23233
Lúc trẻ ham muốn tình dục không có mạnh mẽ, anh ham muốn mạnh hơn nhiều, cô rất bị động, chỉ cảm nhận 80-90% khoái cảm, đến nay cũng không thể diễn tả được cảm giác lúc đó như thế nào.
Cô đang ở thời kỳ đỉnh cao ham muốn tình dục, khi anh phất cờ ra dấu hiệu, thì cô đã hiểu mà không cần nói ra, cô dần dần trở nên có kinh nghiệm để thỏa mãn nhu cầu của Cố Minh Thành.
Cô lườm anh, leo lên cổ anh, để cho anh dùng hết sức đẩy vào, la hét không phải là đau đớn, mà là chuyển động của sự rên rỉ.
Đêm nay cô lại trở thành người phụ nữ của anh.
Ngày hôm sau Cố Minh Thành dẫn Khương Thục Đồng đến công ty.
Khương Thục Đồng rất lo lắng, mặc dù trước đây cô đã đến rồi, nhưng mấy năm nay cô và Cố Minh Thành tan tan hợp hợp, bây giờ đã có con rồi, vẫn chưa kết hôn, rất mất mặt.
“Nhất định phải đi à?” Khương Thục Đồng hỏi có vẻ lo lắng, “còn Ken thì làm như thế nào?”
。
“Ken dễ giải quyết, trong công ty có rất nhiều người có thể trông nó. Tại sao em phải đi, vì gần đây anh hay bị người ta chọc ghẹo!” Cố Minh Thành nói rất nghiêm túc.
Khương Thục Đồng tưởng anh đang nói đùa, trong mắt Khương Thục Đồng không giấu được vẻ phong tình, da dẻ hồng hào mịn màng, khi cô cười đôi mắt cong lên giống như trăng lưỡi liềm, “Còn có người dám chế giễu Cố tổng sao? Thật cả gan mà, chế giễu anh cái gì? Trước khi muốn chế giễu anh họ phải biết tự lượng sức mình chứ?”
“Còn có người không biết trời cao đất dày! Chế giễu anh... độc thân!”
Sau khi thốt lên hai từ này, Khương Thục Đồng im lặng.
。
Chuyện này đã từng khiến cô rất đau lòng, đến hôm nay vẫn còn đau, Cố Minh Thành lại khơi dậy nỗi đau của cô.
Cố Minh Thành nói có hai người khách từ Thâm Quyến, luôn chế giễu anh đã 35 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái, Cố Minh Thành làm biếng giải thích.
Khương Thục Đồng hiểu ý Cố Minh Thành, để cô làm tấm bia đỡ đạn là giả, đẩy cô ra ngoài mới là thật.
Anh rất hiểu sự lo lắng của Khương Thục Đồng, không kết hôn luôn là rào cản tâm lý và điều cấm kỵ của Khương Thục Đồng, phụ nữ không thể cả đời không kết hôn.
Khương Thục Đồng không cười nữa, chỉ gật đầu.
Cố Minh Thành lái xe đi, Khương Thục Đồng và Ken ngồi phía sau, Ken nói “rất thích cả nhà 3 người chúng ta đi chơi, rát hạnh phúc!”
Khương Thục Đồng không biết như thế này gọi là hạnh phúc, cái hạnh phúc hời hợt này, cô không xứng.
Giống như Diệp Thu đã nói: Có người đã sinh 3 đứa con rồi mà vẫn không gả cho nhà giàu được.
Đến công ty, Cố Minh Thành để Ken trong phòng thiết kế nhờ Tiết Lan trông hộ, đây là lần đầu tiên nhân viên phòng thiết kế gặp con trai Cố tổng, ai cũng lạ lẵm và dễ chịu, mặc dù trước đây Ken có đến công ty nhiều lần, nhưng nhân viên phòng thiết kế đang làm việc, vả lại Ken trực tiếp đến phòng làm việc của Cố Minh Thành, nên không ai nhìn thấy.
Cố Minh Thành kéo Khương Thục Đồng đi vào văn phòng của anh.
Một lát sau, quả nhiên có một đôi nam nữ đi lên, tuổi tác xấp xỉ Cố Minh Thành khoảng chừng 35 tuổi, ánh mắt kiêu ngạo và sắc bén, luôn nhìn Khương Thục Đồng với thái độ thèm muốn và đố kỵ.
Khương Thục Đồng nghĩ hôm nay cô ăn mặc rất chỉnh chu, áo sơ mi lụa trắng Chanel và váy dài qua gối màu đen, chân mang giày sandal màu đen đơn giản.
Đơn giản thanh lịch.
“Vợ anh à?” Người phụ nữ hỏi Cố Minh Thành với giọng phổ thông không chuẩn lắm.
“Đúng. Khương Thục Đồng. Đây là ông Dung và bà Dung.” Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng một cái, rõ ràng cô không thích người phụ nữ đó.
Cố Minh Thành cũng không thích.
Khương Thục Đồng phát hiện cái người gọi là bà Dung đang cố ý phủi tay áo, kéo váy, khoe khoang quần áo của bà ta.
Khương Thục Đồng cúi đầu mỉm cười hơi châm biếm.
Cuộc chiến giữa những người phụ nữ không thể thiếu mọi lúc mọi nơi?
“Cô Khương đang cười gì vậy?” Bà Dung chau mày khiêu khích Khương Thục Đồng, cố ý gọi Khương Thục Đồng là “cô Khương” vì cô ta biết Cố Minh Thành độc thân.
“Không có gì. Bộ đồ bà mặc rất đẹp.” Khương Thục Đồng rất lễ phép, mặc dù nghe giọng điệu bà Dung có vẻ châm biếm.
Khương Thục Đồng cũng nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa Cố Minh Thành và ông Dung, ông Dung muốn làm nhà cung ứng cho tập đoàn Minh Thành, nói chuyện với Cố Minh Thành thái độ rất e dè.
Đột nhiên Khương Thục Đồng nảy ra ý phu xướng phụ tùy, đối với người bất lịch sự như bà Dung thái độ có phần kiêu ngạo.
“Đương nhiên rồi, đây là hàng Gucci!” bà Dung trả lời
Khương Thục Đồng không kiềm chế được cúi đầu, dáng vẻ khinh người, thái độ kiêu ngạo vậy Cố Minh Thành cũng đã thấy rồi, Cố Minh Thành không quan tâm, dẫu sao cũng không phải khách hàng quan trọng, đắc tội thì đắc tội thôi.
Bà Dung này thật sự là kẻ nhỏ mọn, hôm nay Khương Thục Đồng cũng không biết nguồn cảm hứng nào khiến cô muốn dạy cho bà Dung một bài học.
“Bà Dung, đồ của Gucci luôn sang trọng, quyến rũ, chất liệu tự nhiên tinh tế, nhưng xem ra bộ đồ bà Dung mặc chất liệu vải thô kệch, hơn nữa đường kim chưa xử lý tốt, chỗ ngực bị bung chỉ, rõ ràng bà Dung đã mua đồ fake! Hoặc là mua ở taobao cũng không chừng!” Không biết tại sao trong lòng Khương Thục Đồng rất không muốn gặp lại hai người này.
Từ lúc gặp họ lần đầu tiên đã không muốn gặp lại, có thể đạp chết họ thì càng tốt.
Người dám chế giễu Minh Thành, cô đương nhiên phải tấn công hết sức.
Bà Dung trở nên giận dữ, “ý cô Khương là như thế nào? Giao dịch này có muốn làm hay không?”
“Muốn giao dịch hay không là việc của chồng bà !”
Khi gặp người như thế nào thì sẽ biến thành người như thế đó.
Khương Thục Đồng ngày hôm nay đã trở nên vô cùng lợi hại, gặp bà Dung này thì trở thành bà chằn lửa.
“Rõ ràng chồng tôi đang bàn công việc với chồng cô, cô lại đi mỉa mai cái váy của tôi, rốt cuộc là ý gì?” Bà Dung đứng ở phòng khách lớn nói.
“Là bà khiêu khích tôi trước đó chứ, quan tâm đến chồng tôi làm chi?” Khương Thục Đồng tức giận.
Trong văn phòng hai người phụ nữ đang bắt đầu chiến tranh, cãi nhau vô tội vạ, lời qua tiếng lại, càng nói càng tức giận.
Ông Dung quay lại tát vợ một cái, “Bà đang ở đâu hả? ở đây huyễn diệu cái gì hả?”
Bà Dung tức giận bừng bừng, ngực phồng lên, đôi mắt giận dữ, nhưng trước mặt người khác bà không thể làm bậy.
Vì bà Dung bị ăn bạt tai, Khương Thục Đồng cũng run, ánh mắt lo lắng nhìn Cố Minh Thành.
“Em lại đây.” Cố Minh Thành đang ngồi ghế làm việc gọi Khương Thục Đồng lại.
Khương Thục Đồng cúi đầu đi lại, cô sợ cô sẽ bị ăn bạt tai giống bà Dung, bởi vì đây là địa bàn làm ăn của anh ấy.
Cô đứng trước mặt anh.
“Hồi nãy...chửi rất hay.” Cố Minh Thành bình thản mở lời, ánh mắt liếc nhìn bà Dung, “Không cãi nhau thì tôi vẫn không biết đối phương là người như thế nào! Tôi là người rất phiền phức và không có tố chất làm kinh doanh.”
Khương Thục Đồng nhìn anh chăm chăm, hình như lời anh ấy nói có đúng không hay là ngược lại.
“Cố tổng, anh là người như thế sao? Để hợp tác với anh, công nhân chúng tôi đã làm suốt đêm, anh thật tốt quá mà! Vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn! Đi thôi.” Nói rồi ông Dung kéo bà Dung đi về.
Cố Minh Thành lắc đầu, anh vẫn không biết cái nào là nhỏ, cái nào là lớn!
Khương Thục Đồng cảm thấy Cố Minh Thành vì mình mà đắc tội với đối tác, thấy vô cung ái náy!
Vẫn còn giữ nguyên điệu bộ như vừa rồi, cứ ngước mắt nhìn Cố Minh Thành, người ta đã đi rồi, bây giờ anh lộ rõ chân tướng rồi!
“Được rồi, chồng em bây giờ phải làm việc, ngoan ngoãn ngồi ở đó, hoặc là đi tìm Tiết Lan xem con thế nào!” mặt Khương Thục Đồng bỗng đơ ra.
Vừa rồi cô nói “chồng tôi” chỉ là bị bà Dung ép quá nên buột miệng nói ra, lại bị anh nắm được cán.
Khương Thục Đồng không muốn đến phòng thiết kế, có rất nhiều đồng nghiệp cũ, gặp rồi sẽ lúng túng.
Cô ngồi ở ghế sofa.
Thông tin đơn đặt hàng ở Đức rất nhiều đều gửi báo cáo cho Khương Thục Đồng, cô trả lời sức đầu mẻ trán luôn.
Dường như cô muốn một mình đến Đức một chuyến, thời điểm giao mùa hạ và thu, bổ sung hàng rất quan trọng.
Chuyến đi Đức là phải đi rồi, chỉ vì không yên tâm Ken, lần này cô đi phải rất lâu, khoảng 10 ngày, cho nên vẫn chưa quyết định.
“Mấy ngày nữa em muốn về Đức một chuyến!” Khương Thục Đồng nói, “Thời điểm này phải bổ sung hàng!”
“Anh đặt vé cho em!” Cố Minh Thành nói
Khương Thục Đồng cảm thấy có một cơn gió mùa hè thổi vào, cơn gió này mang đến sự miễn cưỡng của Cố Minh Thành, làm sao cô đành lòng?
Một ngày không gặp ngỡ đã ba thu!
Trong phòng rất yên tĩnh, Khương Thục Đồng ngước lên nhìn Cố Minh Thành.
Nhìn thấy ánh mắt chậm chạp đang ngước lên nhìn mình.
Khương Thục Đồng cảm thấy trái tim mình sớm đã bị cảm hóa.
……
Vé máy bay là ngày mốt, Khương Thục Đồng ở nhà thu dọn hành lý, cha cô luôn ở bên cô, hình như muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng không nói.
“Sao vậy?” Khương Thục Đồng xếp quần áo bỏ vào vali.
“Có một chuyện cha không biết có nên nói hay không!”
Khương Thục Đồng trong lòng có chút run run, “Có liên quan đến Minh Thành không?”
“Không không không, không có liên quan gì đến nó! Chỉ là cha chứng kiến một vụ cưỡng hiếp, cha không biết có nên đi báo án không, chú con cũng nói với cha ý như vậy! Kẻ hãm hiếp có quan hệ với ông ấy, ông ấy muốn kéo kẻ đó xuống nước.” Khương Lịch Niên nói.
Khương Thục Đồng suy nghĩ một hồi, “Vụ hãm hiếp này, đương sự đã không nói thì cha cũng không cần báo án, vì người bị hại là phụ nữ, họ không muốn làm lớn chuyện, cha đừng có nhiều chuyện!”
Khương Lịch Niên gật đầu, rồi hỏi Khương Thục Đồng khi nào trở về.
Khương Thục Đồng nói lâu nhất là 10 ngày.
Khương Lịch Niên cũng yên tâm.
Khương Thục Đồng cảm thấy cha mình càng lớn tuổi, hình như ông càng ỷ lại, trong nhà cô đã dần trở thành địa chủ trung lưu.
Cô phải xứng đáng với sự mong đợi của cha mình, phải yêu thương Ken, và xứng đáng với tình yêu của anh ấy!
Nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Cố Minh Thành, mùa đông sắp qua, mùa xuân lại đến, cô rất vui mừng.
Mặc dù không kết hôn, nhưng anh ở trong lòng cô đương nhiên đã là chồng, như vậy là đủ rồi.
Ken ở nhà của Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng bay đi Frankfurt, đến cửa hàng của mình.