2345
Chỉ vừa mới ngồi xuống,liền có một đứa trai chạy đến trước bàn làm việc của cô ta,bé trai đó nhìn rất lanh lợi,xem ra cũng rất phá phách,nhìn Khương Thục Đồng nói,“ Chị họ Khương đúng không?Chiều nay chị chăm sóc em nha。”
Ả?Chuyện không đầu không đuôi,là ý gì đây?
Khương Thục Đồng nhìn bé trái đó chậm chạp nói,“ Có thể nói chị nghe em là con của ai không,còn nữa,sao em biết chị họ Khương,vì sao lại nhờ chị chăm sóc cho em?
“ Do ba đưa em đến công ty của chú Cố,nhưng chú Cố không có thời gian,chú ấy bảo em đến đây,nhờ chị chăm sóc cho em!Em tên Từ Tranh Dương。Chị,chị cứ làm việc của mình đi,em chơi một mình được rồi,sẽ không làm phiền đến chị đâu。” Chuyện nên nói cũng cho Từ Tranh Dương nói hết。
Nhưng chiều nay Khương Thục Đồng vẫn còn việc cần làm,nếu như đứa bé đó co thể chơi một mình,cũng rất dễ chăm sóc,vì sao Cố Minh Thành không chăm sóc cho bé trai đó chứ?
Khương Thục Đồng nói không lại,liền nhắn cho Cố Minh Thành một tin nhắn wechat:Chiều nay tôi còn có việc cần làm,trong văn phòng nhiều người như vậy,ai ai cũng nhìn thấy tôi chăm sóc cho đứa bé đó,vậy giống gì chứ?
Khẩu khí trách vấn,cũng không xưng hô tên Cố Minh Thành。
“ Bé ở chỗ tôi, tôi sẽ phân tâm,việc của cô ngày mai mới làm。Ba của bé đó là bạn tốt của tôi,hai vợ chồng đều không có thời gian,cho nên đưa bé trai đó đến đây,vì không kiếm được người khác giúp đỡ,chỉ có thể nhờ cô thôi,chiều nay ba đứa trẻ sẽ đến đón。”
Đây là lần đầu tiên Cố Minh Thành đã trả lời một dòng tin nhắn dài như thế này,trước đây cũng toàn là những đoạn tin nhắn rất ngắn rất ngắn,thật tình mà nói,hoàn toàn có thể dùng hai chữ trả lời,cũng không cần dùng đến một câu,đó hợp với thân phận của anh ta。
Thật nực cười,anh ta kiếm không được người chăm sóc cho đứa trẻ đó,liền đến tìm Khương Thục Đồng sao?
Khương Thục Đồng thật sự bị làm tức chết đi được,“ Tôi chưa chăm sóc qua trẻ con,cũng không biết dỗ trẻ。”
“ Vậy thì học đi!”
Ba chữ này,đã khiến cơn giận của Khương Thục Đồng biến mất,xem ra đứa trẻ này chiều nay cô ta dỗ cái chắc rồi。
Từ Tranh Dương nhìn thấy biểu tình của Khương Thục Đồng,bé nói:“ Chị không muốn chăm sóc em đúng không?”
Bị đứa trẻ hỏi như thế này,Khương Thục Đồng cảm thấy mất mặt quá,nhưng trẻ con luôn luôn là bông hoa của Tổ quốc,những ánh sáng trong mắt trẻ con,đã khiến Khương Thục Đồng cảm thấy động lòng,cô ta nói,“ Em đi chơi đi,đừng đi xa quá nha,em phải ở trong phạm vi chị nhìn thấy nha。”
Tư Tranh Dương “ Ừ ” Một tiếng。
Khương Thục Đồng hôm nay mới thấy thế nào được gọi là “ Phân tâm,” Dù cho đứa trẻ này không nói với cô ta một lời nào,nhưng cô ta cũng không thể toàn tâm toàn ý làm việc được,có thể biết được Cố Minh Thành không phải lần đầu chăm sóc cho đứa trẻ này rồi,không thôi anh ta cũng không có kinh nghiệm như vậy。
Nếu như Cố Minh Thành đã đồng ý công việc hôm nay của cô ta được làm vào ngày mai,cho nên cô ta không làm luôn,cùng chơi với đứa trẻ,hai người ngồi trên bàn làm việc chơi,trò chuyện cũng rất nhỏ tiếng,giống như mấy ngày này Mạc đại sư không có đến công ty。
“ Sao em lại biết được chị?” Khương Thục Đồng vẫn cảm thấy kỳ lạ,đứa trẻ này vừa xuống tới,liền chảy thẳng đến bàn làm việc của cô ta。
“ Chú Cố đã cho em xem hình của chị rồi,chú ấy nói trong phòng thiết kế người đẹp nhất là chị,em tự nhiên sẽ tìm đến。” Từ Tranh Dương ngồi xỏm xuống đất đang chơi máy bấm đinh của Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng sửng sờ,anh ta có hình của mình sao?Giống như không có mà?Trong phòng thiết kế đẹp nhất ? Vậy quá đề cao cô ta rồi。
Nhưng đề cao cũng được,khen ngợi cũng tốt,Từ Tranh Dương cũng theo đặc trưng này của cô ta mà tìm đến đây。
Nói rõ ràng,đặc trưng của cô ta cũng không phải là giả。
Cô ta ngồi trên ghế,nhìn Từ Tranh Dương。
Từ Tranh Dương luôn nói chuyện với cô ta,hỏi một số câu hỏi rất trẻ con và rất đáng yêu,Khương Thục Đồng chưa từng nghĩ đến thế giới của trẻ con lại đa sắc đa dạng như vậy,không thể không cười là,tuy rằng cả một buổi chiều đều không làm việc,nhưng lại rất vui vẽ。
Tinh nhắn wechat của Cố Minh Thành là năm giờ chiều gửi qua:Ba của Từ Tranh Dương đến đón rồi,muốn mời cô đi ăn,nói muốn cám ơn cô。
“ Không cần đâu,hôm nay tôi còn viêc。” Khương Thục Đồng đang từ chối。
“ Nói với tôi vô dụng,cô tự đến mà nói với anh ta。Anh ta đang ở phòng làm việc của tôi。” Cố Minh Thành trả lời。
Chân mày của Khương Thục Đồng chặt chẽ nhíu lại,xem ra Cố Minh Thành là không lo những chuyện nhàn này rồi,khương Thục Đồng không còn cách,chỉ có thể đem theo túi xách,nắm lấy bàn tay nhỏ của Từ Tranh Dương đến phòng làm việc của Cố Minh Thành,bàn tay nhỏ của Từ Tranh Dương rất ấm,y như một cái bánh thịt vậy,rất là mềm,khiến cho Khương Thục Đồng có chút động lòng,khi đã đến phòng làm việc của Cố Minh Thành,cô ta vẫn luôn cười。
Cố Minh Thành ngồi trên ghế bàn làm việc,cũng không có ý giới thiệu ba của Từ Tranh Dương,y như quen biết người mới là chuyện của bản thân cô ta vậy。
“ Tôi tên Từ Mậu Thận,là ba của Từ Tranh Dương。” Khuông mặt của người đó rất hiền hoà,anh ta đưa tay ra。
Khương Thục Đồng cũng đưa tay qua,“ Tôi tên Khương Thục Đồng。”
“ Cảm ơn Khương tiểu thư đã giúp tôi chăm sóc đứa con này cả buổi chiều,còn đang là giờ làm việc nữa,để báo đáp ân tình này,tôi cũng nên mời Khương tiểu thư ăn bữa cơm chứ。” Từ Mậu Thận khách sáo nói。
“ Không làm phiền,Tranh Dương là một đứa bé rất đáng yêu,ăn cơm thì không cần đâu。” Khương Thục Đồng đang quan sát người này, anh ta rất cao rất đẹp trai,nhìn có vẻ lớn hơn Cố Minh Thành mấy tuổi,nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác nhau。
Khí chất của Cố Minh Thành hơi kiêu ngạo,tính tình nóng nãy và không dễ khuất phục,còn Từ Mậu Thận,chắc do đã kết hôn,cho nên,có vẻ trưởng thành và ổn định,nhưng người vẫn rất đẹp trai。
“ Khương tiểu thư không đi,là không nể mặt tôi rồi。” Từ Mậu Thận lộ ra một nụ cười rất đẹp trai,“ Tích thuỷ chi ân,dũng tuyền tương báo。”
Khương Thục Đồng cảm thấy,nếu như cô ta còn từ chối nữa,thì đúng là có ý giả dạng rồi,nhìn vẻ mặt của Từ Mậu Thận,cũng không giống đang nói về chuyện nể mặt。
Cô ta đã đi,đương nhiên Cố Minh Thành cũng đi theo。
Khương Thục Đồng theo xe của Cố Minh Thành。
Cô ta đột nhiên cảm thấy cô ta và Cố Minh Thành không có gì để nói?Trên đường đi ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ。
“ Chăm sóc trẻ con cả buổi chiều rồi,cảm thấy thế nào ? ” Cố Minh Thành hỏi。
“ Cũng mệt đó,mệt mõi,luôn phải nói chuyện với đứa trẻ đó,bản thân tôi lại không có năng khiếu về mặt này。” Khương Thục Đồng cúi đầu,cảm thấy rất có lỗi,cũng may chỉ mới chăm sóc có chiều nay thôi,nếu như là thời gian chăm sóc dài hơn,chắc cô ta sẽ chịu không nổi。“ Phòng làm việc của anh lớn như vậy,vì sao không cho đứa trẻ đó ở lại trong phòng anh chơi chứ?”
Cô ta cúi đầu xuống đang chơi đùa những ngón tay của mình,cô ta hỏi。
“ Cho cô cảm nhận một chút!” Cố Minh Thành hỏi。
Trong lòng Khương Thục Đồng đột nhiên rung lên một cái,cô ta không biết Cố Minh Thành muốn cô ta cảm nhận về điều gì,nhưng mà,theo như ý kiến của cô ta,Cố Minh Thành không phải là loại đàn ông không biết chắm sóc trẻ con,vì cô ta có một trực giác,đứa trẻ ở chung với anh ta, cũng chơi đùa vui vẽ mà。
Rất nhanh đã đến phòng vip của khách sạn。
Chăm sóc đứa trẻ cả buổi chiều,Khương Thục Đồng có chút nhức đầu,khi tiếp xúc với những ánh đèn trong khách sạn, mặt cô ta đỏ lên,có chút chống mặt。
Nhưng cô ta đã ngồi xuống,trong lòng nghĩ,ăn cơm xong,cô ta phải nhanh chóng về nhà。
“ Ba ơi,hôm nay chú Cố không có chăm sóc con, đem con giao cho chị chăm sóc,con cảm thấy thật tình là do chú Cố không thích con rồi。” Trong bàn tiệc,Từ Tranh Dương oán trách nói。
Khương Thục Đồng đã hiểu ý,trước đây Cố Minh Thành chăm sóc trẻ con là không oán trách gì đâu,lần này chắc là lần đầu tiên anh ta đẩy chuyện này cho người khác。
Từ Mậu Thận sờ vào đầu của con anh ta nói:“ Chú Cố vẫn chưa có con,đợi khi chú ấy có con rồi,thì sẽ rất yêu thích trẻ con đó!”
Người nói vô tâm,người nghe có ý,trên tay Khương Thục Đồng bưng ly trà,trong thấp thoáng có chút run lẫy。
Cô ta cảm thấy rất buồn,Cố Minh Thành cũng từng có một đứa con,nhưng mà,hiện nay,đứa con đó đã không còn nữa。
Ánh mắt cô ta lén lén nhìn sang Cố Minh Thành,anh ta đang rót rượu,trong đôi mắt của anh ta chứa ánh mắt lạnh lùng và mất mát,chắc anh ta cũng đang nghĩ đến tình tiết Lục Chí Khiêm bỏ đi đứa con đó。
Hay là,anh ta không suy nghĩ gì hết,biểu tình thường ngày của anh ta cũng như thế này mà。
Khương Thục Đồng không thấu hiểu anh ta。
“ Chú Cố,khi nào chú mới có con vậy?” Từ Tranh Dương hỏi。
“ Sao vậy?Con muốn có em nhanh như vậy sao?” Cố Minh Thành hỏi Từ Tranh Dương。
“ Đương nhiên。” Từ Tranh Dương nói。
“ Bác sĩ Niếp vẫn chưa về sao?” Từ Mậu Thận hỏi。
Xem ra hai người là anh em tốt,cho nên,chuyện bí mật cao cấp như Niếp Doanh Doanh,Từ Mậu Thận là biết chuyện。
“ Chưa về。” Cố Minh Thành vừa cười vừa nói,sắc mặt anh ta dưới ánh đèn rất lạnh nhạt, có chút ảm đạm,“ Hơn nữa,nếu như tôi muốn sinh con cũng không nhất thiết phải do cô ta sinh。”
Từ khi Từ Mậu Thận nhắc đến cái tên Niếp Doanh Doanh,bàn tay xoắn lại của cô ta luôn để dưới bàn,ăn với vẻ mặt không cảm xúc,y như chuyện họ đang đang nói không liên quan đến cô ta。
Cũng -- Thật sự không liên quan。
Cô ta chưa gặp qua Niếp Doanh Doanh,không biết được quá khứ của Niếp Doanh Doanh và Cố Minh Thành,và cũng không biết tương lại của họ như thế nào。
Ánh mắt của cô ta toàn tập trung lên những món ăn,cho nên,cô ta không nhìn thấy Cố Minh Thành đã nhìn cô ta。
Từ Mậu Thận chỉ cười,“ Cũng đúng,tình yêu nam nữ,tình yêu là trên hết,cũng nên chọn một người mà bản thân thích chứ。”
Cố Minh Thành không nói chuyện。
Chủ đề này,trên bàn ăn cũng không thấy nhắc đến nữa,những lời nói còn lại đều do Từ Tranh Dương nói,bé ấy kể về những chuyện trong trường mầm non,Khương Thục Đồng luôn mỉm cười lắng nghe,thế giới của những đứa trẻ,cô ta chưa từng tiếp xúc。
Sau khi ăn xong,Cố Minh Thành đưa Khương Thục Đồng về nhà,Khương Thục Đồng cảm thấy đầu óc choáng váng,muốn đi ngủ。
Trong xe Cố Minh Thành hơi ấm rất tốt,khiến cho Khương Thục Đồng có chút không tỉnh táo,Cố Minh Thành giống như có tâm sự,anh ta luôn tập trung lái xe,khi đang dừng đèn đỏ,anh ta liền tựa vào ghế,khuỷu tay kê lên kính xe cửa sổ。
Khi Khương Thục Đồng tỉnh dậy,đã đến nhà cô ta。
Cố Minh Thành biết Lục Chí Khiêm hiện nay không có ở nhà,cho nên,anh ta y như không có người ở đó vậy đậu xe ngay dưới nhà của Khương Thục Đồng。
Từ Thượng Hải về,Khương Thục Đồng muốn ra ngoài thuê nhà, nhưng vì chưa ly hôn,nếu như hiện nay dọn ra ngoài,sợ người ta sẽ bàn tán,nói những chuyện như cô ta chịu không được sự cô đơn。
“ Giờ anh quay về sao?” Sau khi Khương Thục Đồng xuống xe,nhìn xuyên qua cửa kính hỏi Cố Minh Thành。
“ Cô nói đi?” Tâm trạng của Cố Minh Thành rất buồn,tiếp theo y như anh ta đã cười,“ Rồi sao?Muốn mời tôi vào nhà cô sao?”
Khương Thục Đồng liền lắc tay,“ Tôi không có ý đó,anh nghĩ quá nhiều rồi。”
Cố Minh Thành cũng chỉ nói vậy thôi,anh ta cười chua xót một cái,liền quay đầu xe, sau đó đã lái xe đi。
Khương Thục Đồng vừa bước vào nhà,đèn trong nhà liền sáng lên,khiến cô ta giật hết cả mình。
Cẩn thận xem kỹ lại,quả nhiên là mẹ chồng cô ta,Khương Thục Đồng kinh hoàng chưa ổn định,mẹ chồng đang ngồi trên ghế sofa,vừa nãy là do bà ta điều khiển mở đèn。