23219
Sau khi Tiểu Cù đi rồi, Khương Thục Đồng thấy bất lực vì không còn ai giúp đỡ.
Buổi tối cô nấu cháo cho Cố Minh Thành rồi ngồi khụy trên giường đút anh ăn.
Lúc đặt khăn lên vầng trán nóng hổi của anh, Khương Thục Đồng bảo cô muốn tìm một người giúp việc quét dọn hộ với lại mua đồ ăn giùm.
Vốn luôn là một gia đình có nề nếp, thế mà Cố Minh Thành đổ bệnh lại trở nên rối tung thế này, Khương Thục Đồng quả thật không biết trước đây Cố Minh Thành đã làm thế nào nữa.
“Tùy.” Cố Minh Thành nhắm mắt trả lời.
Khương Thục Đồng dùng khăn lau trán cho anh rồi đắp chăn để anh ngủ.
Suốt quá trình ấy, Khương Thục Đồng vẫn ở bên cạnh với anh.
Bé con đang ngủ kế bên giường, Khương Thục Đồng tính đợi Cố Minh Thành ngủ rồi mới đi.
Nên cô đành ngồi dựa bên giường.
“Hôm nay em ngủ với con đi.” Cố Minh Thanh nhắm mắt nói.
Không phải hỏi ý cô, là ra lệnh cho cô!
Kể cả khi bệnh đến vậy, anh vẫn ra lệnh với Khương Thục Đồng.
Tất nhiên cô cảm nhận được giọng điệu muốn đẩy cô ra xa ấy của anh rồi.
Cô ngẩn ra một chốc rồi đáp ngay: “Em biết, anh ngủ rồi là em qua kia ngay.”
Cố Minh Thành im lặng.
Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng dậy từ rất sớm, khi bé con còn chưa tỉnh giấc, cô vào phòng Cố Minh Thành, sờ trán anh thấy vẫn còn hầm hầm, cô đặt tay mình chạm vào lồng ngực anh, tim đập rất nhanh.
Adam từng nói, người đang sốt cao thì tim có lúc đập rất nhanh, thậm chí còn xuất hiện trạng thái co giật, cơn sốt của Cố Minh Thành cứ hạ rồi lại lên mà không hết như vậy, cô sợ sẽ nguy hiểm, nên cô khụy lại lên giường, đặt đầu của mình áp vào lồng ngực anh.
Kĩ năng này là Adam chỉ dạy cô, những lúc Ken phát sốt, gặp lúc hắn không mang ống nghe bác sĩ thì hắn sẽ dùng cách này để nghe xem nhịp đập tim của Ken có tạp âm gì không, thậm chí cô còn nhờ Adam dạy mình cách để nhận biết tạp âm nữa cơ.
Xem chừng tim anh đập rất hữu lực, không có gì dị thường.
Khương Thục Đồng thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy được một nửa, cô bất giác ngước nhìn anh thì thấy anh đang mở to mắt nhìn mình.
Khương Thục Đồng nhất thời không biết nên đứng lên hay tiếp tục khụy mình, đành ấp úng giải thích, “Em muốn nghe thử tim anh có vấn đề gì không, khi Ken sốt, em cũng nghe như thế đó, à hôm nay em lại hốt thuốc cho anh!”
Cô lại sờ lên trán anh.
Sau đó cô đi một mạch ra khỏi phòng rồi đến coi con dậy chưa. Cô nấu cháo thịt nạc bắc thảo cho cả hai, và theo lệ cô cùng con ngồi bàn ăn xong sẽ đến đút Cố Minh Thành ăn.
Có lẽ vì cô đút cho Ken khi còn nhỏ ăn quen rồi nên khi còn một muỗng cháo, bản tính người mẹ lại nổi lên trong cô: “Còn muỗng cuối cùng thôi, ngoan nhé.”
Cúi đầu nguấy cháo xong cô nâng đầu lên nhìn, phát hiện người cô đang đút không phải là con, mà là cha của con.
Cha của con nhíu mày trừng mắt nhìn Khương Thục Đồng.
Bấy giờ Khương Thục Đồng mới nhận ra cô diễn nhầm vai, cô đặt muỗng cháo lên môi anh và cúi gục đầu xuống, nén cười.
Nhưng Cố Minh Thành thì không cười chút nào.
Cơ mà cô cười rất đẹp, nụ cười khẽ khàng, có muôn ngàn ánh sao đang lấp lóe trong đôi mắt ấy.
Cố Minh Thành hạ sốt dần.
Cơn sốt cao mà khi Tiểu Cù còn ở đây chăm cuối cùng cũng hết, Khương Thục Đồng thở phào nhẹ nhõm
Trời dần trở nên oi bức, trong phòng không mở điều hòa thì có hơi khó chịu.
Remote điều hòa để trên tủ kế bên, Khương Thục Đồng lấy được rồi, nhưng làm sao cũng không mở được.
Đành đi tìm Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành dần khỏe lên, vụ mưu sát và bắt nhốt chấn động cả Hải Thành trở nên im ắng kể từ dạo Cố Thanh Nguyên vào tù, nhưng nó vẫn nằm trong lòng Cố Minh Thành hoài khôn nguôi, liên đới cùng là nỗi căm hận với Khương Lịch Niên.
Cố Minh Thành mặc đồ trong nhà, anh cao hơn Khương Thục Đồng cả nửa cái đầu, cô bảo, “Minh Thành này, remote không mở được!”
Cô lại bắt đầu gọi anh là “Minh Thành” rồi.
Có lẽ vì muốn lấy lòng Cố Minh Thành để anh cảm thấy thoải mái hơn, hoặc cũng có lẽ không biết nên xưng hô gì khác.
Lần đầu tiên khi nghe cô gọi vậy là vào một buổi sáng sớm, anh vừa tỉnh lại, cô ở bên cạnh gọi anh dậy, kêu anh dùng cơm.
Cô đang diễn vai trụ cột gia đình hòng thay cha mình chuộc tội.
Lần này, Cố Minh Thành đã không còn thấy cô khóc nữa.
Kiên cường quá, chỉ toàn là cười thôi.
Tóm lại, ngày nào cô cũng gọi anh là “Minh Thành”, “Minh Thành”, cứ như đã quen với việc để anh bắt nạt vậy.
Đã từ lâu rồi cô không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn tuổi hai mươi tư, hai mươi năm thuở nào, góc cạnh sắt nhọn đều bị bào mòn hết cả.
Thật đau lòng.
Cố Minh Thành những tưởng trải qua lần này, cô sẽ trở lại bộ dạng rùa rụt cổ trốn chạy nữa chứ.
Nhưng không có, cô một mực ở cạnh anh.
Anh bắt đầu xem xét lại nội tâm của mình, Cố Minh Thành là một kẻ khá thông minh, giờ đây ngoảnh nhìn lại chính mình lúc vừa xảy ra chuyện sao mà trông như một tấm gương: Sau khi xảy ra chuyện ấy, anh cho rằng cô lần này sẽ lại chọn tránh né, không dám gặp anh, bởi vì việc này xảy ra, hai người từ ân oán một thế hệ đã lên đến ân oán giữa hai thế hệ, cho nên anh ấm ức với chính mình, cũng đánh cuộc với chính mình: Nếu cô còn như vậy, nhất định sẽ chia tay!
Thực ra ở sâu trong lòng, anh sợ biết bao sẽ không tìm lại được một nửa của mình.
Dẫu cho phá sản, dẫu cho cha bị đẩy vào ngục.
Chỉ cần cô ấy vẫn ở bên thì cuộc đời anh vẫn vẹn tròn.
Anh vẫn có thể đứng lên trở lại.
Cô ấy đã đến đây!
Ngoài dự đoán của anh, nhưng cũng trong dự đoán của anh.
Anh cược thắng rồi!
Là cô đã trưởng thành hơn? Hay là lý trí hơn?
Không còn dáng vẻ xưa kia nữa.
Cố Minh Thành liếc nhìn sang Khương Thục Đồng một chốc rồi đánh mắt sang điều hòa, không nói năng gì cả.
Gần đây anh lười nói hẳn.
Khương Thục Đồng ngạc nhiên nhìn về phía điều hòa mới hay là mình chưa cắm phích, thảo nào.
Nhưng phích cắm cao quá, cô với không đến.
Cô tự thấy mình đang trông rất ngớ ngẩn.
Cô bèn thấp thỏm ngó Cố Minh Thành, sợ anh sẽ cười mình, song ánh mắt của anh giờ đang đặt nơi khác cứ như thể không hề màng đến việc của Khương Thục Đồng vậy.
Cố Minh Thành nói, “Hai hôm sau anh sẽ gọi nhân viên bảo trì đến.”
Khương Thục Đồng gật đầu..
Vì tiết trời oi bức, buổi tối Cố Minh Thành ra ngoài sân hóng mát, anh nằm dựa lên ghế bành nói chuyện với Ken.
Anh đang dạy Ken gọi “Cha”, “Cha” trong tiếng Trung.
Trước kia Ken toàn gọi anh là “Papa!”
Khương Thư Đồng đang rửa chén trong phòng khách, người giúp việc đã tan làm rồi.
Cố Minh Thành chỉ cần ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh trăng trong veo trong sân vườn, thật quá giống đêm ấy.
Cái đêm anh nắm tay cô...
Và tưởng mình có thể đi đến trời cùng đất tận.
Nhưng cớ gì bây giờ anh lại thấy mọi thứ không thể trở về như xưa nữa.
Anh ngoảnh đầu nhìn cô, cô đang mặc đồ trong nhà, bận bịu trong phòng, nào là dọn dẹp sô pha, lau nhà, trông thật mẹ hiền vợ đảm làm sao.
Trong ấn tượng của anh, cô chưa từng sống cùng anh lâu nhường này.
Từng li từng chút, như hình với bóng, khắng khít không rời.
Phảng phất là một đôi vợ chồng già.
Nhưng họ không phải đôi vợ chồng già bình thường, họ là đôi vợ chồng già chia nhau ngủ và có những nút thắt khó lòng tháo gỡ.
Cô không còn giận dỗi anh mà trái lại như một người phụ nữ, mỗi ngày nấu cơm, chăm con, có lúc thì lau dọn quét, giúp anh giặt đồ rồi đem phơi dưới nắng, khô ráo thì gấp lại. Có lúc cô sẽ ngồi trên giường Cố Minh Thành gấp quần áo, gấp xong xuôi cô lại cầm quần áo lên ngửi mùi nắng thơm tho và xếp ngăn nắp vào trong tủ.
Cô làm việc nhà nào giờ đều ngăn nắp như vậy.
Cố Minh Thành thường ở trên giường dõi theo cô.
Quãng thời gian này cũng là quãng thời gian bình yên nhất của anh.
Thậm chí anh còn nghĩ rằng, con người nên cho bản thân một kì nghỉ định kì để hưởng thụ sự tốt đẹp của gia đình.
Có cô và con trai bên cạnh khiến anh thấy quá đỗi yên bình.
Dù có đổ bệnh cũng thật an lành.
Việc anh đổ bệnh phần lớn là vì cô, vì sự oán hờn dành cho cô.
Khi ấy anh sợ, sợ rằng cô sẽ đi mất, từ ấy bặt vô âm tín!
Hai người đồng lòng không nhắc đến Cố Thanh Nguyên và Khương Lịch Niên.
Cả hai đều ít nói, càng không trò chuyện cùng nhau.
Anh vốn muốn khiến trái tim mình tê liệt, giá lạnh, nhưng có lúc cô lau nhà trong phòng với chiếc váy dài màu trắng, mái tóc từ sau lưng đổ xuống hai bên tai, cô sẽ đứng lên vén lại về để lộ vành tai xinh xắn, rồi tiếp tục gập người lau nhà.
Trước giờ cô rất sạch sẽ, người giúp việc cách một ngày đến một lần, những ngày người ta không thế cô sẽ tự mình quét dọn vệ sinh.
Sau khi lau dọn xong, với vầng trán lấm tấm mồ hôi, cô rửa tay, rót nước từ ấm để uống, sẵn sẽ rót cho Cố Minh Thành một ly và cho Ken một ly nhỏ.
Ba chiếc ly thủy tinh, hai lớn một nhỏ.
Anh quên mình mua tự bao giờ, chỉ biết nó được bỏ trong tủ sắt, chưa bao giờ đụng đến.
Không biết cô làm thế nào phát hiện ra, có vẻ như cũng cố ý mang ra dùng.
Ken trông thấy chiếc ly nho nhỏ này nói, “Đây là ly của gia đình chúng ta ư? Trông thật hạnh phúc!”
Nghe thế cô sẽ cười tủm tỉm và lén nhìn sang Cố Minh Thanh, nếu khi đó Cố Minh Thành cũng nhìn cô thì cô sẽ đỏ mặt.
Cố Minh Thành cười thầm trong lòng: Lớn chừng này rồi còn trông như một cô bé.
Đến tối, cô và con ngủ cùng nhau, còn anh ngủ một mình.
Khi Khương Thục Đồng thấy anh từ cầu thang xuống đã là chuyện của hai mươi ngày sau, trời đã vào hạ.
Anh vẫn thích mặc màu xám đen, vóc dáng cao dỏng, tây trang đóng thùng, anh đi rất nhanh, vừa đi vừa gọi điện, hoàn toàn không hề giống với người mấy hôm trước ốm bệnh, “Gọi qua bên Mỹ, nếu chỉ số NASQAD không đạt 2%, các người không có một đồng thưởng Tết.”
“Gửi nghiệp vụ bên Đức về Trung Quốc để nâng cao ưu thế nghiệp vụ trên phương diện này của Trung Quốc.”
“Mấy nay tôi ốm không đi làm, từ mai sẽ có mặt ở công ty, chắc không thể ở lâu được, những văn kiện tồn đọng mai đưa tôi kí tên!”
……
Khương Thục Đồng ngơ ngác nhìn anh, bệnh đến như núi đổ, tuy thời gian khỏi bệnh có hơi chậm, nhưng Khương Thục Đồng cảm thấy anh phút chốc đã mất đi bộ dáng yếu ớt ngày hôm qua, dù gầy một ít cơ mà tinh thần lại cực tốt, không khác gì trước khi chưa ốm.
Cúp điện thoại, hãy chưa đi xuống cầu thang, anh vừa gài nút tay áo vừa hỏi Khương Thục Đồng, “Trưa nay ăn gì?”