23360
Cố Vi Hằng đứng trước mặt Cố Minh Thành, đem một xấp tài liệu đưa cho ông, đủ mấy chục trang giấy.
Cố Minh Thành lật lật vài trang, “Trực tiếp nói đi, nó lên giường với người đàn bà đó chưa?”
“Chưa!” Cố Vi Hằng trả lời, “Ba, lúc trước ba chưa từng tra lịch sử yêu đương của anh ấy mà đã tin tưởng anh Nam rồi sao?”
Cố Minh Thành cười nhẹ, “Tin tưởng là một loại trực giác, dùng người thì không nghi, tra rồi lại gả Tam Nhi cho nó, vậy là không tin tưởng rồi. Nhìn người như vậy thì làm ăn cũng thế, đói ăn vụng túng làm càn có lúc cũng là một loại thủ đoạn. Năm năm rồi vẫn chưa lên giường, xem ra thì thực sự không thích người phụ nữ này rồi. Nếu như thích thì không đợi được một tháng là đã lên giường rồi. Có thể là hiểu lầm, gọi điện thoại cho mẹ con gọi quay về.”
“Con đoán là mẹ con sẽ không quay về đâu. Bà thương Tam Nhi như vậy mà.”
“Nói ba bệnh rồi! Bệnh tim, rất nghiêm trọng. Nếu như không quay lại thì không nhìn thấy ba nữa đâu!” Cố Minh Thành nói, một chân ông gác trên một cái chân khác, nói một cách nhàn nhã.
Cố Vi Hằng gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng rồi.
Nội dung mười mấy trang, Cố Minh Thành thực không có kiên nhẫn đọc hết, đọc lướt qua trang đầu tiên, sau đó thầm thì vài câu, “Hộp đêm, mẹ ruột, khẩu vị cũng nặng thật.”
“Phụ nữ theo đuổi cậu ta còn nhiều hơn phụ nữ theo đuổi ba năm đó.”
Họ Tô, họ Diệp, họ Ngưu, họ đầu trâu mặt ngựa....
Tam Nhi sau này có chuyện để làm rồi.
Khương Thục Đồng hiện tại vừa ra khỏi Hải Thành, nhận được điện thoại của Cố Vi Hằng, tim bắt đầu đập bình bịch, chiếc xe đột nhiên dừng lại ở bên đường, không thể hít thở được, một lúc sau liền vang lên tiếng khóc, Cố Minh Thành từ trước đến nay chưa từng bị bệnh tim, cũng rất ít khi bị bệnh.
Bệnh tim không phân ra tuổi tác và tình trạng sức khỏe, một khi đến rồi sẽ đòi mạng người.
Khương Thục Đồng lập tức quay đầu, lại quay ngược lại hướng về nhà.
Cả quãng đường, những phong ba bão táp cô và Cố Minh Thành đã từng đi qua lướt qua trong đầu.
“Chụp những tấm hình này cho Nam Lịch Viễn, gửi wechat, nói cho cậu ta, chuyện của cậu ta chúng ta nắm đằng cán!” Cố Minh Thành ném những tài liệu này lên trên bàn, “Gửi cho cậu ta xong liền đốt những tài liệu này đi, đừng để mẹ con thấy được, ba đoán mẹ con sắp về rồi, ba phải lên lầu giả bệnh đây....”
......
Chỗ như hộp đêm chính là địa ngục nhân gian nơi cá lớn nuốt cá bé.
Ngay đêm mà Hề Dao gặp lại Nam Lịch Viễn kia, Hề Dao bị buộc phải làm hóa đơn đầu tiên trong cuộc đời.
Đại khái là một người đàn ông lớn tuổi hơn bốn mươi tuổi, hôm đó Hề Dao đang ở một căn phòng mờ tối, thông qua bóng đèn ở ngoài hành lang nhìn thấy Nam Lịch Viễn đi ngang qua hành lang.
Trái tim cô cảm thấy vô cùng hối hận.
Cô không muốn làm nữa, bắt đầu tìm một công việc mới, cũng bắt đầu tìm một căn nhà gần tập đoàn Lịch Viễn, bệnh tình của mẹ càng ngày càng nghiêm trọng.
Cô đã biết thân phận thực sự của Nam Lịch Viễn, nhưng mà cô đối với Nam Lịch Viễn mà nói, từ đầu đến cuối giống như một con kiến, anh căn bản không biết sự tồn tại của cô.
Rồi sau đó, mẹ của cô bị bệnh, nửa đêm, cô cõng mẹ từ trên lầu xuống đi khám bệnh, một lần nữa nhìn thấy Nam Lịch Viễn, lần này là anh tự mình lái xe.
Đại khái là dáng vẻ con gái hiếu thảo của cô làm Nam Lịch Viễn cảm động, Nam Lịch Viễn đưa cô đến bệnh viện, lại trả tiền thuốc cho cô, còn nói nếu như không đủ thì gọi điện thoại cho anh.
Nam Lịch Viễn đi thăm mẹ Hề Dao một lần, mới đầu Hề Dao không biết là tại sao, sau này cô mới biết, mẹ của Nam Lịch Viễn đã mất từ lâu, anh rất nhớ bà.
Vì vậu, những năm này, Nam Lịch Viễn vẫn chưa đuổi Hề Dao đi chính là vì nể tình mẹ của cô ta.
Hề Dao biết điểm này, hơn nữa còn đang lợi dụng điểm này.
Lần này Hề Dao đến tìm Nam Lịch Viễn mượn tiền, mười vạn, mẹ cô ta bị bệnh ung thư giao đoạn cuối, cần phải làm phẫu thuật.
Điều kiện Nam Lịch Viễn đưa ra: cho cô ta mười vạn, từ đây nước sông không phạm nước giếng.
Hề Dao không được bám lấy anh, không được đi tìm Cố Tam Nhi.
Đương nhiên, từ trước đến nay anh cũng không bao giờ chủ động tìm Hề Dao.
Giây phút nhìn thấy Cố Tam Nhi kia, Hề Dao liền biết cơ hội của bản thân đến rồi!”
Nam Lịch Viễn ôm Cố Tam Nhi lên lầu, muốn ôm cô vào phòng của mình, Cố Tam Nhi khóc nháo không chịu muốn đi về phòng của mình.
Vừa bước vào phòng mình cô liền khóa cửa lại, bị Nam Lịch Viễn dùng chân ngăn lại.
Cố Tam Nhi “Hừ” một tiếng, dứt khoát không đóng nữa, nằm lên trên giường, dùng chăn trùm kín đầu.
“Hôm nay cô ta đến tìm anh mượn tiền, mẹ cô ta bị bệnh ung thu giai đoạn cuối, anh kí cho cô ta một chi phiếu! Có thể là nhìn thấy em nên cô ta mới làm động tác đó.” Nam Lịch Viễn ngồi ở trên giường Cố Tam Nhi nói.
Hóa ra mẹ của Hề Dao bị bệnh ung thư giai đoạn cuối? Cố Tam Nhi nghĩ thầm.
Có chút hối hận bản thân đã quậy tung chuyện này to lên.
Điện thoại trong túi vang lên, Nam Lịch Viễn đứng lên lấy điện thoại đưa cho cô.
Cố Tam Nhi nằm trong chăn nghe điện thoại, là mẹ gọi điện thoại cho cô.
Khương Thục Đồng nói bà có việc, chuyện của bản thân Tam Nhi, tự mình giải quyết.
Không thể nói chuyện Cố Minh Thành bị bệnh tim cho Tam Nhi biết được, từ nhỏ đến giờ Tam Nhi chưa từng trải qua chuyện như thế này, chỉ sợ nói ra, con bé sẽ chịu không nổi.
“Anh không tới, mẹ cũng không tới!” Cố Tam Nhi ở trong chăn oán thầm.
Cơn tức của cô cũng đã nguôi dần, nhưng mà trong đầu cô vẫn hiện lên động tác Hề Dao ôm lấy Nam Lịch Viễn.
Cô không quan tâm có động cơ gì ở đây hay không, tóm lại cô chỉ cảm thấy Nam Lịch Viễn.... bẩn.
“Nam tổng mời đi ra, tôi muốn ngủ rồi!” Cố Tam Nhi lật người lại, kéo chăn xuống, chuẩn bị đi ngủ, thuận tay gửi wechat cho Kiều Kiều nói cô đang đang ở nhà của Nam Lịch Viễn để cô ấy khỏi lo lắng.
“Tam Nhi yên tâm, tớ và Bối Vy đã dạy dỗ người phụ nữ kia rồi!”
Cố Minh Thành không có tiểu tam, tiểu tam của ông chính là Cố Niệm Đồng, vì vậy khái niệm tiểu tam của Cố Niệm Đồng khá là mơ hồ.
Cô không cảm thấy đánh người phụ nữ khác là một cử chỉ không được sáng suốt, bởi vì bốn dĩ không ngay thẳng, cho dù đánh chết mấy thứ “vụn vặt” đó thì cũng chẳng có tác dụng gì.
“Sau này đừng đánh cô ta nữa, mẹ cô ta bị ung thư, rất đáng thương.”Cố Niệm Đồng gửi wechat cho Kiều Kiều.
“Ả ta đã lên giường với Nam tổng rồi, không đánh thì không nguôi được hận ý!” Kiều Kiều dường như vẫn còn tức giận chưa nguôi.
Mắt Cố Tam Nhi nhìn chằm chằm hai chữ “lên giường”, đầu óc ngưng trệ.
Nam Lịch Viễn không nói là anh đã lên giường với Hề Dao, chỉ nói Hề Dao ôm lấy anh.
Cô căm chặt răng mình lại, cũng đúng, chuyện như vậy làm gì có người đàn ông nào chịu thừa nhận chứ.
“Cô ta nói lên giường với Nam lúc nào?” Cố Niệm Đồng lại hỏi Kiều Kiều một câu.
“Không biết, cô ta nói lên giường với người đàn ông của Cố Tam tiểu thư đến cơm cũng ăn không được nữa.” Kiều Kiều trả lời.
Trái tim của Cố Tam Nhi như thắt lại, nắm tay chặt lại, cảm thấy tất cả ủy khuất trong cuộc đời này của cô đều nhận từ Nam Lịch Viễn, ở nhà trước giờ chưa từng chịu nhiều ủy khuất như vậy.
Nam Lịch Viễn ngồi trên giường của cô, nhìn thấy tâm trạng của cô ổn định rồi, nhưng mà ngay lập tức cô giơ một chân lên, đạp lên vai của Nam Lịch Viễn, “Tôi muốn ngủ, anh đi đi!”
Một lần nữa chân cô lại bị Nam Lịch Viễn nắm chặt lại, “Anh nghĩ là đã giải thích rõ ràng với em rồi! Ai lại nói gì với em rồi?”
Suy cho cùng vừa nãy cô cũng gửi wechat, Cố Tam Nhi nhíu mày thu chân của mình lại.
“Không ai nói với tôi cái gì cả, tôi chỉ là chê anh bẩn. Sợ anh làm bẩn giường tôi!” Cố Tam Nhi từ giường ngồi dậy, lại bắt đầu cả mặt đều là nước mắt.
Là lần đầu tiên trong cuộc đời Nam Lịch Viễn bị chửi “bẩn”, mà người chửi anh lại chính là người anh dùng cả đời để yêu thương, là người ở đầu trái tim anh, hơn nữa, lại nhỏ hơn anh nhiều như vậy.
Hơn nữa khuôn mặt đó như hoa lê đái vũ, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Vì vậy, anh nhịn.
“Tôi đi ngủ, anh đi đi!” Sợ Cố Tam Nhi gặp chuyện nên anh không đóng cửa phòng cô lại.
Sau khi anh bỏ đi, Cố Tam Nhi liền bắt đầu khóc.
Lúc ở nhà họ Cố, anh từng nói chỉ từng lên giường với một người là Cố Tam Nhi.
Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng ủy khuất như muốn chết đi.
Khóc cho đến khi ngủ quên đi.
Cô bị cơn đau ở bụng dưới làm cho tỉnh giấc, là cơn đau khi kinh nguyệt tới, hơn nữa hai tháng gần đây, tháng trước đến sớm hơn ba ngày, tháng này cũng đến sớm hơn ba ngày, cô tìm không ra quy luật.
Cô đứng dậy đi nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Nam Lịch Viễn đứng bên cửa sổ.
Nam Lịch Viễn đứng bên cửa sổ gửi wechat cho Hề Dao, hỏi cô ta đã nói gì với Tam Nhi?
Hề Dao nói, bản thân vừa bị ức hiếp, có thể nói gì với Cố Tam tiểu thư.
Thiên chi kiêu nữ như vậy, bản thân không xứng để nói chuyện với người ta.
“Nếu như sau này còn xúi giục cái gì, cô tự biết kết cục sẽ như thế nào!” Nam Lịch viễn gửi cho cô ta một câu.
Hôm nay thì nói mẹ bản thân bị bệnh ung thư mới đi vào công ty của Nam Lịch Viễn.
Sống mà làm người, suy cho cùng cũng đã quen biết Hề Dao mấy năm rồi, Nam Lịch Viễn cảm thấy bản thân cũng có lòng có dạ.
Ai biết được Tam Nhi đột nhiên đi tìm anh lại bắt gặp chứ!
Cố Tam Nhi ngồi trên bồn cầu, từng trận từng trận dòng ấm nóng chảy ra, cô đột nhiên nhớ tới, ở nhà này cô không có băng vệ sinh.
Chắc hẳn căn nhà này bây giờ có tìm cũng không tìm ra một miếng băng vệ sinh nào mất.
Hôm nay anh ba từ chối cô, anh hai không nghe điện thoại, mẹ cũng không đến...
Cô bị lưu đày rồi, bây giờ đến cả băng vệ sinh cũng chơi trò bịt mắt bắt dê với cô.
Chốc sau cô liền khóc lớn lên, không dám kéo quần lên, cứ ngồi trên bồn cầu, không biết phải làm sao.
Kiều Kiều và Bối Vy cách cô xa như vậy, nước xa không cứu được lửa gần.
Người ở bên ngoài kia cô căn bản không muốn nhờ.
Nghe thấy tiếng cô khóc, Nam Lịch Viễn liền gõ cửa nhà vệ sinh, “Làm sao vậy, Tam Nhi?”
Cố Tam Nhi không nói gì, khóc còn lớn hơn nữa, tựa như đứa trẻ chịu ủy khuất nhưng không biết giải quyết làm sao.
Nam Lịch Viễn đẩy cửa bước vào.
Cố Tam Nhi ngồi trên bồn cầu, quần kéo tới mắt cá chân, một tay lau nước mắt.
Nam Lịch Viễn kéo cô đứng dậy, cô không đứng dậy.
Mặc dù Nam Lịch Viễn đã làm cô rất nhiều lần, nhưng giây phút này, anh chưa từng gặp phải, cô cảm thấy vô cùng khó xử, xấu hổ muốn chết.
Nam Lịch Viễn kéo cô đứng dậy, nước trong bồn cầu đỏ một mảng, máu nhỏ ở giữa hai chân cô cũng đã nhỏ lên trên quần lót cô, nhỏ lên gạch nhà vệ sinh, nhìn máu mà phát hoảng.
Nam Lịch Viễn cầm lấy một tờ giấy vệ sinh lau sạch máu ở giữa hai chân của Cố Tam Nhi, lại lau quần lót của cô, sau đó, nhấn nút bồn cầu, bồn cầu lại khôi phục dòng nước trong xanh.
Dường như trong thời gian cô đến tháng, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng chưa từng thay Cố Tam Nhi làm chuyện như vậy.
Mà Cố Tam Nhi cũng chưa từng nhếch nhác như vậy.
Giây phút đó, Cố Tam Nhi cảm thấy, dường như khoảng cách với Nam Lịch Viễn lại gần hơn vài phần.
Tóm lại, chuyện riêng tư như này, chuyện khó xử như vậy chỉ cô và anh biết với nhau.
Nhưng mà nghĩ tới Hề Dao đã từng cùng cô chia sẻ người đàn ông này cô lại cảm thấy chịu không nổi!
“Anh bây giờ đi xuống.... em.... một mình, thôi bỏ đi, anh tìm Thái Thái.....” Nam Lịch Viễn liền ôm Cố Tam Nhi lên, ôm lên sopha, trên sopha có một xấp giấy vệ sinh, anh dùng thảm quấn phần dưới của cô.
Gọi điện thoại cho Thái Thái, nói Thái Thái nhanh chóng đi siêu thị mua một ít băng vệ sinh, đem đến.
Sau khi Cố Tam Nhi ngồi trên ghế sopha, động cũng không dám động.
Nam Lịch Viễn ngồi bên cạnh cô, đặt đầu cô ôm trong vòng tay anh, Cố Tam Nhi không chịu, anh liền mạnh mẽ ấn cô xuống, nói một câu, “Không biết kiếp trước anh đã tạo nghiệt gì mà tìm được cô vợ nhỏ đến hành hạ anh thế này? Náo loạn cả lên đến cả nhà mẹ đều đến rồi!”