Truyện Không Tên Số 18

Chương 47




2347

Quả nhiên,đến chiều nay,bên giao bưu phẩm đã gọi cho Khương Thục Đồng,nói là bưu phẩm của Cố Tổng đã đến,nhờ cô ký nhận cho。

Khương Thục Đồng tưởng rằng sáng nay Cố Minh Thành đã ra ngoài,không có ở trong văn phòng,liền cầm theo cây bút ký tên của cô ta rồi bước lên lầu。

Những chữ viết bên trên không rõ cho lắm,nhưng mà mơ hồ nhìn thấy bên trên tên người gửi bưu phẩm có chữ “ Niếp ”,xem ra chắc là do cô Niếp tiểu thư đó gửi cho Cố Minh Thành rồi,cuộc điện thoại sáng nay của Cố Minh Thành chắc cũng vì chuyện bưu phẩm này。

Khương Thục Đồng lấy bưu phẩm lên xem,trong lòng nghĩ không thôi đem bưu phẩm về phòng làm việc của mình,đúng lúc đó cửa phòng của Cố Minh Thành mở ra。

Người đó đang đứng trước Khương Thục Đồng。

“ Cố Tổng,anh ở đây sao?” Khương Thục Đồng mang ánh mắt kinh ngạc nhìn anh ta。

“ Đúng rồi,tôi đã về sơm hơn。” Không biết sáng nay Cố Minh Thành đã đi làm chuyện gì?

“ Bưu phẩm của anh。” Khương Thục Đồng đưa bưu phẩm cho anh ta。

Cố Minh Thành không nhận,chỉ là nhìn Khương Thục Đồng một cái, anh ta nói,“ Vào đây。”

Chỉ một cái bưu phẩm thôi,còn phải nhờ cô ta tận tay đem vào phòng làm việc nữa, Khương Thục Đồng đang nói xấu trong bụng。

Sau khi Cố Minh Thành đóng cửa phòng lại,đã dùng kéo cắt bưu phẩm ra,từ bên trong lấy ra một áo sơ mi được gói lại rất gọn gàng。

“ Một tám năm,là kích cỡ của tôi。” Cố Minh Thành nhìn áo sơ mi đó,nói một câu。

Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ,do Niếp tiểu thư mua mà,đương nhiên là biết kích cỡ của anh rồi,điều mà cô ta biết chắc không chỉ là cỡ áo của anh ta,còn cái khác,ví dụ như quần lót vậy。

Trong thấp thoáng,Khương Thục Đồng cảm thấy tâm tư của bản thân rất nhỏ mọn。

“ Tôi quay về trước đây。” Khương Thục Đồng nói。

“ Không ghen tuông sao?” Cố Minh Thành đã tuỳ tiện để áo sơ mi trên bàn làm việc,nhìn sang người đang bước ra cửa là Khương Thục Đồng nói。

Câu hỏi này,ngoài sức suy đoán của Khương Thục Đồng,cô ta cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa。

Đây là lần đầu tiên cô Niếp tiểu thư đó xuất hiện trong cuộc sống của cô ta,đã làm cho cô ta mất đi phương hướng。

Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân làm không tốt cho lắm,cô ta không trả lời gì hết,trực tiếp quay về phòng làm việc của mình。

Hiện nay là cuối năm rồi,rất ít người lại có tâm tư trên công việc,toàn đang nói tết này sẽ đi đâu chơi,mua những vật quý giá gì,vì những loại giao lưu này,cho nên,quan hệ giữa mọi người cũng trở nên gần gũi hơn,ví dụ như quan hệ của Tiết Lan và Khương Thục Đồng,hai người lại gần gũi hơn xưa,dù sao cũng là người cùng chung một văn phòng mà。

Đối với Tiết Lan,Khương Thục Đồng luôn rất cẩn thận,cô ta sợ rằng có chỗ nào làm cô ta không vui,cô ta đem quan hệ giữa cô ta và Chủ tịch truyền ra ngoài,dù sao lần trước Chủ tịch ôm cô ta,đó được xem là chứng cứ xác thực của hai người。

Nhưng trải qua nhiều lần tiếp xúc,Khương Thục Đồng phát hiện,Tiết Lan không phải là loại người nhiều chuyện。

Trước mấy ngày công ty nghỉ tết,công ty đã tổ chức một buổi tiệc cuối năm,những tiền nên thưởng cũng đã thưởng rồi,những bộ phận cần biểu dương cũng đã biểu dương rồi,bộ phận của cô ta thì không nhận được tiền thưởng,nhưng bộ phận của cô ta đã nhận được một huy chương,nhưng mà đó chỉ là một dự án trước khi Khương Thục Đồng đến công ty này,cho nên,với Khương Thục Đồng cũng không liên quan gì。

Buổi tiệc được tổ chức tại sân thượng của Tập Đoàn Minh Thành,bố trí từng chiếc từng chiếc bàn,trên bàn toàn là những loại hạt hạnh nhân hạt dưa bánh kẹo trái cây,trước khi mở tiệc cũng có tiết mục đó,Khương Thục Đồng và Tiết Lan ngồi chung một bàn,hai người đang nghe người chủ trì dẫn chương trình 。

Chỗ ngồi của Cố Minh Thành,đương nhiên là ngay chính giữa, tầm nhìn cũng tốt,bên bàn đó,chỉ có mấy người,Cố Minh Thành dựa lưng vào ghế ngồi phía sau,đôi tay chéo lại đặt trước ngực,nhìn lên sân khấu。

Ngay cả trong những nơi đông đúc như vậy,cũng không hề che đi ánh sáng của anh ta。

Anh ta luôn luôn là người rất bắt mắt。

Bàn của Khương Thục Đồng ở ngay chỗ không bắt mắt,anh ta lén lén chăm chút nhìn Khương Thục Đồng。

Người chủ trì quy định,tiệc mở màng là một điệu nhảy,mời Chủ tịch và một nhân viên nữ nhảy cùng một điệu nhảy,bốc thăm quyết định。

Hèn chi,hôm nay tất cả nhân viên nữ trong công ty lại ăn mặc và trang điểm đẹp như vậy,chỉ là đang mong đợi cơ hội này thôi,Khương Thục Đồng vừa đến công ty,cứ nghĩ chẳng qua chỉ là tổ chức một buổi tiệc sang trọng thôi,cho nên mọi người mới sửa soạn ăn mặc sang trọng như thế này。

Nhưng mà,cô ta không có sửa soạn,chỉ ăn mặc như bình thường vậy,đương nhiên,bình thường cô ta ăn mặc cũng không tệ,không đến nổi như sinh viên vừa tốt nghiệp vậy mặc quần jean,áo sơ mi trắng,nhưng mà,nếu so sánh với những nhân viên nữ trong công ty,vẫn còn thiếu chút xíu。

Trong lòng cô ta nghĩ hôm nay cô ta sẽ chôn sâu trong biển người。

Người chủ trì nói,tên của tất cả nhân viên nữ trong công ty,đều đã viết trên giấy,dưới đây mời Cố Tổng lên sân khấu bốc thăm。

Cố Minh Thành lên sân khấu。

Khương Thục Đồng ngớ ngớ nhìn anh ta,những bước chân của anh ta xưa nay đều rất ổn định,đó là khả năng của anh ta,đó là lần đầu tiên trong đời,Khương Thục Đồng bị một người đàn ông thu hút như vậy,chỉ chú ý đến Cố Minh Thành thôi,chẳng qua không biết nhân viên nữ do anh ta bốc trúng là ai đây,dù sao trong công ty nhiều người như thế này。

Cố Minh Thành từ trong thùng bốc lên một tờ giấy,sau đó đưa cho người chủ trì đọc,“ Khương Thục Đồng!”

Khương Thục Đồng thật sự ngớ rồi,cô ta đang sửng sờ,vì cô ta chỉ mới đến công ty được mấy tháng,Tập Đoàn Minh Thành lại lớn như vậy,vẫn còn một số người không quen biết cô ta,trái lại Tiết Lan không kinh ngạc như cô ta,cô ta nhẹ nhàng nói,“ Chủ Tịch đang gọi cô đó。”

Giống như Cố Minh Thành bốc trúng cô ta,hoàn toàn trong sự suy đoán của Tiết Lan,rõ ràng không có nữa phần kinh ngạc。

Nhưng mà Khương Thục Đồng đang mang giày đế thấp đó,chỉ vì muốn tiện cho việc chen lấn trên xe buýt,loại giày cô ta mang là loại giày toms của hiệu Ugg。

Ánh mắt của Cố Minh Thành từ trên sân khấu nhìn xuống,giống như đang tìm Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng đứng dậy,bước đến trước mặt Cố Minh Thành。

Hiện nay cô ta mới phát hiện,dáng của cô ta rất thấp,chiều cao một mét sáu mươi sáu,đứng trước Cố Minh Thành,đã lộ ra nguyên hình。

Cố Minh Thành cúi người nhìn Khương Thục Đồng,ôm qua eo của cô ta。

Cả con người cô ta như bị chạm điện vậy,sau đó liền theo hướng dẫn của Cố Minh Thành,từ từ nhảy múa。

Khương Thục Đồng biết,hiện nay trong sảnh,ánh mắt của mọi người,đều tập trung lên người của họ。

“ Rất khẩn trương sao?” Cố Minh Thành sát đến gần tai của Khương Thục Đồng,nhỏ nhẹ nói。

Khương Thục Đồng gật đầu,đầu cô ta dựa vào vai của Cố Minh Thành。

“ Xin--xin lỗi,tôi không xứng với anh。” Khương Thục Đồng đã nói ra câu nói trong lòng mình。

Cố Minh Thành chỉ cười nhẹ,“ Chỗ nào không xứng?Là chiều cao?Khuôn mặt?Hay là-- Chuyện trên giường?”

Trái tim của Khương Thục Đồng đập lên một cái,anh ta sao lại nói đến chủ đề trên giường chứ?

“ Hôm nay tôi không có sửa soạn trang điểm,thấy làm mất mặt anh quá。” Khương Thục Đồng nói。

“ Không sao。” Cố Minh Thành đã trả lời。“ Không trang điểm cũng rất đẹp mà。”

Khúc nhạc rất nhanh đã hoàn tất,dù sao điệu nhảy mở màng chỉ là hình thức mà thôi,hơn nữa,nhờ Cố Minh Thành tuỳ tiện và một nhân viên nữ nhảy lâu như thế này,nghĩ lại nhân viên nữ trong toàn công ty cũng sẽ không chịu nổi。

Khương Thục Đồng quay về chỗ ngồi của mình,sắc mặt của Khương Thục Đồng đỏ choét,Tiết lan nhìn cô ta một cái,chỉ cười cười,gì cũng không nói。

Nụ cười đó cười vào trong đáy lòng của Khương Thục Đồng。

Sau khi hoàn tất buổi tiệc,còn một ngày nữa,là ba mươi tết rồi,Khương Thục Đồng đã xin một ngày phép,xem như cô ta nghỉ tết sớm một ngày,đồ đạc cũng đều thu xếp gọn gàng,cô ta đã đi Thượng Hải,đi gặp Lục Chí Khiêm,không ngờ là Lục Chí Khiêm lại không chịu gặp cô ta,Khương Thục Đồng đã đi không một chuyện,lại quay trở về Hải Thành。

Hôm nay đã là đêm ba mươi,những người trên đường đều đang bận rộn,rất nhiều quán ăn cũng đã đống cửa,trên mặt người nào đều rất vui mừng,y như cũng đang hiển thị là:Hôm nay là giao thừa。

Khương Thục Đồng đã quay về ngôi nhà lạnh lẽo đó,ba mẹ chồng cũng không có mời cô ta sang nhà cùng đón năm mới,cô ta thấy ngại cũng không dám qua đó,hôm nay ba chắc chắn cũng sẽ không mời Khương Thục Đồng về nhà,dù sao cô ta đã kết hôn,hơn nữa,ba luôn trọng nam khinh nữ,xưa nay đối với Khươmg Thục Đồng cũng thiếu đí sự quan tâm,cô ta muốn một mình gói bánh xếp,nhưng nghĩ lại,thơi gian ăn cũng không bằng thời gian làm,cô ta một mình cũng ăn không nhiều。

Đúng lúc đó,trên tivi cũng đang giới thiệu cơm giao thừa của nhà hàng nào ngon,Khương Thục Đồng nghe được tên “ Lầu Hồng Tân 。”

Lầu Hông Tân là một quán ăn lâu năm,những món ăn của nhà hàng đều là những món tiêu chuẩn,nhưng mà do có bí quyết của đời trước,mỗi món ăn đều rất tinh xảo,giới thiệu quán ăn này hôm nay đã bắt đầu bán cơm giao thừa rồi,nhưng mà giá không rẻ。

Trong lòng Khươn Thục Đồng nghĩ,dù sao chỉ có một mình cô ta,ra ngoài ăn thì được rồi,trong lòng cứ nghĩ như vậy,Khương Thục Đồng đã sửa soạn trang điểm lại,dù sao cũng là qua tết mà,bản thân cũng nên có tâm trạng tốt,cô ta đã khoác trên người cái áo khoác len và giày cao gót,thì bước ra ngoài。

Cô ta ăn ở lầu hai của Lầu Hồng Tân,vị trí gần với cửa sổ,cô ta vừa xem đêm nhạc mừng xuân,vừa xem pháo bông,ăn cũng rất vui。

Chỗ ngồi của cô ta,đúng lúc nhìn được quầy phục vụ tại lầu một, cô ta chỉ liếc nhìn một cái thôi,cô ta giống như nhìn thấy một thân hình quen thuộc đang xuất hiện tại quầy phục vụ,nhưng mà cô ta không chú ý,đang nghĩ đêm nay,cô ta sẽ ở lại xem xong đêm nhạc mừng xuân mới về,nơi này đông người,rất náo nhiệt,những người ra ngoài ăn cơm cũng không ít。

Nhưng mà cô ta thật sự cảm thấy rất mệt,sau khi ăn xong bánh xếp,cô ta liền chuẩn bị về nhà。

Vừa bước xuống lầu,liền nhìn thấy một chiếc xe Audi a8 sáng bóng đang đậu ngay trước cửa nhà hàng,máy vẫn còn đang nổ,biển số xe,giống như là của người đó。

Khương Thục Đồng sửng sờ。

Cửa sổ xe đã mở ra,Cố Minh Thành nhìn vào kính chiếu hậu nói,“ Còn không lên xe?”

Hai người cũng không có hẹn nhau,sao lại gặp mặt ở đây chứ?

Khương Thục Đồng lên xe,trong lòng vẫn còn đang vui mừng,cũng may hôm nay cô ta cũng có sửa soạn một tí,không thôi chắc không biết gặp người ta như thế nào nữa,hơn nữa,người muốn gặp còn là người này。

“ Hôm qua tình hình đi Thượng Hải như thế nào?” Cố Minh Thành đang lái xe,hỏi một câu。

“ Sao anh biết tôi đi Thượng Hải vậy?” Khương Thục Đồng không hiểu,ngoài ra cô ta cũng cảm thấy hiếu kỳ vì sao Cố Minh Thành lại đột ngột xuất hiện ở đây。

Cố Minh Thành cười,không tiếp tục trả lời câu hỏi đó,“ Khương tiểu thư là muốn tôi đợi đên lúc cô xem xong đêm nhạc mừng xuân phải không?”

Xem ra tâm trạng của Cố Minh Thành cũng rất tốt,xe lái rất chậm。

Xem ra,người vừa nãy đến quầy phục vụ đúng là anh ta,sao anh ta lại biết cô ta đang xem đêm nhạc mừng xuân vậy?

Khương Thục Đồng tuỳ ý nhìn,liền nhìn thấy trên tầng hai của Lầu Hồng Tân,một hóm người đang xem tivi。

Thì ra là vậy,cô ta cười cười。

“ Anh cũng một mình đón tết sao?” Khương Thục Đồng hỏi。

Trải qua thời gian rất lâu,Khương Thục Đồng mới phát hiện,đối với thân thế của anh ta,vẫn chưa tìm hiểu,đối với cô ta mà nói,anh ta luôn như một đoàn sương mù vậy。

“ Ba mẹ tôi đã di dân sang canada,họ cũng muốn tôi qua bên đó đón tết,tôi đã quen sự thanh tịnh rồi。” Chắc có thể vì đón tết,cho nên,khẩu khí của Cố Minh Thành,cũng không nghiêm túc nữa,hai người y như đang nói chuyện trong nhà vậy。

“ Niếp-- Niếp tiểu thư đâu?” Miệng Khương Thục Đồng nói ra câu này。


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.