Truyện Không Tên Số 18

Chương 229




23229

Tối hôm qua Từ Mậu Thận và Bạch Mi sau khi tiễn Khương Thục Đồng về nhà, hai người thương lượng là sẽ nhắn cho Cố Minh Thành một cái tin, vốn dĩ là để Mậu Thận gửi tin,nhưng nghĩ tới nghĩ lui, suy cho cùng đây cũng là chuyện của hai người bọn họ, Từ Mậu Thận đường đường là đàn ông cũng không tiện lắm,nên anh để cho Bạch Mi gửi tin.

Bạch Mi gửi một cái tin: Minh Thành, hôm nay Khương Thục Đồng không vui.

Cố Minh Thành đương nhiên biết chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến lòng tin của Khương Thục Đồng. Trong lòng liền lạnh xuống.

Vốn là muốn đánh cược với bản thân, không ngờ: Thua rồi!

Khương Thục Đồng ở trong nhà một ngày, đến ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, tức giận của cô đều hết rồi.

Thật ra, Tiểu Cù chỉ là vật dẫn lửa mà thôi, Khương Thục Đồng biết cô ấy và Cố Minh Thành sẽ không phát sinh nổi chuyện gì, nhưng chuyện của Cố Thanh Nguyên vẫn luôn làm cho cô không thể không mâu thuẫn, làm tổn thương tinh thần cô rất nhiều.

Nếu như mở đầu hay kết thúc cũng đều như vậy rồi, kết quả cũng như đã sớm dự liệu, tại sao cô còn đắn đo suy nghĩ, phiền não chuyện gì nữa đây?

Cho nên, đến chiều ngày thứ hai, cô dẫn theo Ken về lại nhà Cố Minh Thành.

Cô không biết sáng nay, Cố Minh Thành vừa mới nhận được bản photo bệnh án.

Cố Minh Thành ngồi trên ghế sô pha, đây không biết là lần thứ mấy anh tức giận như vậy trong đời, hình như mỗi lần như vậy đều có liên quan đến Khương Thục Đồng.

Xem ra, bản thân mình đã đánh giá cao cô rồi. Vốn nghĩ răng, cô và anh sẽ cùng nhau đối mặt với khó khăn, nhưng sau khi biết được thái độ của Cố Thanh Nguyên, đến cả đứa con cô cũng đi phá mất rồi.

Lúc nào có thai? Sao anh không biết?

Anh hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Vốn nghĩ rằng lần này cô sẽ quyết tâm đến cùng, lại không ngờ đáp án của cô lại làm anh tiền mất tật mang.

Nguồn gốc bệnh án, anh không đi điều tra, anh nghĩ rằng không có ai rảnh rỗi đi ngụy tạo chứng minh người khác sảy thai.

Chắc chắn là do Khương Thục Đồng kêu người đem qua cho anh!

Cô chính là muốn phá thai cho anh xem!

Bởi vì mấy lời nói của Cố Thanh Nguyên nên cô cố ý phá thai cho anh xem!

Cố Minh Thành từ xưa đến nay chưa bao giờ đau lòng và tức giận đến thế!

Tức giận là bởi vì cô bỏ đi đứa nhỏ của mình|!

Đau xót, bởi vì anh lại mất một đứa con rồi!

Đau lòng là bởi vì cô mất con mấy lần rồi!

Cố Minh Thành như bị người ta đâm vỡ nát, tức giận vô cùng,Cũng vì tức giận,anh bộc phát tính tình hung bạo lên rồi.

Đúng lúc này Khương ThụcĐồng dẫn theo con về nhà.

Bởi vì vẫn còn tức giận nên Khương Thục Đồng để thằng bé dưới phòng khách, còn cô lên lầu thay áo quần.

Cả quá trình, hai người không nói với nhau câu nào.

Cố Minh Thành trong lòng vẫn bình tĩnh ở dưới lầu chơi với con, vừa qua buổi trưa, Ken buồn ngủ rồi thì anh bế thằng bé lên lầu, gọi cửa phòng Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đổng mở cửa.

Cố Minh Thành vốn dĩ đang cúi thấp đầu, nhìn thấy Khương Thục Đồng, đột nhiên trừng mắt nhìn, như lang sài hổ báo.

Ánh mắt ác liệt lang sói như xuyên qua người Khương Thục Đồng, khiến cô lùi thân lại, sợ hãi, không ngừng giật lùi lại phía sau.

Cố Minh Thành từng bước từng bước ép lấy cô, đè lên tường.

Anh nâng nắm lấy cằm cô, nâng cằm cô lên, đối mặt hỏi: “Phá thai rồi?”

Khương Thục Đồng nhíu mi tâm, anh lấy đâu ra cái tin tức này?

Một tay khác của Cố Minh Thành lấy ra cái bệnh án, KHương Thục Đồng trợn tròn mắt nhìn những chữ trên bệnh án.

Cũng quá kì lạ rồi, sao lại có chuyện này được chứ! Tối hôm trước cô quả thật có đi bệnh viện, nhưng rõ ràng là đi khám cái chân bị bỏng mà.

Cố Minh Thành lại nhận lấy cái dựng chuyện của ai đây?

Nhưng nghĩ đến những lời nói của Cố Thanh Nguyên và cái cảnh anh và Tiểu Cù ngồi trên xe, bây giờ anh còn đè mặt cô như thế này nữa, Khương Thục Đồng ác tâm, nói một chữ: “Đúng! Tôi không muốn lại sinh con cho anh nữa!”

Cố Minh Thành lập tức bạo phát.

Thì ra, anh thật sự không chờ đợi được một Khương Thục Đồng như trong mong muốn của anh.

Cố Minh Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh quăng cô lên giường, xé rách áo quần của cô, cắn loạn trên cổ, trên ngực cô.

Khương ThụcĐồng đau đến đầu chảy đầy mồ hôi, tay của cô nắm chặt lấy ga giường, nhưng một câu cũng không nói gì.

Cô cảm thấy được có vật gì cứng cứng ở trên đùi cô, nhưng tâm cô giờ không ở đó nữa rồi.

Cô biết, Cố Minh Thành đang hiểu lầm cô phá thai, cho dù như thế nào, anh tuyệt đối cũng sẽ không làm gì cô.

Anh mặc dù rất mạnh bạo, nhưng anh có điểm dừng.

Khương Thục Đồng đánh cược, anh có bản lĩnh kiềm chế này.

“Ai cho phép cô bỏ đi con của tôi? Cô trước khi làm có thương lượng với tôi không hả?” Cố Minh Thành hung hăng cắn tai của Khương Thục Đồng.

Cắn đến nỗi tai cô sắp nóng đỏ lên rồi. Khương Thục Đồng vẫn không nói gì.

Cô thấy rất kì quái, việc này sao lại phát sinh được? Là ai đưa bệnh án đó cho Cố Minh Thành?

Vốn dĩ là một chuyện ghen tuông vớ vẩn, đột nhiên lại biến thành một chuyện đầy nguy cơ trách nhiệm thế này!

Khương Thục Đồng chết cũng cắn chặt răng, không nói câu gì.

Cố Minh Thành từ trên thân của Khương Thục Đồng đứng dậy, nhìn thấy cô nằm lõa lồ trên giường, hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài. Khương Thục Đồng thấy anh đi vào nhà tắm, tiếng nước ào ào dội ra!

Khương Thục Đồng không biết anh đi làm gì, cô lấy tấm chăn bên cạnh đắp lên, âm thầm khóc.

Anh đã xé rách của cô bao nhiêu bộ quần áo rồi. Đương nhiên cô phải vì quần áo bị xé rách mà khóc. Dù sao hai người họ đã xuất hiện vấn đề rất nghiệm trọng. Chẳng qua, lúc bắt đầu chỉ là ghen tuông xíu thôi mà!

Cố Minh Thành bước ra khỏi nhà tắm, gọi điện thoại cho một người nào đó, kêu họ phái tới một bà dì nấu ăn, làm những món tốt cho nữ nhân mới bị sảy thai.

Khương Thục Đồng nằm nghe anh nói, cảm thấy hơi quá lố rồi. Rõ ràng có sảy thai đâu, rốt cuộc ai đã tung cái tin này?

Nhưng leo lên lưng cọp rồi, Cố Minh Thành bây giờ đang rất tức giận như thế này, trong thời gian cô quen biết anh cũng coi như là rất ít khi như vậy đi.

Kệ đi, để cho anh ấy nghĩ răng mình phá thai đi, để xem thái độ anh ấy đối với người vừa mới phá thai là như thế nào!

Cố Minh Thành đi làm. Lúc nãy anh có gọi điện thoại kêu người làm tới, bảo họ chăm sóc hai mẹ con bọn họ.

Đến công ty, vừa mới bước vào cửa liền đá ngay vào vách tường! Lại đem hết tất cả mọi thứ trên bàn gạt hết xuống đất!

Cố Minh Thành nghe trong phòng có động tĩnh, có người đến thu dọn, anh nói: “Không cần dọn! Cô ra ngoài trước đi, coi như tôi không có ở đây.”

Thư kí không dám nhiều lời, nhìn thấy tâm trạng anh không tốt liền đi ra ngoài.

Cố Minh Thành ở trong phòng đốt một điếu thuốc, anh rít một hơi, rồi khép mắt lại.

Con bà nó bao lâu rồi không hút thuốc!

Vì con, anh đã lâu lắm rồi không hút thuốc!

Hôm nay, nữ nhân kia lại mưu sát một đứa con của anh!

Ba đứa rồi!

Tổng cộng là ba đứa!

Không có mấy người phụ nữ lại có tần suất mất thai nhiều đến như thế. Mặc dù thời gian cũng khá dài rồi, nhưng cô vừa mới sinh Ken được mấy năm, cơ thể không tốt như lúc trước nữa.

Anh biết anh làm như thế này là quá đáng, nhưng anh không kiềm chế được tức giận trong lòng!

Cô mỗi lần đều có thể đạp đến được giới hạn của anh, không khiến anh khó chịu, cô không vừa lòng!

Nữ nhân này, thật sự con bà nó muốn bị dạy dỗ sao!

Nhưng chí mạng ở chỗ, cả đời này anh bỏ không được cô!

Cố Minh Thành ở trong công ty hút thuốc cả một buổi chiều, sau đó Kiều Uy đến.

Trong bốn năm nay, Kiều Uy đến công ty anh không biết bao nhiêu lần, Có lúc là đến mượn tiền, lúc lại đến châm biếm. Chẳng qua châm biếm của anh ta cũng chỉ là tâm tư li gián, anh ta chưa bao giờ dám mở miệng trào phùng Cố Minh Thành.

Kiểu Uy là một người có tính hay quên cực tốt. Mỗi lần anh ta tới đều quên lần trước tới làm cái gì với Cố Minh Thành. Mặt dày, vô sỉ cực kì.

Lần này tới cũng mặt tươi miệng cười, nhìn Cố Minh Thành đang hút thuốc, hỏi một câu: “Làm sao vậy, hả anh?”

Cố Minh Thành nhíu mày nhìn Kiều Uy: “Cút!”

Kiều Uy thấy không hứng thú gì, liền rời đi. Nhưng anh ta biết, cái bệnh án lần này đã tạm thời thành công gây nên mâu thuẫn giữa Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng.

Anh ta cũng biết, chuyện này không kéo dài được bao lâu, sớm muộn gì cũng bại lộ ra tất cả, nhưng nếu để anh ta nhìn thấy cảnh hai người ân ân ái ái, càng không vừa nổi con mắt.

Bảo mẫu không lâu sau đã đến rồi, bà nói bà là do Cố Minh Thành kêu tới để chăm sóc cô.

Trong lòng Khương Thục Đồng vừa ấm áp, vừa áy náy.

Dù người đàn ông này có giận đến mấy, vẫn quan tâm lo lắng đến cô. Áy náy là vì lời nói dối này có chút hơi quá rồi, lại còn có chút lừa trời gạt đất. Bảo mẫu cũng đã đến rồi, cô làm sao thanh minh với Cố Minh Thành đây!

Bảo mẫu là người nhà quê, nhưng tay chân sạch sẽ, làm việc cũng chu đáo.

Khương Thục Đồng mặc một cái váy dây, cô không biết, toàn thân mình đều là dấu hôn, trên cổ cũng rất nhiều.

Nếu là do buổi tối lưu còn được, cô sáng ngủ dậy soi gương còn biết. Đằng này là buổi chiều làm ra, lúc bảo mẫu đến, cô mới từ giưởng ngồi dậy.

Bảo mẫu liền cười trêu cô: “Đánh là thương, mắng là yêu! Chỗ chúng tôi muốn tìm được người chồng như vậy cũng tìm không ra đấy nhá, phu nhân và tiên sinh kết hôn bao lâu rồi? Con cũng đã lớn như vậy rồi.”

Ken vừa mới ngủ trưa dậy, đang đi từ trong phòng ra.

Lúc này Khương Thục Đồng mới biết trên thân cô toàn là dấu hôn, hoang mang đi vào phòng mặc một cái áo khoác dệt kim.

Thầm trách bà dì này miệng nói không lưu tình, nhưng mà bà ta nói cũng đúng.

Bảo mẫu nấu cho Khương Thục Đồng một quả trứng gà chưng đường đỏ, nói cái này rất bổ cho người mới sảy thai.

Tâm Khương Thục Đồng phiền cực kì, cô muốn thanh minh cho Cố Minh Thành biết chuyện này, lúc đó chẳng qua do bản thân giận dỗi quá mà thôi.

Tám giờ tối, anh ấy vẫn chưa trở về.

Khương Thục Đồng gấp đến nỗi đi đi lại lại trong phòng.

Thỉnh thoảng ngóng ngoài cửa sổ dưới lấu, vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Bào mẫu thấy Khương Thục Đồng hoang mang đi tới đi lui, liền lấy cho cô một đôi dép, “Mới sảy thai còn không mang dép, đây là muốn bị bệnh sao? Mau mang vào nào!”

Khương Thục Đồng tâm phiền ý loạn thật sự.

Nghe thấy dưới lầu có tiếng xe, Khương Thục Đồng chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên là anh ấy về, gần mười một giờ.

Khương Thục Đồng vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Cố Minh Thanh ánh mắt băng giá, nhìn thấy Khương Thục Đồng cũng không thèm để ý cô, liền đi thẳng lên lầu.

Bảo mẫu cầm đôi dép của Khương Thục Đồng, theo cô xuống lầu: “Mặc dép vào chứ, sao cô cứ thích đi chân không vậy?”

Cố Minh Thành lúc nãy mới vào không để ý đến chân cô, lúc này trên lầu nhìn xuống, liền nhìn thấy cô đang khóc nhìn anh.

Tủi thân, nhất định là ánh mắt tủi thân đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.