23421
Cố Vi Hằng vẫn ngồi cạnh Miêu Doanh Cửu, chiếc áo sơ mi đen đang được vắt trên vai anh, còn anh thì giống như một học sinh tiểu học đang lắng nghe giáo viên giảng bài, khi thì gật đầu, khi thì đặt câu hỏi cho những vấn đề anh không hiểu.
Giọng nói trầm bổng du dương của Miêu Doanh Cửu, quan trọng nhất là, cô có thể chuyển những thứ phức tạp trở nên đơn giản, và có thể giảng giải rất rõ ràng chứ không giống như nhiều người khác, tuy hiểu nhưng không nói rõ ra được.
Có đôi lúc khi ánh mắt Miêu Doanh Cửu nhìn nghiêng sang hướng Cố Vi Hằng, thì cô sẽ nhìn thấy cơ bắp và làn da bánh mật của anh, cùng nét quyến rũ của những giọt mồ hôi trên người anh sau khi chơi đánh bóng.
Giảng được một lúc thì Cố Doanh Cửu đã cảm thấy hơi mệt, nên cô muốn đi rót nước uống.
“Được rồi, em nghỉ ngơi một lát đi.” Cố Vi Hằng cầm hồ sơ lên.
Không phải anh cố ý không mặc áo mà là vì anh đã dùng cái áo này để lau mồ hôi, mà anh thì lại có bệnh thích sạch sẽ nên không thể mặc lại được, nên anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc nãy và ngồi trên sofa xem hồ sơ.
Miêu Doanh Cửu nhìn anh, rồi cầm cờ vây lên.
Vì cô rất thích đánh cờ vây, cho nên trong phòng làm việc cũng có một bộ cờ, nhưng trước giờ vẫn chưa từng đụng đến vì không có ai dám chơi cờ với cấp trên trong giờ làm việc cả.
“Lần trước anh có nói anh không biết đánh cờ vây, vậy bây giờ anh còn muốn học không?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
Cố Vi Hằng tùy hứng ngước đầu lên nhìn cô, “Ừm, được thôi.”
Miêu Doanh Cửu rất vui liền đặt bộ cờ vây lên bàn trà, cô ngồi vào chiếc ghế ở bên ngoài, còn Cố Vi Hằng thì vẫn ngồi ở phía trong ghế sofa.
Cô cẩn thận dạy Cố Vi Hằng cách xếp bàn cờ, tỉ mỉ dạy anh bước cờ đầu tiên nên đi như thế nào.
Cố Vi Hằng phát hiện cô thật sự rất kiên nhẫn, luôn dịu dàng, từ trước đến giờ chưa từng răn dạy hay trách mắng người khác, và cũng chưa từng tức giận, căn bản không hề có thái độ ỷ mạnh hiếp yếu.
Cô vừa dạy Cố Vi Hằng nước cờ đầu tiên cần phải đánh như thế nào, mặt khác cô còn chỉ anh cái gì gọi là “trấn”, cái gì gọi là “mục”, cái gì gọi là “địa”.
Cố Vi Hằng rất giống một người mới lần đầu học chơi cờ, anh sẽ đúng lúc đặt ra một vài câu hỏi, chứng minh rằng anh thật sự không biết đánh cờ.
Mỗi khi anh đặt ra câu hỏi thì Miêu Doanh Cửu không hề tỏ ra chế nhạo, mà chỉ cười nhẹ và giải thích rõ ra vì sao lại như vậy.
Giống hệt như vừa nãy cô đã chỉ do Cố Vi Hằng các vấn đề về nguồn vốn.
Cố Vi Hằng cũng giống như lúc nãy, rất biết cách để giả vờ như mình không hiểu.
Hơn nữa, trước giờ anh vẫn luôn rất giỏi về việc giả vờ.
“Em dạy cho anh về việc chuyển động nguồn vốn, lại chỉ cho anh cách đánh cờ vây, vậy anh biết phải cảm ơn em như thế nào đây?” Cố Vi Hằng nắm lấy một quân cờ vây trong tay.
Miêu Doanh Cửu không ngước đầu lên, ánh mắt cô vẫn nhìn vào vị trí của quân cờ mình trên bàn cờ, “Không sao cả. Em làm vậy cũng không phải vì cần bất kỳ cảm ơn nào cả.”
Cố Vi Hằng nghe thấy giọng điệu không cần gì cả của cô, thì không hiểu sao lại cảm thấy rất thoải mái.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Miêu Doanh Cửu vừa muốn nói “Mời vào”, nhưng cô ngước mắt lên nhìn vào Cố Vi Hằng đang không mặc áo thì sắc mặt của cô có chút thay đổi, “Anh mặc áo vào đi.”
“Đã dùng để lau mồ hôi, anh không thể nào mặc được.”
Miêu Doanh Cửu xoay người đi đến chỗ để quần áo của mình.
Văn phòng của cô cũng khá lớn, dường như còn lớn hơn khá nhiều so với văn phòng của Cố Vi Hằng, hơn nữa phòng làm việc của phụ nữ có tủ quần áo là một việc hết sức bình thường.
“Không cần phí sức nữa, áo của em anh không mặc được đâu.” Cố Vi Hằng cho rằng cô định lấy một cái áo size lớn của cô cho anh mặc.
Nhưng anh lại thấy Miêu Doanh Cửu lấy từ trong tủ ra một chiếc áo sơ mi nam màu xanh dương đậm, để cho Cố Vi Hằng mặc vào.
Cố Vi Hằng thất thần trong giây lát, rồi nhận lấy áo mặc vào, kích thước này rất vừa vặn với anh, anh tháo thắt lưng ra, trong lúc anh mặc áo sơ mi vào thì cô thoáng đỏ mặt rồi giả vờ như đang thu dọn bàn cờ.
Cố Vi Hằng nói, “Tại sao em nhìn được, mà người khác lại không được nhìn chứ?”
“Không phải là không được, mà là vấn đề về hoàn cảnh. Ở trong phòng làm việc mà lại ló ngực phơi lưng thì thật không ra thể thống gì cả.” Miêu Doanh Cửu nói.
“Thể thống gì chứ? Người khác cũng sẽ không cho rằng anh và em đã làm gì đâu!” Lời nói này của Cố Vi Hằng có chút tà ác.
Anh trước giờ vẫn luôn có khả năng này, chính là chỉ cần dùng những câu nói hết sức bình thường mà đã có thể trêu cho người khác phải mặt đỏ tim đập.
“Xong rồi chứ?” Cô hỏi.
“Xong rồi!” Anh nói.
Miêu Doanh Cửu xoay người lại, nhìn anh đánh giá, “Không tệ lắm!”
Thư ký của Miêu Doanh Cửu bước vào, cô ấy không hề liếc nhìn lung tung mà trực tiếp báo cáo tình hình công việc với Miêu Doanh Cửu bằng tiếng Anh, Miêu Doanh Cửu cũng rất lưu loát mà dùng tiếng Anh bàn bạc công việc với thư ký.
Cố Vi Hằng vẫn còn đang suy nghĩ, chiếc áo sơ mi này rốt cuộc là của ai?
Cái liếc mắt lúc nãy của anh không phải là vô tình, anh nhìn thấy trong tủ quần áo của cô còn có vài cái áo sơ mi nam giống như vậy.
Nên nói là, đó là những chiếc áo có kích thước gống với số đo của anh và cũng giống với số đo của Ethan.
Anh vẫn luôn không hiểu được mối quan hệ giữa cô và Ethan.
Cố Vi Hằng ở lại Mỹ ba ngày, trong ba ngày này anh ở trong khách sạn mà không cho Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn biết được anh đã đến Mỹ.
Biết nói thế nào đây, có lẽ là do anh sợ sẽ bị hai người đó chê cười.
Lúc đầu thì anh coi thường không thèm để ý đến Miêu Doanh Cửu, còn bây giờ thì lại chủ động tìm đến tận nơi!
……
Khi Cố Vi Hằng về nước còn cố ý mặc chiếc áo sơ mi mà Miêu Doanh Cửu đã đưa cho anh.
Vì anh đã hỏi Dương Liễu và Dương Liễu nói rằng Ethan đã về nước, cô còn nói Ethan biết anh hôm nay sẽ về nên muốn đến đón anh.
Cho nên Cố Vi Hằng mới cố ý mặc cái áo sơ mi đó.
Quả nhiên sau khi hai người họ lên xe, thì Ethan luôn nhìn anh chằm chằm không rời mắt.
Cố Vi Hằng cũng chú ý thấy được anh ta đang nhìn mình.
“Anh nhìn gì vậy?” Cố Vi Hằng hỏi.
“Bắt đầu từ khi nào mà phong cách mặc đồ của anh lại giống tôi vậy?” Ethan hỏi.
Cố Vi Hằng cười nhẹ, “Ồ? Vậy sao?”
Cố Vi Hằng chuyển sang chủ đề khác, anh hỏi Ethan ở Anh một thời gian vậy đã thu hoạch được gì rồi.
Ethan nói, anh ta chỉ làm trong về đầu tư rủi ro được hơn mười mấy năm, và chỉ có vậy thôi.
“Bắt đầu từ lúc vừa tốt nghiệp sao?” Cố Vi Hằng hỏi.
“Đúng vậy!”
Trở lại văn phòng, Cố Vi Hằng kêu Dương Liễu đi điều tra về Miêu Doanh Đông.
“Miêu Doanh Đông? Không phải lần trước đã điều tra và không tra ra người này sao ạ.” Dương Liễu hỏi lại.
“Đó là vì cô đã bị anh ta qua mặt nên mới không tìm được tung tích của anh ta. Nhưng lần này, tôi muốn cô đi điều tra về mối liên quan giữa hai người, một người là Miêu Doanh Đông, người còn lại là Ethan, xem hai người họ rốt cuộc có phải là cùng một người hay không.” Cố Vi Hằng nói với Dương Liễu.
Anh nói vậy hoàn toàn là có căn cứ, anh đã từng hỏi Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng nói việc anh đi xem mắt bà không hề nói cho Tam Nhi biết, cho nên Miêu Doanh Cửu không thể nào lại biết nhanh như vậy được.
Hơn nữa dựa theo sự quan sát mấy ngày nay của Cố Vi Hằng đối với Miêu Doanh Cửu, thì cô vẫn chưa có đối tượng qua lại, lại thêm kích thước của áo sơ mi và phong cách ăn mặc cũng hoàn toàn giống với Miêu Doanh Đông.
Thế nên anh mới kêu thư ký đi điều tra về mối liên hệ giữa Ethan và Miêu Doanh Đông.
Ba ngày sau, Dương Liễu đến báo cáo với Cố Vi Hằng, "Tổng giám đốc, đã điều tra ra rồi, đúng như dự đoán của anh, Ethan quả thật chính là Miêu Doanh Đông. Chúng ta vẫn luôn không tìm ra dấu vết của Miêu Doanh Đông, nhưng thì ra anh ta lại xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
Cố Vi Hằng nhíu chặt chân mày, vậy thì càng rắc rối!
Anh cô ở ngay cạnh anh, vậy thì chuyện gì của anh cô cũng đều biết hết rồi!
Như vậy rất không công bằng.
Miêu Doanh Đông cũng không phải là kẻ ngốc, anh ta rất nhanh sẽ phát hiện ra được gì đó.
Lý do nhiều năm như vậy mà tung tích của anh ta vẫn không bị lộ ra, ngoại trừ do IQ của đám săn ảnh thấp, thì còn nói rõ khả năng phản trinh thám của anh ta rất tốt.
Miêu Doanh Đông đã hỏi Tiểu Cửu, Tiểu Cửu nói rằng lúc Cố Vi Hằng ở Mỹ, vì đánh bóng nên mồ hôi ra ướt áo, nên Miêu Doanh Cửu mới đưa áo của Miêu Doanh Đông cho anh mặc.
Người có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như Cố Vi Hằng thế mà lại có thể mặc áo của người khác để về nước được, thì mục đích của anh ta đã quá rõ ràng rồi, đó chính là dùng để thăm dò thái độ của anh.
Mà anh thế nhưng lại không hề hay biết gì mà đã bại lộ thân phận.
Ngày hôm sau thái độ của Cố Vi Hằng đã nói lên tất cả.
Bởi vì khi anh ta bước vào văn phòng của Cố Vi Hằng, thì Cố Vi Hằng đã theo phản xạ mà đứng lên làm ra động tác nghênh đón khách quý, Cố Vi Hằng thường ngày vẫn luôn là một người rất thờ ơ, ngẫu nhiên cũng sẽ ngước mắt lên nhìn, nhưng chưa từng tỏ ra trịnh trọng như vậy mà đứng lên chào đón anh ta.
Miêu Doanh Đông biết sự tình không ổn rồi.
Miêu Doanh Đông nói với Tiểu Cửu suy đoán của mình về khả năng Cố Vi Hằng đã biết được thân phận thật sự của anh ta.
Còn nói với Miêu Doanh Cửu về thái độ nghiêm túc của Cố Vi Hằng, Miêu Doanh Cửu hình như rất vui vẻ, cô hỏi, “Thật vậy sao?”
Tâm trạng của Miêu Doanh Đông có chút khó chịu, anh ta che dấu thân phận được nhiều năm như vậy thế nhưng lại bị Cố Vi Hằng vạch trần.
“Tất nhiên là thật rồi.”
Miêu Doanh Cửu vui như mở cờ trong bụng, không vì lý do gì khác, mà chỉ vì sau khi Cố Vi Hằng biết Miêu Doanh Đông là anh của cô thì lại có thái độ trịnh trọng như vậy, việc này nói lên điều gì chứ?
Buổi tối, Cố Vi Hằng đứng trên ban công của Trang Viên Sơn Thủy hút thuốc.
Tin nhắn của Tiểu Cửu Miêu Gia được gửi đến.
Trước đây anh vẫn luôn không hiểu tại sao Tiểu Cửu Miêu gia lại luôn gửi tin nhắn cho anh vào lúc này, sau đó, qua vài lần tiếp xúc cùng cô thì anh nhận ra được rằng cô là một người khá quan tâm đến cảm xúc của người khác, vì Cố Vi Hằng đã từng nói với cô là mình là người Trung Quốc, cho nên cô luôn chọn gửi tin nhắn cho anh vào thời gian này.
Mười giờ hơn thường là thời điểm người Trung Quốc chuẩn bị đi ngủ, cũng chính là lúc rãnh rỗi nhất.
Bên cô lúc này là trời sáng.
Lúc nước Mỹ vào đêm thì Trung Quốc đã là đêm khuya, trước giờ Miêu Doanh Cửu chưa từng gửi tin nhắn cho anh vào lúc đêm khuya.
Từ những điều nhỏ nhặt này mà Cố Vi Hằng đã phát hiện ra rằng, Miêu Doanh Cửu là một người biết cách mang lại cảm giác thoải mái cho những người xung quanh mình.
Tiểu Cửu Miêu Gia: Hôm nay anh em đã bị lộ rồi.
Cố Vi Hằng cười cười, xem ra đúng thật là như vậy.
Gió đi qua không để lại dấu vết: Anh ấy thế nhưng lại là anh của em, tại sao không nói với anh? Sớm muộn gì thì anh cũng biết thôi mà.
Tiểu Cửu Miêu Gia: Thứ nhất là, anh em không muốn cho người khác biết được thân phận của mình, thứ hai là, tiền mà anh ấy đầu tư là do em nói anh trai em đưa cho anh ấy, với điều kiện là em sẽ về Mỹ để thừa kế sự nghiệp.
Bàn tay Cố Vi Hằng đang chuẩn bị nhắn bỗng nhiên run rẩy, lòng anh trầm xuống, khó trách rõ ràng tiền đầu tư đã thu lại nhưng sau đó lại đột nhiên quay trở lại, rồi sau đó nữa là Miêu Doanh Cửu trở lại Mỹ.
Cố Vi Hằng: Vậy em còn làm những việc gì mà anh không biết nữa không?
Tiểu Cửu Miêu Gia: Cũng không có gì chỉ là việc nhỏ thôi mà. Em để cho một người chú thanh toán sớm cho anh ấy, như vậy thì anh ấy liền có thể đạt đủ doanh thu rồi, chuyện này chỉ là một việc cực kỳ nhỏ không đáng để nhắc đến.
Cố Vi Hằng nhìn chăm chú vào điện thoại mà không biết phải nói gì, trong lòng anh bắt đầu dậy sóng.
Tô Khả Nhi vẫn luôn nói cô ấy là ngôi sao may mắn của Cố Vi Hằng, còn Cố Vi Hằng lúc đó cũng chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi, nhưng thì ra ngôi sao may mắn chân chính trước giờ lại chưa từng nói ra, cũng chưa từng mong được báo đáp, thậm chí là có lẽ cô còn chưa từng để ý đến việc này, và cả đời cũng định không nói cho Cố Vi Hằng biết.
Gió đi qua không để lại dấu vết: Vậy anh ta cũng thật là không biết tốt xấu rồi.
Miêu Doanh Cửu: Anh ấy còn rất trẻ, em không thể làm chậm trễ anh ấy. Mà em cũng không cần sự hồi báo đáp nào.
Cố Vi Hằng không nói tiếp nữa, anh dựa vào ban công hút thuốc.
Vốn anh muốn sớm kết hôn để chặt đứt đi những tơ tưởng, nhưng cuối cùng lại phát hiện, đi qua trăm núi ngàn sông, ngắm nhìn được phong cảnh đẹp nhất, thì những núi đá tầm thường này sẽ không bao giờ còn lọt vào mắt anh được nữa, anh đã không thể kiềm chế được chính mình mà đi Mỹ.
Nhưng bây giờ thì, người từng có quá khứ bất kham và dơ bẩn như anh, đã không thể nào có thể xứng với người con gái tốt như cô nữa rồi!