23359
Cố Tam Nhi ở trên xe gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng liền nói với mẹ bản thân muốn li hôn.
Khương Thục Đồng đang ngồi trong phòng đi ra, liền hỏi một câu, “Tại sao?”
Cố Tam Nhi vốn đã tạm thời khống chế được tiếng khóc lại bắt đầu khóc lại, “Anh ấy làm loạn với phụ nữ. Chính là Hề Dao lầ trước tới nhà chúng ta!”
“Con đợi mẹ, mẹ lập tức đi Giang Thành!” Khương Thục Đồng nhấc điện thoại, tức giận công tâm, va qua va lại bước xuống lầu.
Ngẫu nhiên gặp được Cố Minh Thành ở cửa, Cố Minh Thành hỏi cô vội vàng như vậy làm gì.
Trong lòng Khương Thục Đồng vô cùng khó chịu, nói một câu, “Ông chọn con rể tốt. Đức hạnh giống hệt ông năm đó!”
Sau đó, Khương Thục Đồng liền lên xe.
Cố Minh Thành nhíu mày, cái gì mà đức hạnh giống ông chứ? Ông đã làm gì?
Xe của Nam Lịch Viễn ở phía sau taxi của Cố Tam Nhi, không dám vượt, sợ sẽ làm cô gấp gáp hơn.
Cố Tam Nhi tuổi còn nhỏ, tính tình vô cùng nóng nảy.
Cố Tam Nhi về lại kí túc liền bắt đầu ném đống đồ trong kí túc của mình.
Cố Tam Nhi lúc trước vô cùng hoạt bát, mặc dù có thể thu hút người khác nhưng tính cách của cô ngọt ngào ngây thơ, vô cùng rộng lượng, không tính toán, được nuôi dưỡng trong môi trường tốt nên rất ưu tú, tuyệt đối không phải kiểu người tính tình gắt gỏng.
Chỉ là lần này lại để Kiều Kiều và Bối Vy nhìn thấy rồi.
Kiều Kiều và Bối Vy há miệng tròn mắt nhìn Cố Tam Nhi nèm sách còn có quần áo qua cửa sổ.
Kí túc của Cố Tam Nhi ở lầu hai, lực ném mặc dù không lớn nhưng cơn giận của người ném thì lại không hề nhỏ.
Nam Lịch Viễn đã dừng xe, nhanh chóng chạy tới kí túc của Cố Tam Nhi, đúng lúc một cuốn sách từ cửa sổ rơi xuống, xém chút là đập trúng anh, may sao anh nhanh nhẹn né đi, Nam Lịch Viễn nhìn lên trên lầu lại nhanh chóng gia tăng tốc độ bước chân.
Cố Tam Nhi vừa ném vừa khóc lớn, Kiều Kiều hỏi cô làm sao.
“Anh ấy chơi đùa với người phụ nữ khác!” Cố Tam Nhi khóc đến nỗi nói không nổi, từng chữ từng chữ ngắt quãng, khóc thút thít khó chịu.
“Vậy thì tìm ả ta, đánh cho một trận!”Kiều Kiều nói, cô xắn tay áo lên, muốn thay Cố Tam Nhi dạy dỗ người phụ nữ kia,
“Đàn ông của bản thân, bản thân không quản được. Dạy dỗ người phụ nữ kia cũng là trị cành mà không trị tận gốc!” Cố Tam Nhi nói lời này vô cùng trôi chảy, cô vẫn tiếp tục ném đồ, “Nam Lịch Viễn, đồ xấu xa này, tên lừa gạt!”
Hôm nay kí túc nữ sinh không mở cửa cho nam sinh, lúc Nam Lịch Viễn lên lầu liền bị dì quản lí kí túc ngăn lại.
“Tôi là Nam Lịch Viễn, tìm hiệu trưởng đến nói chuyện với tôi!” Nói xong, Nam Lịch Viễn liền đi lên lầu.
Để lại dì quản lí kí túc tròn mắt đơ người, đây nghĩa là gì?
Nam Lịch Viễn đi vào kí túc của Cố Tam Nhi, nhìn thấy Cố Tam Nhi đang ném đồ đạc liền ôm lấy eo cô, “Tam Nhi, Tam Nhi....”
Cố Tam Nhi quay đầu mới nhìn thấy anh.
“Anh cút đi cho tôi, Nam Lịch Viễn. Tôi chê anh bẩn!” Cả mặt Cố Tam Nhi toàn là nước mắt, “Anh đừng ôm tôi.”
Bộ dạng Cố Tam Nhi vẫn như cũ không nghe lời tựa như mèo xù lông, giãy dụa trong sự giam cầm của Nam Lịch Viễn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phải là đối thủ của Nam Lịch Viễn.
Sách của cô, quần áo đều được ném dưới đất, vừa rồi lúc Nam Lịch Viễn đi qua thấy có rất nhiều học sinh đang ở dưới lầu ngước đầu lên trên lầu nhìn.
Mọi người đều biết đây là Cố gia tam tiểu thư đang giận dỗi, không ngờ tính tình của cô lại lớn như vậy.
Kiều Kiều và Bối Vy nhìn thấy Nam Lịch Viễn đến rồi, Kiều Kiều nhìn Nam Lịch Viễn với ánh mắt khinh thường, nói một câu, “Nam tổng, Tam Nhi nhà chúng tôi là cô gái đơn thuần trong sáng được rất nhiều người theo đuổi, gả cô ấy cho anh, nhưng anh lại không trân trọng cô ấy? Anh không trân trọng vậy thì sau lưng anh vẫn có rất nhiều người đang đợi đấy.”
Nói xong cô liền cùng Bối Vy đi ra ngoài.
Ở cửa kí túc có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, Kiều Kiều đóng cửa kí túc lại, nói một câu, “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa bao giờ nhìn thấy vợ chồng người ta cãi nhau à?”
Sau đó lại nhìn Bối Vy một cái, hai người cùng đi ra ngoài.
Kiều Kiều ghét nhất là người thứ ba, bởi vì ba của cô ấy chính là người thứ ba, những năm nay, ba cô ở bên ngoài chơi bời, chỉ cho mẹ tiền, mẹ thực sự rất cô đơn.
“Tam Nhi.” Môi Nam Lịch Viễn áp lấy môi của Cố Tam Nhi.
Cố Tam Nhi mở to mắt nhìn anh, dùng sức cắn lưỡi của anh.
Nam Lịch Viễn khẽ nhíu mày, ôm ngang lấy Cố Tam Nhi, nhưng mà, Cố Tam Nhi không phối hợp, dùng sức duỗi chân muốn nhảy xuống, phải nắm lấy mặt Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn trực tiếp không cho cô đi xuống, giữ cô ở trên vai đi ra ngoài.
Đầu Cố Tam Nhi ở phần lưng của Nam Lịch Viễn bị dốc ngược xuống, máu dồn xuống, lại vừa mới khóc xong, người khó chịu đầu chóng váng, cô tức giận đánh vào lưng của Nam Lịch Viễn, “Nam Lịch Viễn, em đã nói chuyện với mẹ rồi, ly hôn! Em muốn gặp người họ Phương mẹ giới thiệu.”
“Hóa ra người bạn mới mà mẹ em định giới thiệu họ Phương!” Nam Lịch Viễn nói một câu.
Anh trực tiếp khiêng Cố Tam Nhi đi trước mắt của tất cả bạn học và dì quản lí kí túc.
Tất cả mọi người đều biết chồng của Cố Tam Nhi là Nam Lịch Viễn, không bao lâu, topic của trường bắt đầu náo nhiệt không sợ chuyện lớn, gửi một topic: “Cố Tam tiểu thư tính tình cứng rắn, ý ghen nồng đậm”, không bao lâu, có người miêu tả chuyện hôm nay một cách vô cùng sống động, kết luận lại một câu: Cố Tam Nhi bị chồng khiêng lên xe.
Nam Lịch Viễn khóa cửa xe lại, lập tức khởi động xe, khói xe bay lên.
“Em gọi cho anh hai anh ba!” Cố Tam Nhi biết không xuống xe được rồi, vì vậy, ở trên xe gọi cho Cố Hành Cương nhưng lại là Đỗ Nhược nhấc, nói Cố Hành Cương vừa mới làm phẫu thuật đang ngủ rồi.
Cố Tam Nhi vừa thấy điện thoại kết nối liền “Oa” khóc lớn/
Đỗ Nhược liền hoảng loạn hỏi cô làm sao rồi, Cố Tam Nhi vẫn nói câu lần trước, “Nam Lịch Viễn chơi đùa phụ nữ!”
Đỗ Nhược nói, “Em lập tức gọi cho anh hai.”
Lại gọi điện thoại cho Cố Vi Hành, thái độ của Cố Vi Hành khá là bình tĩnh, “Tam Nhi, anh có nghe ba nói, lúc qua năm mới, Cố Lịch Viễn chơi đùa phụ nữ em cũng khá là vui vẻ, đây là lí do để em từ hôn; bây giờ cậu ta chơi đùa phụ nữ em liền chịu không nổi? Bản thân em tự suy nghĩ đi. Anh ba của em có chuyện bận không đi được!”
Cố Tam Nhi tức giận, khóc càng lớn hơn.
“Bắt buộc phải để chuyện của ông xã em mọi người đều biết mới được sao?” Nam Lịch Viễn hỏi.
Cố Tam Nhi không để ý anh.
Kiều Kiều và Bối Nhi xuống dưới lầu chỗ Hề Dao.
Đúng lúc Hề Dao muốn xuống ăn cơm, cô biết Kiều Kiều, bởi vì lần trước ở kí túc của Cố Tam Nhi đã từng nhìn thấy thấy cô.
Cô ta cũng biết, chuyện của cô ta và Nam Lịch Viễn, Cố Tam Nhi đã quậy to ra rồi.
Quậy to mới tốt, tốt nhất là nhậu thành li hôn, những thiên kim tiểu thư này, tâm tình đặc biệt không ổn định, chia tay sớm bớt đau khổ.
“Đi đâu đó?” Kiều Kiều khoanh tay nhìn.
“Ăn cơm, hai vị có chuyện gì sao?” Hề Dao hỏi, “Lên giường cùng với người đàn ông của Cố Tam tiểu thư đến cơm cũng không được ăn sao?”
“Bốp” một cái bạt tai, cái bạt tai của Kiều Kiều giáng lên mặt của Hề Dao, Hề Dao bị đánh đầu choáng váng lệch sang một bên, nóng rát, bị đánh in cả năm dấu tay trên mặt.
“Tôi ghét nhất là người thứ ba như cô, hồ li tinh, người ta vốn đang yên đang lành, nhưng cô khăng khăng nhảy vô! Thực sự là tiện nhân.”Kiều Kiều nhổ một bãi nước miếng xuống, nói không rõ người cô nói là Hề Dao hay là đám tiểu tam kia của ba cô nữa.
Hơn nữa, Hề Dao lại nói là lên giường rồi!
Khó trách Tam Nhi giận thành như vậy.
Hề Dao đang muốn đánh trả lại, một cánh tay liền bị Bối Vy nắm lại.
Kiều Kiều lại nhớ đến đám đàn bà khiến ba cô đêm không về nhà, cô nắm lấy tóc của Hề Dao, bắt đầu xé quần áo của Hề Dao.
Bối Vy cảm thấy như này giống như hai thôn phụ, thực sự là khó coi, mắt cô nhìn đám người xung quanh, liền nói với Kiều Kiều, “Kiều, kha khá là được rồi!”
“Còn chưa đủ!” Kiều Kiều giơ một chân lên, dùng sức đánh xuống bụng dưới của Hề Dao.
Hề Dao thực sự rất đau, mặt cô trắng bệch, tê liệt ngã xuống dưới đất.
“Đi nhanh đi, Kiều. Cậu đây là cố ý gây thương tích cho người khác đo!” Nói xong, Bối Vy cầm lấy tay của Kiều Kiều, hai người cùng nhau chạy đi.
Hề Dao tê liệt mềm nhũn nằm trên đất, nước mắt tích tách rơi xuống.
Cô cảm thấy bản thân là một người phụ nữ đáng thương.
Lần đầu tiên gặp được Nam Lịch Viễn, đại khái là năm năm trước.
Từ nhỏ cô và mẹ cô sống nương tựa vào nhau, mẹ bị bệnh nặng, không có tiền, nghèo không có gì ăn, cô đi đến hộp đem, chỉ bán dịch vụ nói chuyện uống rượu với khách nhưng không bán thân.
Có một ngày, một giờ sáng, cô tan ca, lại ngẫu nhiên gặp được hai vị khách ở hộp đêm quấy rối cô, cô vốn thường tan ca đều là hai giờ sáng, bởi vì mẹ cô gọi điện thoại cho cô, nói bản thân có chút khó chịu, mẹ cô không biết cô làm công việc gì, cứ cho rằng cô chỉ làm một công việc bình thường vào ca đêm, bởi vì sau khi tan ca, Hề Dao trang điểm vô cùng đơn giản thanh khiết.
Yêu râu xanh cứ bám theo cô, nói cô tối nay ở cùng bon họ, Hề Dao nói cô tan ca rồi, hơn nữa cô bình thường chỉ bán dịch vụ thôi.
Một trong hai người đó “bốp” đánh cô một bạt tai lên mặt cô, nói, “Ăn mặc đơn giản thanh khiết làm gì.”
Muốn lôi cô đi.
Hề Dao ôm chặt lấy cái cây bên cạnh, trên mặt hơi đỏ, không để hắn kéo đi.
Người đó lại quay lại đánh Hề Dao một cái bạt tai.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại ở bên đường, cửa kính xe phía sau hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuần lạnh lùng, “Cho rằng ở Giang Thành không còn vương pháp sao?”
Hai người đó hình như biết người đến là ai, nói một câu, “Nam tổng, Nam tổng.”
Sau đó thì nhanh chóng chạy đi mất.
Người đó đang định đóng cửa xe lại, điện thoại của Hề Dao lại vang lên, là mẹ, nói bà rất đau, nói Hề Dao nhanh lên.
Hề Dao nói với Nam Lịch Viễn, “Tiên sinh, tiên sinh, mẹ tôi bị bệnh nặng, nhwg giờ này không dễ dàng gọi xe, cũng không còn xe buýt nữ, có thể chở tôi về không?”
Nam Lịch Viễn nói, “Lên xe.”
Anh để cô ngồi trên ghế lái phụ, bản thân thì ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, vừa về từ bữa tiệc thân mật.
Hề Dao từ kính chiếu hậu phía trước nhìn khuôn mặt lạnh lùng ở phía sau, không nhịn được rung động.
Hề Dao làm việc ở hộp đêm, đối với xe thì cũng biết một chút, chiếc xe này là Mercedes Benz, phối hợp chế tạo cao cấp, thế nào cũng phải hơn hai trăm vạn, vì vậy, là người có tiền?
Căn phòng Hề Dao thuê ở rất rách nát, Nam Lịch Viễn đưa cô đến liền đi.
Hề Dao đứng ở phía sau, nhìn khói xe anh rời đi.
Lại làm việc ở hộp đêm một khoảng thời gian, bà chủ muốn cho Hề Dao bán thân nhưng cô không chấp nhận, mặc dù tiền nhiều.
Cũng chính vào buổi tối đó, người đàn ông mà cô từng đụng phải đó đến hộp đêm bọn họ.
Có người đưa anh ta tới, nhưng mà, người đàn ông đó giữ mình trong sạch, khí chất thong dong trăng sao vây quanh, anh chỉ ngồi một chỗ uống rượu, đôi lúc sẽ đáp lại câu nói của người khác, ngẫu nhiên cười một chút, nụ cười đó, vừa cao quý vừa xa cách.
Hôm đó đúng lúc Hề Dao phục vụ hát, nhưng mà có lẽ là người đàn ông đó quên mất cô, hoặc cũng có thể hắn căn bản không nhớ tới cô, hoặc cũng có thể là cô trang điểm quá đậm, anh ta không nhận ra cô, tóm lại là không nói chuyện với Hề Dao.
Cũng có thể, những người phụ nữ ở những hộp đêm ày anh không hề nhìn kĩ bất cứ ai.
Hề Dao nhớ, có một người gọi anh là “Nam tổng”, anh họ Nam, Hề Dao biết, lần trước có một tên yêu râu xanh gọi anh “Nam tổng”, còn có một người lớn tuổi gọi anh là “Lịch Viễn”.
Vì vậy, tên anh chắc hẳn là “Nam Lịch Viễn”.
Thật là một cái tên hay.
Năm đó, Nam Lịch Viễn hai mươi sáu tuổi.