23459
Lúc dùng cơm, Nam Lịch Viễn nói, “Doanh Đông, anh hãy tiếp nhận công việc ở AAK đi, Tiểu Cửu và Lão Nhị mỗi người một nơi chia cách nhau lâu như vậy cũng không phải chuyện tốt, rất dễ để cho người khác thừa nước đục thả câu, hai người không ai chịu từ bỏ chuyện của tập đoàn, cứ xem đó là sứ mệnh của mình!”
“Trước giờ tôi vẫn luôn rất ghét doanh nghiệp của gia đình! Anh cũng không phải không biết việc này. Lại nói, ba tôi xem trọng Tiểu Cửu hơn, có đôi lúc lòng dạ nó rất sắt đá, không dễ bị ảnh hưởng, còn tôi thì lại quá mềm lòng.” Miêu Doanh Đông nói.
……
Sau khi Miêu Doanh Cửu trở lại AAK, qua hôm sau cô liền đi làm, Miêu Doanh Đông kêu cô về trễ một ngày thì anh ta sẽ tổn thất hơn chục triệu, món nợ này phải tính thế nào đây?
“Anh, anh em ruột cần gì phải tính toán rõ ràng như vậy, cuối năm em sẽ chia hoa hồng cho anh nhiều hơn.” Miêu Doanh Cửu cười nói.
Lần này cô đến Hải Thành đã thu hoạch được rất nhiều, biết được tấm lòng anh dành cho cô, điều này tốt hơn tất cả mọi thứ khác.
Hình như Thẩm Dương gần đây đang yêu, nghe nói là quen được một bác sỹ, còn là một tiến sỹ là chuyên gia về tim mạch.
Thẩm Dương có suy nghĩ khá thoáng, lúc nói chuyện với Miêu Doanh Cửu cô ấy nói: “Tiểu Cửu, kỹ năng giường chiếu của anh ta cũng không tệ! Nhưng cũng không quá tốt! Còn kỹ năng giường chiếu của Cố Nhị nhà cô thế nào?”
Miêu Doanh Cửu thật sự không thích bàn luận với người khác về loại đề tài này, cô cho rằng nói trước mặt người khác về việc này cũng giống như đang truyền hình trực tiếp vậy, đó là sự không tôn trọng đối với Cố Vi Hằng, cô chỉ trả lời đơn giản bằng hai chữ: Cũng được.
“Với thân hình và dáng vẻ của Cố Nhị có lẽ là rất hung mãnh đúng không?”
Miêu Doanh Cửu lúc này đang cùng Cố Vi Hằng thảo luận về vấn đề đầu tư, chính là về công ty bảo vệ môi trường mà lần trước hai người họ đã đầu tư.
Cố Vi Hằng nói Miêu Doanh Cửu gửi cho anh những số liệu mà giám đốc công ty bảo vệ môi trường đó đã gửi cho cô, để anh cẩn thận xem qua một lượt, xem xem khả năng sinh lời của công ty này, tính toán xem thời cơ thu hồi vốn tốt nhất là khi nào.
Miêu Doanh Cửu chụp lại màn hình rồi gửi qua cho anh.
Lúc cô đang chụp lại màn hình thì vừa lúc câu nói này của Thẩm Dương được gửi đến, Miêu Doanh Cửu không chú ý liền chụp luôn khung hội thoại trên màn hình gửi cho anh, sau đó cô mới nhìn thấy.
Thẩm Dương này thật là, sao không chọn lúc khác mà gửi chứ?
Hơn nữa câu nói này cũng quá kích thích rồi!
Cố Vi Hằng sờ cằm nhìn vào câu nói này, rồi gửi một tin nhắn cho Miêu Doanh Cửu, “Em hãy ít nói đến thú vui trên giường lại đi!”
Miêu Doanh Cửu đọc lại tin nhắn của Thẩm Dương, cô ấy không hề nhắc đến từ “giường” mà, sao anh có thể suy diễn ra được chứ?
Cố Nhị thật sự rất là xấu xa mà!
Nhưng hình như Cố Vi Hằng trước giờ chưa từng gọi tên Miêu Doanh Cửu.
Mà bản thân cô cũng chưa từng nghiêm túc gọi tên anh, mà chỉ gọi là Cố Nhị nhưng số lần cũng khá ít, Cố Nhị công tử là gọi lúc cô trêu chọc anh, Cố tổng là gọi lúc cô tức giận, còn Nhị Bảo Bảo là thường xuyên nhất, nhưng theo sự háo sắc ngày càng bộc lộ rõ ràng của anh thì Miêu Doanh Cửu phát hiện, anh từ lâu đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Nhưng mà dường như từ trước đến nay anh chưa từng gọi tên cô.
Hơn nữa, cô biết rằng với mối quan hệ của hai người họ, bị chia cách giữa hai nơi Trung - Mỹ, thì sẽ rất dễ bị người khác thừa nước đục thả câu.
Miêu Doanh Cửu rất sợ Cố Vi Hằng sẽ không giữ được mình, nhìn thấy người đẹp liền có thể lên giường với người đó, dù sao thì anh trước giờ về mặt vẫn luôn rất là tùy ý.
Ngày hôm đó, khi cô đang làm việc, thì Cố Vi Hằng nói với cô rằng anh sẽ đến Mỹ nhưng chỉ ở lại hai ngày, vì hiện tại công việc trong nước đang rất bận rộn.
Miêu Doanh Cửu đã hủy hết những cuộc họp có thể từ chối được, chỉ để có thể chuyên tâm ở bên anh.
Nhưng vẫn có một cuộc họp không thể nào hủy được, đó chính là cuộc họp với cổ đông vào sáng sớm.
Miêu Doanh Cửu đến sân bay để đón Cố Vi Hằng.
Cố Vi Hằng vừa nhìn thấy Miêu Doanh Cửu, liền có cảm giác như một người đàn ông khi nhìn thấy phụ nữ mà hóoc-môn trong người dâng cao, hận không thể ăn sạch cô.
Miêu Doanh Cửu cảm thấy ở sân bay có chút mất tự nhiên, nên liền trở về nhà.
Vừa về đến nhà, Cố Vi Hằng liền áp Miêu Doanh Cửu lên giường, gặm hôn cô, anh như muốn hút cạn cả người Miêu Doanh Cửu.
Anh nhào nắn ngực cô, làm cô cảm thấy vừa sưng vừa nóng.
Loại việc này anh luôn làm không biết mệt.
Miêu Doanh Cửu đã biến thành một người phụ nữ lẳng lơ.
Mỗi lần anh và Miêu Doanh Cửu ở cùng nhau thì hai người luôn có thể làm cả ngày, có đôi khi cũng sẽ ngừng lại để ăn cơm.
Hôm sau Miêu Doanh Cửu vẫn còn một cuộc họp, cho nên sáu giờ tối là Miêu Doanh Cửu đã đi ngủ rồi.
Cô ngủ rất say.
Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh dậy thì Cố Vi Hằng vẫn còn đang ngủ, cơ thể anh rất săn chắc, thuộc dạng đàn ông mạnh mẽ, tràn đầy sức lực, Miêu Doanh Cửu nở nụ cười, rồi thức dậy dùng bữa, sau đó còn chuẩn bị luôn cả phần anh để anh thức dậy là có thể ăn.
Miêu Doanh Cửu đến công ty.
Cố Vi Hằng tỉnh dậy thấy cô đã đi rồi, anh liền dùng bữa xong, sau đó mặc vào quần áo cô đã chuẩn bị cho mình, dẫn theo Bảo Bảo đi chạy bộ.
Buổi tối anh mới phải tham gia tiệc xã giao, nên cả ngày hôm nay anh có thể vui chơi thoải mái.
Hôm nay anh muốn về thăm lại trường cũ của mình - Đại học Harvard, anh nhắn tin nói với Miêu Doanh Cửu nhưng cô không trả lời lại, có lẽ cô đang họp nên đã tắt máy.
Cô đã tắt máy, vậy thì anh chỉ còn cách đến công ty để tìm cô, dù sao công ty cô cũng không xa lắm.
Lúc Cố Vi Hằng chạy từ nhà đến công ty cô thì cả người đã ra đầy mồ hôi, hơi thở đàn ông toát ra từ người anh khiến cho người khác phải say mê.
Anh mặc áo thun tay lỡ, hơi thở dồn dập, sự hăng hái, mạnh mẽ của người đàn ông sau khi vận động khiến cho người khác phải thèm khát muốn có được anh.
Anh đứng trước cửa phòng họp của Miêu Doanh Cửu, và còn dắt theo Bảo Bảo vẫn đang thở hổn hển.
Miêu Doanh Cửu quay lưng về phía cửa nên vẫn chưa nhìn thấy anh.
Nhưng thấy cấp dưới đang chỉ trỏ về phía cửa, hơn nữa phía bên kia của phòng họp là cửa sổ bằng kính, từ cửa sổ có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của anh, nên cô liền biết anh đã đến, nhưng cô lại giả vờ như không hề hay biết, cô muốn xem thử, nếu cô vẫn không có phản ứng gì thì anh sẽ gọi cô như thế nào.
Anh trước giờ vẫn chưa từng gọi tên cô đấy.