23325
Nam Lịch Viễn thư thả đi phía trước, còn Cố Niệm Đồng thì đi theo sau.
Cô nhìn chú Nam thân hình to lớn vạm vỡ, có tài ăn nói, hơn nữa tướng mạo khôi ngô tuấn tú, Cố Tam Nhi hỏi “Chú Nam, chú có bạn gái chưa?”
Nam Lịch Viễn hơi khựng lại “Sao hôm nay lại hỏi chú chuyện này?”
“Thì cháu cảm thấy người hoàn hảo như chú nếu không có bạn gái thì thật đáng tiếc! Có ai theo đuổi chú không?” Cố Niệm Đồng lại hỏi.
“Có, rất nhiều!”
“Vậy tại sao đến bây giờ chú vẫn chưa có bạn gái?”
“Tại chú không thích họ!”
“Vậy chú và Hề Dao có mối quan hệ như thế nào? Cháu cảm thấy cô ấy rất thích chú.”
“Chú không quan tâm!”
Cố Niệm Đồng nghĩ cũng đúng, người hoàn hảo như chú Nam, càng lớn tuổi thì càng khó tìm được đối tượng phù hợp, ti vi cũng đã đưa tin về việc này nhiều lần, người ở trên cao thì thường đơn độc thân, vì họ khó tìm được cho mình một đối tượng thích hợp.
Cô đứng phía sau lẩm bẩm “Nói không chừng bạn gái chú còn đang học cấp ba!”
“Cũng có thể là đang học đại học!”
Điện thoại Cố Tam Nhi reo lên, là một cửa hàng nào đó gọi đến, nói là bà Cố đã đặt tiền cọc, gọi cô đến thử quần áo, Cố Niệm Đồng chỉ nghe thấy một từ tiếng anh khá dài, cô nghe không hiểu người ta bán thứ gì, còn nói là bà Cố đã để lại số điện thoại của cô, bây giờ số đồ đặt mua đã được chuyển đến, nên gọi cô đến để thử đồ.
Cố Niệm Đồng hỏi cửa tiệm đó ở đâu, người ta nói là ở khu đô thị mới.
Gần đây trong khu đô thị mới vừa mở một khu trung tâm mua sắm vô cùng hoành tráng và sanh trọng, gọi là Thiên Nhai gì đó.
Nam Lịch Viễn quay đầu lại hỏi cô có chuyện gì, Cố Niệm Đồng nói là hình như mẹ cô đã đặt mua quần áo gì đó. Nên gọi cô đến đó thử đồ, Nam Lịch Viễn nói dù sao anh cũng đang rảnh, nên có thể cùng cô đi đến đó.
Cố Niệm Đồng đồng ý.
Vừa mới lên xe ra khỏi cổng trường, điện thoại Cố Niệm Đồng lại reo lên, là mẹ cô gọi đến.
“Tam Nhi, gần đây mẹ ở Vĩnh Thành Thiên Nhai của Ninh Thành để bố trí cửa tiệm, mấy hôm trước lúc mẹ đi xem cửa tiệm, thì thấy ở khu trung tâm mua sắm này có bày bán mẫu áo lót lisecharmel của nước ngoài, nên mẹ đã giúp con đặt một ngàn tiền cọc, người đã đem đến vài mẫu áo lót cho con, con đến đó thử đồ đi.” Khương Thục Đồng nói.
Lí do mà bà đặt tiền cọc mua mẫu áo lót này cho Tam Nhi là vì cúp áo d thực sự rất khó mua, có nhiều cửa tiệm không có mặt hàng này, áo lót của cửa tiệm này cũng rất tốt, trước đây Khương Thục Đồng thường hay mua mẫu áo lót này ở nước ngoài về cho cô, mặc dù mua trong nước sẽ mắc hơn so với mua ở nước ngoài, nhưng nếu mua ở Ninh Thành, sẽ tiện cho Tam Nhi hơn.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ nói lại lần nữa đi!” Cố Tam Nhi ngồi trên ghế phụ, hỏi Khương Thục Đồng.
“Mẹ đặt mua áo lót cho con rồi, đã đặt tiền cọc ba bộ, à phải rồi, còn mua thêm vài bộ cho Đỗ Nhược nhé, con mua cho mình bao nhiêu bộ thì mua cho cô ấy bấy nhiêu bộ, như vậy để con khỏi nói ta thiên vị nữa! được rồi, cứ như vậy nhá, cha con đang gọi mẹ!” Khương Thục Đồng tắt máy.
Cố Tam Nhi như đứng hình, áo…áo lót sao?
Cô phải đi thử, còn để Nam Lịch Viễn đi cùng!
Mẹ đang chơi trò gì vậy?
Cô khẽ ho một tiếng, “Chú, chú Nam, có thể cho cháu xuống xe ở phía trước được không?”
“Sao vậy?” Nam Lịch Viễn không để ý đến biểu hiện của cô, hỏi.
“À, chú cho cháu xuống xe ở phía trước, cháu đón xe đi là được rồi!” giọng Cố Tam Nhi có vẻ hơi khó xử, cháu không thể nói với chú rằng, cháu phải đi thử áo lót, nên giữa đường cháu đành phải bỏ chú qua một bên.
Nam Lịch Viễn nhìn Cố Tam Nhi, dường như cô ấy có điều gì khó nói, không thể nói với anh.
Thật ra anh cũng đoán ra, cuộc gọi ban nãy là của Khương Thục Đồng gọi đến, dựa vào tuổi tác, kinh nghiệm của anh, Cố Tam Nhi đang nghĩ gì, anh đều biết!
Anh biết hết mọi thứ!
“Chú Nam của con hôm nay muốn ra ngoài hóng gió, nên chú không cảm thấy phiền đâu!” Nam Lịch Viễn khéo léo tránh vấn đề này.
Cố Tam Nhi đang rất sốt ruột!
Nhưng cô suy nghĩ lại, nếu như chú ấy đã biết, việc thử áo lót chú ấy cũng biết thì cũng đâu có sao, đến lúc đó, cô thử trong phòng thử đồ, không ra ngoài, thì chú ấy cũng đâu nhìn thấy.
……
Đến khu trung tâm mua sắm, Cố Tam Nhi theo vị trí mà mẹ cô nói đi lên lầu ba, thì tìm thấy cửa hàng sang trọng này.
Cô nói với chú Nam “Mẹ cháu đã đặt mua áo lót cho cháu ở đây, cháu phải đi thử đồ, hay là chú sang khu vực bán đồ nam đi dạo một tí đi, tại cháu thử đồ rất lâu, thử xong cháu sẽ gọi cho chú.”
Nam Lịch Viễn cười rồi rời đi.
Cố Tam Nhi đã thử hết tổng cộng ba chiếc áo, một chiếc màu trắng, một chiếc màu hồng, một chiếc màu màu tím.
Nhìn trong gương Cố Tam Nhi có một chiếc eo thon gọn, ngực ưỡn ra, trông cô trẻ trung, tràn đầy sức sống và quyễn rũ, bốc lửa.
Lúc Nam Lịch Viễn đi dạo xem đồ ở khu đồ điện tử, trong đầu anh đột nhiên lại hiện lên hình ảnh lúc cô mặc đồ tắm.
Từ từ anh im lặng, không nói được gì, tâm trí anh lúc này chỉ toàn nhục dục.
Cảm giác biết được cô đang ở trên lầu thử áo lót, nhưng không thể làm được gì, không được xem cũng không được sờ vào cô thật khó chịu.
Khó chịu hơn là được nhìn thấy cô, những giấc mơ mà anh thường mơ thấy lại hiện lên trong đầu anh, anh ôm lấy eo cô, rồi hai người xxx
Nếu như có một ngày cô đến tuổi trưởng thành, anh nhất định sẽ có cô cho bằng được.
Đồ của mình Cố Tam Nhi đã chọn xong, cô muốn mua cho Đỗ Nhược, nhưng không biết Đỗ Nhược mặc áo số bao nhiêu, nếu trực tiếp gọi điện hỏi cô, Đỗ Nhược chắc chắn sẽ không chịu nói, bởi vì cô không muốn nhận quà của Cố Tam Nhi, cho nên Cố Tam Nhi đã gọi điện cho anh hai.
“Anh hai à, vòng một của Đỗ Nhược là bao nhiêu vậy?”
“Một tay không thể ôm hết được!”
“Anh, anh nghiêm túc tí được không, là mẹ kêu em mua áo lót cho cô ấy đấy, anh mau nói em biết, cô ấy mặc áo số bao nhiêu!” Cố Tam Nhi giậm chân, cô thực sự bực mình rồi.
“75c!”
“Anh chắc không?” Cố Tam Nhi muốn mua cho Đỗ Nhược ba chiếc áo, nếu lỡ mua không đúng số áo cô hay mặc, chẳng phải là uổng công vô ích sao?
“Chắc, là do anh tự tay đo đấy!”
“Anh, em là em gái anh đấy.” Cố Tam Nhi thẹn quá hóa giận, đùng đùng giậm chân xuống đất.
Lúc thanh toán, tổng cộng là bảy ngàn mấy, nhưng Cố Tam Nhi chỉ còn năm ngàn mấy, nên cô gọi điện cho mẹ, nhưng mẹ cô không nghe máy, cũng không biết cha tìm mẹ cô để làm gì!
Muốn gọi lại cho anh hai, nhưng số áo lót này là quà mẹ tặng cho Đỗ Nhược, nếu để anh hai trả tiền thì không được hay cho lắm.
Cô nhớ ra Nam Lịch Viễn cũng đang ở đây, nên cô gọi điện cho anh.
“Chú Nam, cháu không đủ tiền, mẹ cháu lại không nghe máy, chú có thể lên đây trả tiền giúp cháu được không?”
Dù sao lát họ cũng phải gặp nhau, bây giờ gặp nhau sớm tí vậy.
“Lập tức” Nam Lịch Viễn đến quầy thu ngân, giúp Cố Tam Nhi trả tiền, Cố Tam Nhi đem hóa đơn đi lấy áo, cô cứ nghĩ: Đồ của mình có lẽ nhân viên đã chuẩn bị xong.
Không ngờ lúc đến quầy thu ngân, nhìn viên nhìn thấy Nam Lịch Viễn liền nói một câu “ Ông thật chu đáo, mua cả áo lót cho bạn gái!”
Nhân viên nói một cách nhẹ nhàng, niềm nở.
Đúng lúc Cố Tam Nhi đứng phía trước, Nam Lịch Viễn thì đứng đằng sau cô.
“Đó, đó không phải bạn trai tôi, mà là chú của tôi.”
“Dạ dạ, xin lỗi cô, nhưng nếu vậy ông ấy cũng được xem là người chú tốt. Cô à, tôi muốn nói với cô việc này, ba chiếc 75d, ba chiếc 75c, lúc giặt những chiếc áo lót này, bên này ma sat với vòng cup, viền áo giặt xong rồi, không được phơi trực.” Cô nhân viên nói một cách vô cùng ân cần và từ tốn, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn một người đàn ông đang đứng đó.
Mặt Cố Tam Nhi đã đỏ lên như trái táo chín, cô nhân viên này nhất định phải đem chiếc áo số 75d ra lược một vòng trước mặt Nam Lịch Viễn, cứ như sợ anh không nhìn thấy vậy!
Cố Tam Nhi cố gắng đứng trước mặt, che mất tầm nhìn của anh.
Chỉ nghe phía sau vọng lại tiếng nói khẽ “Chú ra cửa đợi cháu nhé!”
Cố Tam Nhi đỏ mặt, cô không quay đầu lại, chỉ trả lời một tiếng “Dạ”.
Đây là lần đầu cô cảm nhận được mối quan hệ nam nữ giữa cô và anh, chứ không phải quan hệ chú cháu!
Ra khỏi cửa, Cố Tam Nhi vẻ mặt ngượng ngùng, đem túi đồ đã mua để lên dãy ghế sau xe, rồi Cố Niệm Đồng ngồi lên ghế phụ.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ngượng ngùng giữa hai người!
Nam Lịch Viễn đang lái xe, nên anh cũng không nói chuyện.
Điện thoại Cố Niệm Đồng reo lên, là Kiều Kiều gọi đến, nói chuyện của Cố Tam Nhi đã bị đăng lên trang diễn đàn của trường,
Thứ nhất bởi vì tài vẽ tranh của cô không phải tệ, cô vẽ người đàn ông đó y như thật, còn rất sinh động, ngoài ra người mà cô vẽ là người mà toàn trường ai cũng biết đến, là thầy giáo đẹp trai nổi tiếng—Hà Đỉnh.
Cho nên mọi người đang đồn rằng Cố Tam Nhi đang yêu thầm Hà Đỉnh.
Bức tranh đó mình để ở kí túc xá, sao có thể bị đưa lên diễn đàn của trường được?” Cố Tam Nhi lo lắng.
Bức tranh Hà Đỉnh ngồi trên ghế uống , được Cố Tam Nhi treo trong kí túc xá, còn là dùng sợi vải trắng treo lên. Trên tranh còn ghi mỹ từ: Ban ngươi 3 thước vải, treo cổ đi!
sau đó đăng lên diễn đàn
Những người nhìn thấy được đều như nổi điên, đều nói Cố Niệm Đồng thích Hà Đỉnh, nếu không sao có thể vẽ anh sinh động tới vậy
Chuyện này rõ ràng là mọi người bịa ra, ngậm máu phun người!
“Lập tức gỡ tin đó xuống cho tớ, vốn dĩ là không có chuyện này.” Cố Niệm Đồng tức giận nói.
Lớn đến chừng này, cô chưa từng thích người nào!
Điều này có nhiều ý nghĩa!
Sao cô có thể chịu tình cảm mang tính đả kích lớn như thế!
Sau khi tắt máy, mẹ cô lại gọi điện đến.
Nghe giọng cô có vẻ rất bực mình, danh tiếng của cô, không ngờ lại bị người ta phá hoại như vậy!
“Có chuyện gì vậy mẹ? Cha con lại tìm mẹ để làm gì vậy? Làm gì lâu thế” Cố Niệm Đồng bắt đầu hỏi.
Cô rất ít khi nổi giận, chuyện này quả thật làm cô nổi trận lôi đình.
“Mẹ phải hỏi ngược lại con đó chứ, con gọi cho mẹ có việc gì?”
“Con muốn xin tiền mẹ, bảy ngàn mấy, con không đủ tiền, nhưng con đã mượn chú Nam rồi.” Cố Niệm Đồng nói.
Nam Lịch Niên nghe thấy, anh hơi chau mày lại.
Cố Hành Cương có lẽ chưa từng giới thiệu anh với vợ chồng Cố Minh Thành, anh nghĩ nếu biết Cố Tam Nhi mượn tiền một người đàn ông để mua áo lót, có lẽ sẽ làm Khương Thục Đồng cảm thấy tò mò, hoặc họ sẽ tò mò về anh.
Quả nhiên, Khương Thục Đồng im lặng một lúc, rồi hỏi “Chú Nam? Ai là chú Nam của con?”
Chú Nam là bạn thân của anh con! Chú ấy sống ở Ninh Thành, mẹ gửi tiền cho con, lát con sẽ trả lại chú ấy.” Cố Niệm Đồng không nói Nam Lịch Viễn đưa cô đi mua áo lót, nếu không lỡ mẹ hiểu lầm thì sao?
“Bạn thân của anh con? Con gọi anh ta là chú?” Khương Thục Đồng tựa vào giường, chau mày nói, rồi liếc nhìn Cố Minh Thành đang ở bên cạnh, điện thoại đang mở loa.
Đột nhiên xuất hiện một người là chú Nam, bên cạnh Cố Tam Nhi đã xuất hiện một người đàn ông, người đàn ông này còn là bạn tốt của anh hai cô, cũng đồng nghĩa là vai vế của anh và Cố Niệm Đồng là ngang nhau.
“Đúng vậy, chú ấy lớn hơn anh con hai tuổi, chẳng lẽ con phải gọi là anh?” Cố Tam Nhi cãi lại, cơn giận ban nãy của cô vẫn chưa nguôi.
Đầu dây bên kia, Nam Lịch Niên hơi chau mày rồi anh đưa tay chống cằm.
Nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, không ngờ anh lại được giới thiệu với vợ chồng Cố Minh Thành bằng cách mà anh không thể nào ngờ tới.