Truyện Không Tên Số 18

Chương 37




2337

Cố Minh Thành chỉ vào cái tô trên bàn,ỷ,anh ta biết phép thuật biến ra sao ?

Khương Thục Đồng liền bước qua,còn đang có hơi nóng bốc lên, “ Cái gì thế ? ”

“ Canh gà dầu mè ! ”

Khương Thục Đồng đang muốn hỏi vì sao cô ta phải uống loại canh này,nhưng trong giây lát cô ta đã nghĩ ra,cô ta từng bị sảy thai mất đi đứa con của anh ta,đây là anh ta đang cố ý muốn bồi bổ cơ thể cho cô ta。

Tức thì,trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng ấm áp。

Dù cho cô ta và Lục Chí Khiêm yêu và tổn thương lẫn nhau,Lục Chí Khiêm cũng từng nói qua biết bao nhiêu lần yêu với Khương Thục Đồng,nhưng những tận tình chăm sóc như thế này,anh ta làm không được,cũng có thể do đứa con đó không phải của anh ta,cho nên,đối với Khương Thục Đồng ít quan tâm hơn。

Hèn chi,hôm đó Cố Minh Thành,nhắc cô ta ngày nào cũng phải đến chăm sóc cho hoa cỏ,chăm sóc hoa cỏ là giả,thì ra là muốn cô ta đến uống canh。

Sau khi uống xong canh,Khương Thục Đồng đến nỗi câu “ Cám ơn ” cô ta cũng quên nói,liền xuống lầu 。

Khi cô làm vệ sinh đang thu dọn những miếng vỡ của bình hoa,trên kệ liền lượm được một xâu chìa khoá,cô ta hỏi ,“ Cố Tổng,đây là chìa khoá của Ông đúng không ? ”

Cố Minh Thành nhìn một cái,chỉ nói, “ Không phải,cô đưa cho tôi。”

Chắc đây là lúc nãy Khương Thục Đồng với tay lấy bình hoa thuỷ tinh ,với tay khống đến,đem xâu chìa khoá ra để làm công cụ hỗ trợ。

Cố Minh Thành nhìn xâu chìa khoá này,y như tất cả gia sản của Khương Thục Đồng đều nằm trong đây hết。

Anh ta cười sâu sắc,tốt quá,anh ta nắm được cây cán của cô ta rồi。

Tối trên đường về nhà,Khương Thục Đồng kiếm không được xâu chìa khoá,trong lòng nghĩ,có thể đã đánh rơi trong phòng làm việc,chuyện này cô ta cũng không để trong lòng,Lục Chí Khiêm đang ở nhà,đã mở cửa cho cô ta。

Sau khi ăn tối,Lục Chí Khiêm phải ra ngoài một lát,có thể về trễ,Khương Thục Đồng “ Ừm ” một tiếng。

Dù sao hai người cũng đang sống chung dưới một máy nhà,đây là lễ phép cơ bản nhất。

Khương Thục Đồng trước tiên vào nhà vệ sinh tắm rửa,trong phòng cô ta có một phòng tắm riêng,cho nên,thường ngày khi tắm xong,cô ta cũng không đặc biệt chú ý đến trang phục của bản thân,hơn nữa,hôm nay Lục Chí Khiêm cũng không có ở nhà。

Cô ta đã tắm bằng nước nóng,trên mặt cô ta,như thể đang bao phủ bởi một lớp sương mù,tròn và trắng mịn,mái tóc hơi xoắn,cô ta bước ra từ phòng tắm của mình,áo ngủ vẫn chưa buộc chặt,nên nói là chưa buộc chặt chẽ,liền lộ ra nửa phần ngực gợi cảm của cô ta。

Vì cô ta cảm thấy khát nước,cũng không suy nghĩ nhiều,liền bước ra phòng khách rót nước。

Nhưng lại nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế sofa,với một vẻ mặt y như là chủ nhân căn nhà này đang hút thuốc,đang quan sát cô ta 。

Đây không phải là Cố Minh Thành sao ?

Ngạc nhiên khiến Khương Thục Đồng quên đi tất cả,sững sờ hết hai phút。

“ Cố Tổng,anh lấy bộ dạng của nam chủ nhân ngồi trong đây,không sợ chủ nhân thật sự quay về sao ? ” Khương Thục Đồng ý thức được sự thất lễ của mình,liền kéo chặt lại áo ngủ của mình。

Giờ mới nhớ ra,sáng nay cô ta đã để quên chìa khoá trong phòng làm việc của Cố Minh Thành。

Một chân của Cố Minh Thành đặt chéo lên chân bên kia,ung dung vừa có chút đùa giỡn nhìn Khương Thục Đồng,“ Khi Chánh thần trở lại,anh ta cũng nên quay về vi trí của mình thôi,tôi sợ gì chứ ? ”

Khương Thục Đồng có chút tức giận,chưa bao giờ thấy người nào đó xông vào nhà người ta mà còn nói ngang như vậy。

Nếu như anh ta cũng không sợ,vậy Khương Thục Đồng còn sợ gì chứ,cô ta khát nước vô cùng,bưng ly lên liền bước sang máy uống nước kế bên để rót nước。

Cô ta cúi người xuống,phần dưới của áo ngủ đã xẻ ra,lộ ra cặp đùi mảnh mai và trắng mịn của cô ta。

Từ vị trí của Cố Minh Thành,vừa đúng lúc nhìn rất rõ。

Mắt của anh ta rủ xuống,ánh mắt không tham lam và cũng không hèn hạ,anh ta luôn nhìn thẳng。

Rất lâu sau,Khương Thục Đồng mới nhìn rõ anh ta đang nhìn cái gì ,trên tay bưng nước,liền đứng lên,sau đó cô ta uống nước,sắc mặt của cô ta từ từ đỏ lên。

Ánh mắt của anh ta đơn giản và rõ ràng。

Vừa mới uống được một ngụm nước,Cố Minh Thành liền từ ghế sofa đứng lên,mạnh tay ôm lấy Khương Thục Đồng vào trong lòng。

Đôi tay của Khương Thục Đồng vì đang cầm cái ly ,không dám động đậy,nước bên trong cái ly tuy rằng không nóng lắm,nhưng vẫn còn nóng,cô ta chỉ nhìn thấy đôi tay của cô ta trong không khí vẽ ra một đường cung,cả con người liền rơi vào trong lòng của Cố Minh Thành。

Đến khi cô ta đã ngồi trên đùi anh ta,trên tay cô ta vẫn còn cầm cái ly。

Khương Thục Đồng như đang ngồi trên thảm kim vậy,thấp thỏm bất an muốn đứng dậy,dù sao đây cũng là nhà của cô ta,suy cho cùng Cố Minh Thành vẫn là người đàn ông ngoại trừ chủ nhân nam trong căn nhà này là Lục Chí Khiêm。

Trong lòng cảm thấy có lỗi,có tật giật mình,cũng có chút cảm giác như là Phan Kim Liên và Võ Đại Lang vậy。

“ Tôi không phải là Phan Kim Liên。” Cô ta cúi đầu nói ,không dâm đãng như Phan Kim Liên。

“ Tôi cũng không phải là Tây Môn Khánh。” Anh ta búng nhẹ vào má bên phải của Khương Thục Đồng,mát lạnh mịn màng,rất có tính đàn hồi。

Những thứ còn lại,Khương Thục Đồng cũng không biết nên làm gì nữa。

Vì nguyên nhân cô ta đang ngồi,phần dưới của áo ngủ đã triệt để kéo cao lên,cả bắp đùi trắng mịn của Khương Thục Đồng đều lộ hết ra。

Tay của Cố Minh Thành đã không thể không vuốt ve lên đùi của Khương Thục Đồng,anh ta từ từ đẩy sâu vào bên trong。

Khác với hiềm khích của Lục Chí Khiêm,trong lòng Cố Minh Thành không có hiềm khích,chỉ có sự sảng khoái vô tận,vì anh ta biết,từ đầu đến cuối,Khương Thục Đồng vẫn là người phụ nữ duy nhất của anh ta。

Khương Thục Đồng chịu không nổi sự sờ mó của anh ta,cô ta là một phụ nữ rất mẫn cảm,cho nên ,thân thể cô ta đang xoắn lại。

Cố Minh Thành không cho cô ta xuống,đêm ly nước của cô ta để trên bàn,ôm cô ta chặt hơn。

Khương Thục Đồng chỉ có thể dùng đôi tay bao quanh cổ của Cố Minh Thành,đầu dựa vào trên vai anh ta,những cử chỉ trêu ghẹo và mập mờ như thế này,lúc trước,cũng chưa từng có qua,ngực của cô ta rất mềm,đang kề sát vào Cố Minh Thành。

Đôi tay của Cố Minh Thành luôn sờ mó,rất dịu dàng—

Cả hai người đều không nói chuyện。

Đến khi có một người bước vào,là Lục Chí Khiêm。

Khương Thục Đồng như con chim bị kinh động vậy liền nhanh chóng đứng lên,tuy rằng Lục Chí Khiêm biết cô ta từng mang thai của Cố Minh Thành,nhưng cử chi hai người tràn trề như thế này,Lục Chí Khiêm chưa từng gặp qua。

Cho nên ,hôm nay Lục Chí Khiêm đã “ Bắt gian” tại trận rồi。

Hai chữ này,rất là khó nghe,nhưng sự thật đúng là như vậy。

Lục Chí Khiêm nhìn thấy cảnh phía trước,anh ta vô cùng ngạc nhiên,anh ta không dám tin liền bước đến trước mặt Cố Minh Thành,“ Cố Tổng,ý anh là sao ? Hả,ý anh là sao ? Đây là vợ của tôi ! Anh quả nhiên đến nhà tôi trêu ghẹo vợ của tôi ! ”

Câu nói này đã lọt vào tai của Khương Thục Đồng,cô ta không biết phải làm như thế nào。

Cố Minh Thành như bình thường vẫn ung dung ngồi xuống ghế sofa,“ Tôi đến gặp người phụ nữ của tôi ! ”

Lục Chí Khiêm dùng sức nheo mắt,một bộ dạng muốn phát điện,anh ta chỉ vào mặt Khương Thục Đồng nói ,“ Anh thích cô ta ? Rốt cuộc anh thích điều gì ở cô ta ? Trước khi kết hôn cô ta đã từng nằm dưới thân người khác,sau đó kết hôn với tôi,giờ lại đi quyến rũ anh-- ”

Câu nói này càng khiến Khương Thục Đồng không biết giải thích như thế nào,nếu như người đàn ông đầu tiên của cô ta không phải là Cố Minh Thành,vậy cô ta nên xử lý ra sao ?

Cũng may là Cố Minh Thành biết được quá khứ của cô ta。

“ Đơn giản chỉ là thích thôi。Nếu như Lục tiên sinh không thích Khương tiểu thư,vậy thì anh hãy giơ cao đánh khẽ,buông cô ta ra,hai người vẫn còn trẻ,chuyện làm tổn thương nhau thế này vĩnh viễn không bao giờ kết thúc。”

Lục Chí Khiêm liền cầm trên tay một cái bình hoa,đang muốn quăng xuống,Khương Thục Đồng đã cảm nhận được một trận mưa gió bão bùng sắp kéo đến,hôm nay là triệt để khai chiến rồi 。

“ Gian phu dâm phụ,tôi sẽ giết chết hai người ! ” Lục Chí Khiêm đang muốn quăng bình hoa xuống。

“ Lục tiên sinh,” Cố Minh Thành vẫn đang bình tĩnh ngồi đó,“ Nếu như tôi đoán không sai,cái binh hoa giá rất đắt,nhưng không biết sau mấy ngày nữa,đây đại khái là món đồ đắt tiền nhất của Lục Tiên Sinh ! ”

Lục Chí Khiêm sửng sờ,Cố Minh Thành nói không sai,ở Hải Thành,Cố Minh Thành có thể một tay che trời,chỉ dậm chân một cái liền có thể khiến rất nhiều công ty sụp đổ trong một phút,người như anh ta,anh ta không thể xúc phạm được。

Anh ta cũng biết,vì anh ta đã giết chết con của Cố Minh Thành,cho nên ,Cô Minh Thành làm như vậy là đang trả thù anh ta。

Nhưng anh ta vốn dĩ nghĩ rằng,đây chẳng qua là con riêng của Cố Minh Thành mà thôi !

Mắt của Lục Chí Khiêm nhìn thẳng lên,nhìn sang sàn nhà phía trước。

Nghiêm khắc mà nói,Khương Thục Đồng cũng không thể tính được là ngươi phụ nữ của anh ta,anh ta đến nỗi đụng cũng chưa đụng qua cô ta。

Anh ta câm nín ngồi dưới sàn nhà ,nói,“ Anh muốn như thế nào ? ”

“ Rất đơn giản。Nếu như không yêu,thì ly hôn ! ” Cố Minh Thành nói。

“ Ai biết được ,tôi yêu Khương Thục Đồng biết bao,tôi yêu cô ta còn hơn yêu tính mạng của bản thân,nhưng tôi không thể chiến thắng được sự sạch sẽ trong tình yêu ! ” Lục Chí Khiêm khóc hu hu。

“ Nếu như không chiến thắng được,vậy thì vĩnh viễn cũng đừng nên chiến thắng。Tốt rồi,Thục Đồng tạm thời ở nhà anh,nếu như cô ta có một chút ít bị trầy xước,tôi sẽ hỏi tội anh ! ” Nói xong,Cố Minh Thành liền quay về。

Đối xử với Lục Chí Khiêm,anh ta đã không còn tính nhẫn nại và tính tình tốt như trước nữa。

Đây là Cố Minh Thành,nếu như anh ta đã quyết định sẽ đối xử với người đó như thế nào,người đó vĩnh viễn không thể thoát khỏi。

Khương Thục Đồng luôn ngớ ngớ đứng đó,Cố Minh Thành nhẹ nhàng vỗ vào mặt cô ta ,liền đứng dậy quay về。

Ba nói rất đúng,người đàn ông như Cố Minh Thành,suy nghĩ của anh ta xa như mấy chòm sao trên bầu trời,không phải cô ta có thể với tay được。

Khương Thục Đồng hiện nay trở thành một viên ngọc trai của Cố Minh Thành đang được giữ bên Lục Chí Khiêm,Lục Chí Khiêm chỉ được nhìn,nhưng không được chạm vào,lúc trước là do anh ta không muốn chạm vào,hiện nay càng không dám –

Khương Thục Đồng nhìn Lục Chí Khiêm ngồi dưới sàn nhà với vẻ mặt đáng thương,cô ta liền quay về phòng của mình。

Sáng mai,Mạc đại sư rất vui mừng,khiến Khương Thục Đồng cũng chịu sự ảnh hưởng từ anh ta,liền hỏi anh ta đã gặp chuyện tốt gì 。

Mạc đại sư nói ,“ Dĩ nhiên là tin tốt lành rồi,đã nhận được một dự án lớn。”

“ Dẫn theo tôi đi mà ? ” Đầu của Khương Thục Đồng thò ra phía trước,hỏi một cách thần bí。

“ Đương nhiên rồi,Cô là đệ tử của tôi。” Mạc đại sư nói,ông ta cũng gần năm mươi mấy tuổi rồi,tính tình vẫn như trẻ con vậy。

Ông ta không nói là nhà của ai ,Khương Thục Đồng cũng không hỏi,dù sao anh ta đã nói rồi ,sẽ dẫn Khương Thục Đồng đi theo,sớm muộn cũng sẽ biết,cho nên cô ta cũng không hỏi luôn。

Thời gian là hai giờ chiều,Khương Thục Đồng theo xe của Mạc đại sư đi,cô ta cô ý trong văn phòng chuẩn bị một đôi giày đế thấp,chỉ để khi ra ngoài làm việc có thể mang。

Nơi đó cách công ty không xa,giống như là ở giữa núi,là một căn biệt thự rất lớn,so sánh căn biệt thự này,với căn biệt thự của Lục Chí Khiêm chỉ có thể dùng từ “ Đơn sơ ” mà hình dung,quả nhiên khiến Khương Thục Đồng khen không hết lời。

Không chỉ có sân phía trước mà còn có sân phía sau,còn có tháp nước,hôm nay Mạc đại sư là phụng mệnh của chủ nhân đến thiết kế sân vườn,muốn làm một cái núi giả,tốt nhất là có cây cầu nhỏ 。

Chủ nhà không có ở nhà,là quản gia mở cửa cho họ,nhưng Khương Thục Đồng cảm thấy,chủ nhà này cũng rất lãng mạng,rất biết hưởng thụ cuộc sống 。

Hai người đứng trong sân vườn nhìn sơ qua phong cách bố trí ,sơ bộ đã quyết định sẽ thiết kế như thế nào 。

Đúng lúc đó,trong phòng phía sau,điện thoai reo lên。


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.