Truyện Không Tên Số 18

Chương 4




234

Khương Thục Đồng không sao ngủ được,không có người phụ nữ nào sau khi cãi nhau với chồng mà còn an nhiên ngủ được。

Cô ta nhìn lên trần nhà,vô cùng tỉnh táo,không có tâm tư ngủ,muốn làm điều gì đó。

Bỗng dưng cô muốn tìm việc làm,càng nhanh càng tốt,như vậy khi Lục Chí Khiêm kiếm được cô ta,ít ra cô ta đã không còn là người cần vẫy đuôi cầu xin,cô ta có thể tự làm lấy mà ăn,nuôi sống bản thân,ly hôn,cô ta càng không sợ。

Cô ta mặc lại quần áo,đứng dậy,vì cô ta thấy trong phòng ngủ có chiếc máy tinh Aplle。

Điền lý lích cá nhân,vốn dĩ cô ta chưa từng đi làm,không có một chút kinh nghiệm làm việc,cũng may trường cô tốt nghiệp cũng khá nổi tiếng — Đại Học Hải Thành,chuyên nghành cũng rất tốt –- Thiết Kế sân vườn,nghành thiết kế sân vườn rất ít người thi vào,khi cô ta vừa tốt nghiệp,đã có mấy công ty mời cô ta ký hợp đồng,vì phải kết hôn với Lục Chí Khiệm,nên cô ta đã từ chối。

Hệ thống xét duyệt nộp đơn của Chí Liên rất tốt,đêm nay cô ta đã nộp đơn cho nhiều công ty。

Sáng dậy,thì có một công ty hẹn cô đi phỏng vấn,công ty cần người gấp,lại là ngày thứ sáu,nên công ty quyết định : Trong thời gian một ngày,phần thi sơ khảo và phúc khảo toàn bộ hoàn thành。

Trong tủ áo Khương Thục Đồng chọn được một chiếc áo sơ mi,một chiếc váy ôm ,sau đó đi “ Công Ty Thịnh Thế ” 。

Phần thi sơ khảo là do bộ phận nhân sự của công ty phỏng vấn,cuộc phỏng vấn rất thành công,họ còn nói vốn dĩ phúc khảo sẽ là hai ngày sau,vì một hồi Chủ Tịch Tập Đoàn sẽ đến,vì muốn biểu hiện sự quy mô của công ty,nên dời đến hôm nay,nhắc Khương Thục Đồng không cần bận tâm 。

Nhưng mà,dù cho bộ phân nhân sự nói như thế nào đi nữa,Khương Thục Đồng cũng cảm thấy đây là chuyện không liên quan đến mình。

Phần thi phúc khảo của cô ta thông qua rất nhanh,sau khi tốt nghiệp chỉ là nữa năm không làm việc,cho nên tình trạng hôn nhân của cô ta vẫn ghi là độc thân,khi còn đang trong trường,cô lại là học sinh giỏi,nên rất dễ tìm được một công việc, nghe tin thứ hai đi làm,cô ta mừng hớn hở。

Nhưng sau đó,bộ phận nhân sự thông báo gọi cô ta đến phòng Chủ Tịch một chuyến,Khương Thục Đồng không lý giải。

Khi cô ta đẩy cửa vào phòng làm việc của Chủ Tịch,giật mình sửng sốt mới biết vì sao cô ta được Chủ Tịch khâm điểm。

“ Lý lịch giả, về vấn đề nhân phẩm,nếu như là người như thế này thì Lục Phu Nhân có cần đến không ? ” Cố Mình Thành nhởn nhơ nói,lý lịch của Khương Thục Đồng để trên bàn。

Miệng của Khương Thục Đồng cử động một cái,như muốn nói gì đó,cuối cùng cũng không nói ra,cô ta xấu hổ đến đỏ cả mặt,cô ta chưa từng suy nghĩ Chủ Tịch của Thịnh Thế lại là Cố Minh Thành,Lục Chí Khiêm từng nói,Cố Minh Thành đã thu mua rất nhiều công ty,nhưng sao cô ta cũng không nghĩ đến người đó là Cố Minh Thành。

Tôi không nghĩ một người phụ nữ đã kết hôn lại có thể đặt hết toàn bộ tâm tư lên công việc,đặc biệt là dưới tình trạng cô ta không thiếu tiền,trái lại tình trạng hôn nhân của cô lại làm giả,Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng。

Trong mắt Khương Thục Đồng,tủi thân,không biết xoay sở như thế nào,bị người ta bắt tại trận được sự khó khăn của mình,khiến cô ta cảm thấy mình như một tên trộm。

“ Xin anh cho tôi công việc này,tôi cần công việc này ” Tiếng nói của cô ta giữ trong cuống họng。

“ Qua đây ”,Cố Minh Thành nhìn chằm chằm Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng không rõ,bước đến bên cạnh của Cố Minh Thành,vừa mới đứng,tay của Cố Minh Thành đã giữ chặt eo của cô ta,kéo cô ta vào trong lòng。

Cố Minh Thành ngẩng đầu nhìn cô ta, “ Lục Phu Nhân,cô hy vọng bao nhiêu vào việc tôi chịu lấy cô ? ”

Mặt của Khương Thục Đồng từ từ đỏ lên,nên từ đâu mà nói,chẳng lẽ anh ta nghĩ tôi cố tình chạy đến công ty của anh ta xin xét tuyển sao ?

Nhưng cũng đúng,ở nhà của anh ta,hôm qua trước mặt anh ta chủ động cởi áo,anh ta có suy nghĩ này cũng đúng。

Khương Thục Đồng ngửa mặt lên, “ Cố Tổng,tôi nghĩ anh đã hiểu lầm,tôi và Lục Chí Khiêm rất ân ái,trước đây có những cử chỉ kia,chẳng qua là chọc giận anh ta,hiện nay tôi hối hận rồi,hôm nay tôi sẽ dọn đi,quần áo của phụ nữ anh,mấy hôm sau tôi trả lại cho anh。”

Trên bàn Cố Minh Thành,có thêm một xâu chìa khoá。

“ Rất –Ân –Ái ? ” Cố Minh Thành lập lại ba từ mà Khương Thục Đồng từng nói,không thể tin được với sự treo đùa。

Khương Thục Đồng không biết anh ta đã phát hiện ra gì,nhưng thái độ của anh ta ,không quan trọng。

“ Hôm qua là anh ta chọc giận tôi,kêu tôi ra kiếm người đàn ông tạp nham。” Để tăng độ tin cậy,cô ta nói thêm một câu。

“ Cho nên,tôi là người đàn ông tạp nham mà cô đã chọn ? ” Ánh mắt lạnh lùng của Cố Minh Thành quắp lấy cô ta。

“ Tôi không chọn,do anh vừa đúng lúc xuất hiện。 ”

Hai người tạm thời giữ im lặng,Khương Thục Đồng luôn ngẩng đầu lên,khêu ngạo y như một con thú mẹ,Cố Minh Thành một tay kẹp tay cô ta,tay kia vẫn giữ chặt eo của cô ta。

“ Nếu như Cố Tổng đồng ý cho tôi công việc,tôi sẽ theo đúng giờ đi làm, hết sức nỗ lực,nếu như không đồng ý,tôi sẽ kiếm công việc khác。” Tâm trạng sợ được lại sợ mất đi đã biến mất,Khương Thục Đồng đột nhiên trở nên cởi mở,chẳng qua chỉ là một công việc thôi。 ”

Cố Minh Thành vẫn đang giữ chặt eo của cô ta,cô ta đã giãy giụa thoát ra。

Mang giày cao gót,lại bước đi ngay。

Khi đến trước cửa,phía sau chuyền lại một câu “ Thứ hai chín giờ sáng,đến làm việc。”

Khương Thục Đồng im lặng,chìa khoá đã trả lại cho Cố Minh Thành,cô ta tìm một khách sạn gần công ty。

Không ngờ đêm thứ hai,cảnh sát đã đến。

Sống đến tầm tuổi này đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng gặp cảnh sát,trong lòng có chút sợ hãi。


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.