23310
Cố Niệm Đồng không vì câu nói “Cháu cũng hiểu biết quá nhỉ!” của Nam Lịch Viễn mà có nửa điểm xấu hổ, ngược lại còn cảm thấy rất bình thường.
Cô không nghĩ tình dục là chuyện cần phải che giấu, mặc dù cha và mẹ chưa bao giờ cởi mở trước mặt họ, nhưng họ cũng không giấu giếm, bởi vì có giấu cũng không được.
Cô nhặt viên đá quý đã làm xong lên, đưa cho Nam Lịch Viễn xem.
“Đẹp chứ, chú Nam?” Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn đứng cách nhau một cái bàn, có điều cái bàn rất hẹp, thiết kế rất có tính nghệ thuật.
Nam Lịch Viễn giơ tay đến gần chiếc đèn bàn, không hổ danh là con gái của Cố Minh Thành, vừa ra tay liền có thể đè bẹp mọi người, tay nghề cỡ này không phải ai cũng có, hơn nữa, mỗi mặt đều được mài dũa bằng phẳng, nghệ thuật.
“Đẹp!”
“Chú nói xem thím Nam của cháu cũng sẽ thích chứ?” Cố Niệm Đồng tiếp tục cúi đầu làm việc, giọng nói rất nhỏ, câu được câu mất.
“Ai?”
“Thím Nam của cháu.” Cố Niệm Đồng nhấn mạnh một lần nữa.
“Tôi không biết. Cô cũng đâu có làm cho cô ấy.”
Cố Niệm Đồng ngẩng đầu lên, nói, “Cũng đúng. Dù sao thời gian này cháu cũng rãnh, làm cho thím ấy cũng được, nhưng cháu không biết thím ấy thích kiểu dáng như thế nào.”
“Chắc là cô thích thế nào, cô ấy cũng thích như thế đó.”
“Ừm, vậy để cháu suy nghĩ thử xem!”
“Được.” Nam Lịch Viễn ngồi trên chiếc ghế cao đối diện Cố Niệm Đồng, nghiêng người, nhìn động tác dưới tay của Cố Niệm Đồng.
“Đến đây, nghéo tay!” Cố Niệm Đồng ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngây thơ nhìn vào Nam Lịch Viễn, sau đó cô duỗi tay ra, xòe ngón út và ngón cái ra, không thể để cho Nam Lịch Viễn xem thường cô, cho rằng cô ít tuổi, chỉ hứa suông, hứa rồi không thực hiện.
Nói thật, hành động này, Nam Lịch Viễn vốn không biết, nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Niệm Đồng, lại không muốn để cô nhìn ra sơ hở.
Cố Niệm Đồng là người nói, sau khi nói xong câu “Một trăm năm không thay đổi”, ánh mắt giảo hoạt của Cố Niệm Đồng lóe lên, nhìn Nam Lịch Viễn cười.
Nam Lịch Viễn vậy mà bị Cố Niệm Đồng trêu chọc, anh không kiềm chế được đưa tay ra dùng bốn đầu ngón tay nắm chặt lấy cằm cô, ngón tay cái nhẹ nhàng chà xát trên làn da mát lạnh, mềm mại của cô, cảm giác mát mẻ ở tay, đặc biệt thoải mái, khiến trong lòng anh vô cùng bình tĩnh, thời khắc đó, anh rất muốn chiếm lấy cô cho mình cả đời, không cho người đàn ông khác chạm vào cô, sau đó, dường như cổ họng anh phát ra một giọng nói từ tận đáy lòng, “Cháu đó......”
Giọng nói sâu thẳm, vô cùng sủng ái, khiến anh rất bất lực, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào trong cảm giác bất lực đó.
Nếu là người đàn ông khác, chạm vào người Cố Niệm Đồng, cả người cô đều sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng sự đụng chạm của Nam Lịch Viễn lại khiến cô đặc biệt thoải mái, không có nửa điểm ngại ngùng.
Cô tiếp tục cúi đầu làm việc.
Cố Hành Cương cầm ba tách cà phê từ trong bếp đi ra, anh cũng ngồi đối diện với Cố Niệm Đồng, mỗi người cầm một tách cà phê.
“Đang nói gì vậy?”
“Chú Nam nói đồ em làm không tệ, em nói em cũng sẽ làm cho thím Nam một chiếc.” Cố Niệm Đồng như có như không trả lời, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Cố Hành Cương ánh mắt kì dị nhìn Nam Lịch Viễn, “Anh Nam có phụ nữ rồi sao? Sao chưa từng nghe nói?”
“Chuyện cậu có phụ nữ tôi cũng chưa từng nghe nói.”
Đôi mắt của Nam Lịch Viễn lướt qua Cố Niệm Đồng, cô vẫn cúi đầu, không chút phán ứng.
Cố Niệm Đồng mang theo giao phó của Cố Hành Cương đi tìm Đỗ Nhược, nói rằng viên kim cương này được tạo ra từ đá thô thu thập được ở Venezuela, là bảo vật vô giá, là tâm ý của Ken, mong Đỗ Nhược nhận lấy.
Bây giờ Cố Niệm Đồng đang đứng trước mặt Đỗ Nhược, không biết phải gọi Cố Hành Cương là gì, nếu tiếp tục gọi là Khương Triều Nguyên thì không phù hợp, gọi là Cố Hành Cương sợ làm Đỗ Nhược không vui, nên chỉ có thể gọi là Ken.
Thực ra, gần đây Cố Niệm Đồng không đến tìm Đỗ Nhược, Đỗ Nhược cũng chuẩn bị đi tìm Cố Hành Cương.
Bởi vì – oan gia ngõ hẹp, ngôi nhà trên đường Kiến Giang, hóa ra là sản nghiệp của Cố Minh Thành, muốn tiếp tục thuê thêm một năm, thân làm trợ lí tổng giám đốc, cô tất nhiên phải đi tìm Cố Hành Cương kí tên rồi.
Giống như người đại diện pháp lý của công ty Cố Hành Cương là Cố Minh Thành vậy, mảnh đất này là sản nghiệp của Cố Minh Thành, nhưng quyền quản lí thực tế lại nằm trong tay Cố Hành Cương, bởi vì có chữ kí ủy quyền của Cố Minh Thành.
Hợp đồng cho thuê cứ ba năm phải gia hạn một lần, ngày Đỗ Nhược đi tìm anh, vừa đúng lúc phải ký hợp đồng gia hạn.
Cô cầm hợp đồng đi đến công ty của Cố Hành Cương.
Vừa nhìn thấy Cố Hành Cương, cô liền nói, “Ở đây tôi không biết tìm ai để kí tên, anh là tài xế của Cố gia cũng được, là gì của họ cũng được, bây giờ tôi cần gia hạn hợp đồng!"
Cố Hành Cương vô cùng oán hận, đây rõ ràng là muốn anh kí tên “Cố Hành Cương” lên mà.
Rõ ràng, cô đã biết hết mọi chuyện, nhưng lại không nói một câu nào, cứ như thế hành hạ anh.
Thật là độc ác!
Cố Hành Cương bước nhanh đến, căm hận ép sát Đỗ Nhược vào cánh cửa, nắm lấy vai cô, nghiến răng nói, “Có ý gì? Giăng bẫy chờ tôi nhảy vào sao? Đúng, tôi là Cố Hành Cương, bác sĩ Cố là tôi, chủ tịch của tập đoàn Lam Cương cũng là tôi, nhưng như vậy thì sao? Em không nhìn trúng tôi sao?”
Đỗ Nhược nghiêng đầu sang một bên, vẫn không mở miệng, cứ nhìn mặt đất ở trước mặt, cô nghe thấy tiếng thở nặng nề của Cố Hành Cương, cứ như một con sư tử, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên.
“Tôi ghét bị người khác lừa dối!”, Đỗ Nhược nói với Cố Hành Cương, “Nếu anh đã không tôn trọng tôi trước, lại đùa giỡn tôi xoay vòng vòng, tại sao tôi còn phải cho anh sắc mặt tốt?”
Cố Hành Cương cảm thấy bản thân đã bị người phụ nữ này trói lại mất rồi.
Đúng lúc điện thoại của anh reo lên.
Anh tiện tay cầm bút, ký tên lên hợp đồng cho Đỗ Nhược, sau đó quay lưng lại, không nhìn Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược rất thông minh, biết Cố Hành Cương không muốn nhìn thấy cô, liền cầm hợp đồng rời đi.
Là điện thoại của Cố Minh Thành gọi đến, ông nói chủ nhật muốn anh đưa Cố Niệm Đồng về nhà một chuyến, bởi vì ông muốn giao việc kinh doanh của tập đoàn Minh Thành lại cho Cố Vi Hằng.
Cố Vi Hằng đã tốt nghiệp, lần này anh trở về cũng vì kế thừa sự nghiệp của cha mình.
Cố Hành Cương trả lời một câu, “Được!”
Do đó, sau khi Cố Niệm Đồng chọn được một viên đá thô cho Nam Lịch Viễn, liền theo anh trai về nhà.
Trong khách sạn lớn nhất và sang trọng nhất ở Hải Thành, tất cả những người nổi tiếng trong giới kinh doanh, và phóng viên truyền hình tụ tập lại một chỗ.
Cố Minh Thành tự mình nắm tay của Cố Vi Hằng, hướng về phía tất cả mọi người ở dưới đài tuyên bố, “Cố Vi Hằng là con trai thứ hai của tôi, từ này công việc kinh doanh của tập đoàn Minh Thành, cùng với tất cả các hoạt động kinh doanh khác trong tay tôi, toàn độ đều giao lại cho nó. Từ nay trở đi, tôi và vợ tôi muốn thong thả sống hết nửa đời còn lại.”
Sau đó, Cố Minh Thành nắm lấy tay Khương Thục Đồng.
Việc này cũng có ý nghĩa quan trọng như việc kế thừa gia tộc, càng không phải nói tập đoàn lớn như tập đoàn Minh Thành, có tầm ảnh hưởng khắp trên cả nước, tối nay Cố Minh Thành, đã đem đến một trấn động không nhỏ cho giới thương nghiệp ở Hải Thành.
Mọi người đều nhìn vào chàng trai trẻ, mặc dù tướng mạo giống y hệt Cố Minh Thành lúc trẻ, nhưng không biết lại có thể tạo ra được vinh quang như cha mình hay không.
“Cảm ơn cha, con sẽ nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của cha!” Cố Vi Hằng ôm lấy Cố Minh Thành.
Vào lúc đó, trong lòng Cố Niệm Đồng có một cảm giác không giống vậy.
Buổi tối sau khi trở về nhà, cô liền nhào vào vòng tay Cố Minh Thành.
“Cha, người thật sự quyết định sau này không làm nữa sao?”
“Ừ, cha mệt rồi. Tiền cũng kiếm đủ rồi!”
Cố Niệm Đồng muốn nói rằng thời đại của cha đã kết thúc rồi, bây giờ bắt đầu thời đại của Cố Vi Hằng.
Cô có cảm giác mất mát.
Cô muốn ở bên cha mẹ nhiều một chút, qua vài ngày sẽ trở về Ninh Thành, Cố Hành Cương đã đi trước rồi.
Sáng sớm dậy, Cố Niệm Đồng cùng cha mẹ đi bộ, cùng nhau ăn cơm, giống như trở lại thời thơ ấu, những ngày có cha mẹ ở bên cạnh, Cố Niệm Đồng cảm thấy rất vui vẻ.
Sau đó, cha mẹ nói muốn đi Đông Âu du lịch, chỉ có hai người, để Cố Niệm Đồng trở về Ninh Thành với anh trai.
Cố Niệm Đồng rất không hài lòng, từ nhỏ đến lớn, số lần cô bị bỏ rơi, ít hơn hai anh rất nhiều, bởi vì cha thương cô nhất, nhưng xem ra, có thương đến mấy cũng không bằng Cố Minh Thành thương vợ mình.
Dù sao, một ngày nào đó, mình cũng sẽ tìm được một người sủng mình như vậy.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Cố Niệm Đồng liền yên tâm.
Cô một mình ngồi máy bay đi Ninh Thành, vẫn còn có chút buồn bực không vui.
Sau đó mang tâm trạng buồn bã mấy ngày liên tục làm đồ trang sức Nam Lịch Viễn.
Cô không biết, những ngày này, Nam Lịch Viễn đã ra lệnh cho nhân viên trong tập đoàn Lịch Viễn, “Bắt đầu thu mua từ tập đoàn trang sức Phượng Hoàng có tiếng ở Ninh Thành, thu mua các công ty trang sức!”
Mọi người đều biết trước giờ Nam Lịch Viễn làm việc luôn mạnh mẽ quyết đoán, không ai dám hỏi tại sao chủ tịch lại đưa ra quyết định như vậy!
Nhưng dù sao, điện tử và trang sức cũng không liên quan lắm.
Hôm đó, sau khi Cố Niệm Đồng làm xong trang sức cho Nam Lịch Viễn, liền đến công ty của Nam Lịch Viễn, đưa trang sức do cô thiết kế cho anh.
Cả người đứng bên cạnh bàn làm việc của Nam Lịch Viễn, cúi xuống, khuỷu tay đặy trên bàn, giữ đầu, đôi mắt đặc biệt vô thần.
“Sao thế? Không vui à?” Nam Lịch Viễn nhìn ra, là một đóa “Thủy trạch mộc lan*”.
*Thủy trạch mộc lan: Thật ra trên đời không có loại hoa mộc lan này, là tên một loại hoa mà Tứ gia Dận Chân trong tiểu thuyết Bộ bộ kinh tâm của Đồng Hoa thích, tác giả tạo ra từ này để nhấn mạnh cái ý vị thanh lãnh cô đơn, bởi vì nếu chỉ để tên gọi đơn giản là Mộc lan sẽ không bao hàm được nhiều ý nghĩa nên mới thêm thành Thủy trạch mộc lan.
Thì ra cô thích Thủy trạch mộc lan.
Vừa yên tĩnh lại thơm mát, vừa thông minh lại ưu nhã, giống như cô.
“Cha cháu đã giao tập đoàn Minh Thành cho anh hai rồi, bây giờ đang đi du lịch với mẹ cháu, ở trong mắt cháu, ông ấy luôn là người uy phong đỉnh đỉnh, thủ đoạn vô biên, nhưng mà bây giờ cháu cảm thấy giống như thời đại của ông ấy đã kết thúc, khí lực trên người đều bị rút đi hết, cảm thấy vô cùng không tốt.” Cố Niệm Đồng nói.
Nam Lịch Viễn từ ghế ngồi đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Niệm Đồng.
“Có thể nói, đây là lựa chọn của cha cháu, thời đại của ông ấy không có kết thúc, chỉ là sự quan tâm của ông ấy không còn giống với trước kia nữa!” Nam Lịch Viễn đứng cạnh Cố Niệm Đồng.
Cố Niệm Đồng chậm rãi đứng thẳng người dậy, sau đó, vô cùng tự nhiên áp đầu vào trong lồng ngực Nam Lịch Viễn, mặt vẫn cúi xuống, “Chú Nam, nhưng mà cháu thật sự rất buồn!”
Sau đó, Cố Niệm Đồng bật khóc, từ giờ, tập đoàn Minh Thành không còn là nơi để cô đến tìm cha mình nữa rồi, mà là đi tìm anh hai, sau này anh hai cũng sẽ có chị dâu, nhưng mà cha thì cả đời chỉ có một người.
“Sao thế? Sao lại khóc thành như vậy?” Tay Nam Lịch Viễn siết chặt lấy eo của Cố Niệm Đồng.
Nhưng mà, sự ấm áp của anh ta không thuộc “chú Nam”, mà tất cả cảm giác ôm lấy Cố Niệm Đồng đều đến từ một người đàn ông chân chính.
Cảm giác thân thể cứng lên, thật sự muốn đem cô gái này đặt dưới thân mà đâm vào.
Anh biết rất rõ, bản thân vô cùng muốn cô bé ở bên dưới, muốn người phụ nữ bé nhỏ này.
Nam Lịch Viễn bởi vì những ý nghĩ không trong sáng của bản thân mà tự trách móc mình, anh biết Cố Niệm Đồng tuyệt đối sẽ không nghĩ như thế.
Anh cũng biết dưới cái xưng hô “chú Nam” này đang che giấu những gì.
Nhưng ngay từ đầu, anh cũng không muốn cô gọi anh là “chú Nam”, anh muốn cô gọi anh là “anh Nam”, giống như anh trai cô!
Anh có cảm giác tội lỗi khi mình lợi dụng nhân lúc người gặp nguy.
Nhưng hương thơm mềm mại đang nằm trong vòng tay, anh không nỡ buông ra.
Từ lần đầu tiên đụng trúng cô, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã biết, bản thân đối với cô, là loại tình cảm triệt để muốn có được người phụ nữ của người đàn ông.