Truyện Không Tên Số 18

Chương 487




23487

Kiều Duyệt Nhiên vội quay người, mở cửa cho anh.

Miêu Doanh Đông không phải dáng vẻ khỏe mạnh như mọi ngày, mắt anh hơi nhắm lại, bước vào cửa, đã vịn vào khung cửa, nói với Kiều Duyệt Nhiên, “Dìu tôi một chút!”

Kiều Duyệt Nhiên vội vã hất cây lau nhà đi, đi qua đứng bên cạnh Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông một tay đặt lên cổ Kiều Duyệt Nhiên.

“Không sao chứ? Anh Miêu?” Kiều Duyệt Nhiên dù sao cũng chỉ 21 tuổi, nhìn thấy Miêu Doanh Đông phong độ ngày trước bây giờ bệnh thành thế này, cô cũng rất sợ.

“Cảm nặng! Giúp tôi thay giày ra.” Miêu Doanh Đông đến hơi sức nói một câu cũng không có.

“Vậy anh cẩn thận chút, anh Miêu.” Kiều Duyệt Nhiên cẩn thận cúi người xuống, giống như sơ sẩy một chút, anh Miêu sẽ ngã xuống.

Cô đã thay dép lê cho Miêu Doanh Đông, dìu anh vào phòng khách của mình, đặt anh lên giường.

Cô sờ lên đầu anh, sốt cao quá.

Anh đã ngất đi rồi.

Kiều Duyệt Nhiên không biết số điện thoại bác sĩ gia đình của anh, không biết số điện thoại người nhà anh, nhưng mà xem ra, tối nay cô không thể về được rồi, lỡ như anh ta chết đi, bản thân cũng rửa không sạch tội.

Cô tìm một ít thuốc hạ sốt trong tủ thuốc, nấu cho anh một chén nước gừng đỏ, đút cho anh uống, đắp chăn cho anh.

Sau đó, cô đến phòng khách, gọi điện cho Hứa Thế An, nói hôm nay cô không đến Hứa gia được.

Hứa Thế An trầm ngâm một lúc, “Duyệt Nhiên, làm khó cô rồi!”

Tay của Kiều Duyệt Nhiên đang tì lên cửa sổ, “Làm khó gì chứ? Chẳng qua là người cùng số phận với nhau, nhìn thấy anh, tôi lại nhìn thấy chính mình, tôi giúp anh, cũng là để tôi biết người như chúng ta vẫn còn có hy vọng!”

“Tôi và mẹ tôi, đã liên lụy cô rồi, thay quả thận, cần rất nhiều tiền, một người đàn ông như tôi, không giúp ích được gì cả --“ Sau đó, Hứa Thế An khóc nức nở.

“Đừng như vậy, Thế An. Anh còn có tôi.”

“Nhưng mà cơ thể này của tôi, vốn không xứng với cô.”

“Có xứng hay không không phải do anh quyết định. Được rồi, chủ của em bệnh rồi, tối nay em phải ở nhà anh ta chăm sóc anh ta.” Nói xong Kiều Duyệt Nhiên đã gác máy.

Khoảng thời gian cả một đêm, cô đã thay cho Miêu Doanh Đông mười mấy lần khăn ấm, tay luôn kiểm tra nhiệt độ trên trán anh.

Nếu là lạnh một chút, cô lại thở một hơi dài, nếu vẫn như trước, trong lòng cô lại bức rức, nếu như tăng cao, cô bắt đầu thấp thỏm.

Còn chưa từng có một đêm trải qua cảm xúc kịch tính như chơi cảm giác mạnh như vậy.

Lúc nửa đêm, cô ngủ trên ghế xếp trong phòng ngủ của Miêu Doanh Đông.

Lúc Miêu Doanh Đông tỉnh dậy là 10 giờ.

Cảm giác trên đầu mình có vật gì đó, Miêu Doanh Đông lấy nó xuống, là chiếc khăn.

Kiều Duyệt Nhiên ngủ trên chiếc ghế xếp bên cạnh như một đứa trẻ, Miêu Doanh Đông ngồi dậy, không đánh thức Kiều Duyệt Nhiên dậy.

Anh biết bản thân hôm qua bệnh rồi, có thể là đứa trẻ này hôm qua đã chăm sóc anh cả đêm.

Vốn đã mềm lòng, không thể để một đứa trẻ chịu khổ vì anh.

Anh lấy một tấm chăn, đắp cho Kiều Duyệt Nhiên.

Vừa chạm vào Kiều Duyệt Nhiên, Kiều Duyệt Nhiên bỗng nhiên tỉnh dậy, cô nói với giọng cảnh giác, “Ai?”

Lúc này cô mới nhìn thấy anh Miêu đang đứng ở trên cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“Mấy giờ rồi?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.

Miêu Doanh Đông đưa tay lên xem đồng hồ của mình, “10 giờ 10 phút!”

Kiều Duyệt Nhiên “A” một tiếng, đã nhảy lên từ sofa, “Thôi rồi, hôm nay có tiết, anh Miêu, hôm nay tôi xin nghỉ nhé!”

Nói xong, Kiều Duyệt Nhiên cầm cặp của mình lên, chạy ra ngoài như một cơn gió.

……

Cố Vi Hằng lúc này, đang dẫn cục cưng Bảo Bảo chạy bộ ở ven bờ sông.

Bây giờ anh chạy bộ, cảm giác giữ sức hơn lúc trước rất nhiều, thêm vào tập thể dục, cơ bắp dường như càng rõ rệt rồi.

Tập thể dục không phải vì nâng cao chức năng tình dục, chẳng qua chức năng tình dục của anh hình như tốt hơn trước nhiều rồi.

Nhưng – thiếu thực nghiệm.

Tô Khả Nhi trên xe của Diêu tổng, nhìn thấy Cố Nhị, Tô Khả Nhi nói, “Diêu tổng, dừng xe.”

“Cô dừng xe, anh ta không dừng! Cô dừng làm gì chứ, từ từ đi theo anh ta.” Diêu tổng nói.

Vì Tô Khả Nhi bây giờ không còn bất cứ quan hệ gì với Cố Vi Hằng nữa, nên Tô Khả Nhi và Diêu tổng đã ở bên nhau.

Tô Khả Nhi đã nghe nói về cuộc hẹn một năm của Miêu Doanh Cửu và Cố Vi Hằng, lại từ Úc bay về Trung Quốc rồi.

Dù sao, nước ngoài không dễ sống!

Xe của Diêu tổng từ từ áp sát vào Cố Vi Hằng ở bờ sông.

Tô Khả Nhi chỉnh cửa kính xuống, gọi, “Cố tổng?”

Cố Vi Hằng ngoáy đầu nhìn, anh nhìn thấy Diêu tổng ngồi ở ghế lái.

Sau đó, anh nói với Tô Khả Nhi, “Sao vậy? Lại nhớ anh à?”

Tô Khả Nhi bây giờ đã theo Diêu tổng, câu nói này của Cố Vi Hằng có chút làm cô bẽ mặt.

“Làm gì có? Người ta bây giờ là quan hệ nam nữ với Diêu tổng rồi.” Tô Khả Nhi nhắc nhở một câu.

“Sao vậy? Muốn cả hai đều được bao à? Anh không phải nam nữ đều chơi đâu!” Cố Vi Hằng nói xong, chạy bước lớn về trước mặt.

Cục cưng Bảo Bảo đi theo anh.

Một câu nói đã làm lộ tẩy việc anh đã từng bao Tô Khả Nhi.

Đàn ông, chẳng sao cả.

Phụ nữ, thì mất mặt rồi.

Mặt Diêu tổng biến sắc, nhìn Tô Khả Nhi, phẫn nộ vô cùng.

Mặc dù trước đây ông đã biết, nhưng Cố Vi Hằng nói ra như vậy, vẫn khiến ông rất bẽ mặt.

Diêu tổng cay cú nhìn theo bóng dáng chạy bộ của Cố Vi Hằng, gã đàn ông yêu nghiệt này, đã đốt nhà người khác, còn ung dung bỏ chạy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.