Truyện Không Tên Số 18

Chương 128




23128

Hai người thậm chí đều không cảm thấy không nói chuyện với nhau là một trạng thái bất thường.

Từ Mậu Thận có trăm vạn lời nói nhưng lại không có cách nào để nói ra, còn Khương Thục Đồng thì lại không biết nên nói gì!

Cố Minh Thành ở bên cạnh nhìn hai người này với con mắt lạnh lùng, anh biết, Từ Mậu Thận lúc này, không có việc thì sẽ không đến tìm anh.

Anh ngồi trên sofa, hỏi Từ Mậu Thận sao vậy?

Từ Mậu Thận nói, anh ta đến thay Niếp Thanh Thanh xin sự giúp đỡ, cho dù có nói như thế nào thì Niếp Thanh Thanh và Niếp Doanh Doanh cũng đều là chị em ruột thịt, tuy đã lâu không liên lạc, nhưng cũng không thay đổi được mối quan hệ huyết thống này, là do mẹ của Niếp Thanh Thanh bảo cô đến tìm Từ Mậu Thận, dù gì thì hai người cũng là bạn tốt của nhau.

Khương Thục Đồng nãy giờ vẫn ở trên lầu, không bước xuống.

Cố Minh Thành ngồi trên ghế, bắt chéo chân hút thuốc, dáng vẻ giống như Từ Mậu Thận đang nói một chuyện chả liên quan gì tới anh ta hết.

Dù cho Từ Mậu Thận có nói như thế nào, Cố Minh Thành cũng không đồng ý.

Từ Mậu Thận có một chút vội vã.

Khương Thục Đồng ở trên lầu nghe tiếng của Từ Mậu Thận bên dưới càng lúc càng to, sợ 2 người xảy ra tranh chấp, nên từ trên lầu đi thang bộ xuống.

Vừa mới bước qua khúc cua của thang bộ, liền nghe thấy Từ Mậu Thận nói, “Tôi không ngờ lòng dạ anh lại sắt đá như vậy!”

Khương Thục Đồng liền đứng lại, không tiếp tục bước xuống nữa.

“Cho dù cô ấy có phạm phải nỗi lầm to như thế nào, nhưng bây giờ muốn anh làm chứng cho cô, tại sao anh lại không đồng ý?” Từ Mậu Thận đứng trước mặt Cố Minh Thành.

“Anh có phải là lần đầu tiên biết tôi không?” Cố Minh Thành cũng không nhịn được liền to tiếng nói.

Từ Mậu Thận tức giận đùng đùng bỏ đi.

Cố Minh Thành vẫn ngồi trên sofa, bộ mặt lộ rõ vẻ tức giận, anh dập tàn thuốc vào trong gạt tàn.

Ánh mắt của anh đã nhìn thấy Khương Thục Đồng đang ở trên thang bộ.

“Đứng ở đó làm gì? Tại sao không xuống đi?” Cố Minh Thành hỏi, “Vừa rồi tại sao lại không đi xuống?”

Đây có lẽ là lần đầu tiên Cố Minh Thành hỏi chuyện của Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận.

Quả nhiên, đôi mắt Khương Thục Đồng có chút tránh né, cô nói, cô sợ đi xuống chuyện giữa hai người đàn ông với nhau không dễ nói, nên đi lên.

Cô một khi nói dối, Cố Minh Thành nhìn là biết ngay.

Hừ.., lần này thật sự dám nói dối với anh nữa rồi.

Nhưng mà, Cố Minh Thành vẫn không có chút gì muốn phá vỡ mối quan hệ này.

“Anh thật sự không giúp Từ Mậu Thận à?” Khương Thục Đồng hỏi.

“Em cảm thấy anh lòng dạ sắt đá sao?” Cố Minh Thành tức giận vì câu hỏi của cô, dù gì Từ Mậu Thận tới đây cũng là vì thay Niếp Doanh Doanh xin giúp đỡ, chả trách cô không nên hỏi “Giúp chuyện của Niếp Doanh Doanh” mà lại hỏi “Giúp chuyện của Từ Mậu Thận”

Lần trước lúc Niếp Doanh Doanh đến xin sự giúp đỡ của anh, anh đã từ chối, cô cũng không nói gì, lần này thì lại giận cả cô rồi.

Khương Thục Đồng không nói gì, ngồi trên ghế sofa, cô không cảm thấy Cố Minh Thành làm như vậy không đúng, Niếp Doanh Doanh giết người, đúng là nên nhận sự trừng phạt dành cho cô ta, nhưng mà Lục Chí Khiêm thì sao?

Dù cho cô hận Lục Chí Khiêm đến tận xương tủy, nhưng cô tuyệt đối không tính kế làm cho Lục Chí Khiêm tới mức phải chết.

Cuộc sống luôn có rất nhiều tiểu nhân, nhưng mà nếu như tiểu nhân nào cũng đều phải chết thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa.

Anh, đúng là ác.

Tuy là vì cô.

Khương Vũ Vi thông qua vụ án của Mạc Ly để xử Niếp Doanh Doanh, đồng thời nỗ lực hết sức để làm tổn hại tới Khương Thục Đồng, làm cho Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng rạn nứt, đường ai nấy đi, trong long cô ta nghĩ một khi đã ra tay phải xử lý cho triệt để.

Công ty ngoại thương Thiên Nhất đã bắt đầu kiện Amon, nói công ty Amon không tuân thủ yêu cầu lúc đầu trong thiết kế y phục, yêu cầu Amon bồi thường tổn thất 1.2 triệu.

Thông tin này rất nhanh đã truyền đến tai Khương Thục Đồng, dù sao thì cũng đã từng làm việc trong Amon lâu như vậy, vẫn còn có vài người quen, đối với sự việc này nhân viên công ty cũng đều đang bàn tán rất xôn xao, nói rằng công ty ngoại thương Thiên Nhất này không giữ lời hứa, lâu như vậy không đến lấy hàng, bây giờ không dễ dàng gì mới lấy hàng về, rồi lại đến kiện chúng ta, vậy thì Amon có phải là nên yêu cầu công ty ngoại thương Thiên Nhất trả phí lưu hàng không?

Nhưng mà Từ Mậu Thận nãy giờ vẫn không nói gì.

Khương Thục Đồng trong lòng rất bồn chồn, dù sao cô cũng là một trong những người liên can tới sự việc này.

Quả nhiên dự đoán trước kia của Từ Mậu Thận cũng đã thành hiện thực rồi.

Khương Thục Đồng cũng biết điều này là do Khương Vũ Vi ở phía sau lưng chơi xấu đánh lén cô, cô cũng biết trực tiếp đi kiếm Khương Vũ Vi đối chất, cô ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Cô ta nhất định sẽ nói rằng cô ta đã rời khỏi công ty ngoại thương Thiên Nhất rồi, sự việc này không liên can gì đến cô ta nữa.

Khương Thục Đồng muốn từ sự việc này giúp cho tổn thất của Từ Mậu Thận trở lên thấp nhất, dù gì lúc đó Từ Mậu Thận cũng không có can dự vào dự việc này.

Đó là một ngày trời mưa âm u, thời tiết đang mỗi ngày một lạnh hơn, đã thật sự bước vào mùa đông, ngày hôm đó vừa mưa vừa có tuyết rơi.

Trước tiên Khương Thục Đồng đi đến nhà xưởng của mình một chuyến, sau đó cô muốn biết việc kiện tụng của công ty ngoại thương Thiên Nhất kiện và Amon tiến triển tới đâu rồi, nên đi đến Amon, dù sao đi nữa, đối với sự việc này mà nói, người phải chịu trách nhiệm trực tiếp chính là cô mới đúng, nhưng mà bây giờ Từ Mậu Thận đã bị liên lụy một cách vô cớ, trong lòng cô trong lòng cực kì khó chịu.

Trên đường tới Amon, phải đi qua một tiệm cà phê.

Khương Thục Đồng chỉ cần nhìn thoáng một cái là thấy Từ Mậu Thận đang ngồi tựa đầu vào phía trên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Lúc Khương Thục Đồng nhìn thấy cô trong kính, cô cũng nhìn thấy Từ Mậu Thận rồi.

Khương Thục Đồng quay người lại, nhìn Từ Mậu Thận, hai người cách nhau một tấm kính.

Lần trước thì không biết nên nói như thế nào, còn lần này có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cô lại không biết bắt đầu từ đâu.

Từ Mậu Thận nhìn cô, một lúc sau liền cười trông có vẻ rất ổn.

Khương Thục Đồng không nghĩ nhiều liền bước tới.

Đến ngồi đối diện Từ Mậu Thận: “Anh định làm thế nào?”

“Không có gì bất ngờ cả, sự việc này là do Khương Vũ Vi làm ra cả, mục tiêu của cô ta là em, chỉ cần em không ra mặt, thì không có chuyện gì đâu! 1.2 triệu. Anh đền rồi. Sự việc này sẽ không làm to thêm nữa, nhưng chỉ cần em tham gia vào thì sự việc sẽ không dễ dàng như vậy nữa!” Lúc Từ Mậu Thận nói ra những điều này, thái độ cực kì bình tĩnh.

Khương Thục Đồng gật đầu, thể hiện ra rằng cô có thể hiểu được điều anh vừa nói rất đúng.

“Anh phải đi ra ngoài chút.” Từ Mậu Thận kết thúc câu chuyện, chuẩn bị rời khỏi.

Vừa rồi ở trong phòng làm việc, tâm trạng phiền não nên muốn ra ngoài uống ly cà phê.

Khương Thục Đồng và anh cùng nhau đi ra, “Từ tổng, em đã suy nghĩ qua rồi, 1.2 triệu, hay là để em đền, dù gì đối phương cũng nhắm vào em mà, để anh đền, trong lòng em khó chịu lắm!”

Từ Mậu Thận gượng cười.

Khương Thục Đồng không biết anh đang cười gì, cô có chút lỡ đễnh.

Lúc nãy, Khương Thục Đồng vừa mới nhìn đèn đỏ đối diện, vẫn còn 5 giây nữa, cô cho rằng lúc này có thể đi qua được rồi, nên không nghĩ gì hết liền qua đường.

Từ Mậu Thận liền kéo tay cô lại.

“Không biết nhìn đường nữa à? không nhìn thấy chiếc xe to chở hàng bên đó sao?” Từ Mậu Thận nói với giọng trách móc.

Lúc này, chiếc xe hàng đó liền lên ga phóng như bay qua trước mặt Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng, luôn luôn có nhiều chiếc xe không tuân thủ quy luật giao thông như vậy.

Khương Thục Đồng cũng do tâm trạng vừa trải qua nguy hiểm sợ hãi, hoặc có thể do không chú ý tới việc cánh tay cô đã được Từ Mậu Thận dắt qua đường rồi.

Qua bên kia đường, Khương Thục Đồng cúi đầu, dáng vẻ rất lúng túng: “Từ tổng, xin lỗi!”

“Em không cần phải xin lỗi anh! Nhưng em cũng nên biết một người đàn ông và một người phụ nữ thường gặp gỡ riêng tư nhiều lần đã là một việc không đúng rồi. Em đừng nghĩ nhiều quá.” Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng mặt đối mặt, 2 người cuối cũng nói về sự việc này, những điều này chỉ có đối phương mới hiểu đang nói gì.

Khương Thục Đồng vẫn cúi đầu, nhưng lời áy náy không có cách nào biểu đạt, chắc là trước đó cùng với Từ Mậu Thận không ai quan tâm tới ai, là do cô sợ phải đối mặt với sự áy náy này.

Từ Mậu Thận cúi đầu nhìn Khương Thục Đồng, đầu cô cúi nhẹ.

Từ Mậu Thận đột nhiên cười lớn, dường như tất cả đều đã trở nên nhẹ nhàng cả rồi.

Khương Thụcj Đồng cuối cùng vẫn chưa bước vào công ty của Từ Mậu Thận, bởi vấn đề này hai người đều đã giải quyết xong rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy đã gây ra cho Từ Mậu Thận thêm nhiều rắc rối, cảm thấy rất áy náy.

Màn này, đều được Khương Vũ Vi ở trong góc khuất chụp hình lại rồi.

Kiện tụng Amon chỉ là bước đầu, có lẽ dưới áp lực đó Khương Thục Đồng sẽ không kiềm chế được cảm giác áy náy trong nội tâm, đến tìm Từ Mậu Thận, kiện cáo chẳng qua chỉ là vở kịch đầu tiên, mục đích thật sự chính là cần phải chụp lại hình Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận ở bên nhau.

Lần này quá tốt rồi.

Khương Thục Đồng cúi đầu, như một chú chim nhỏ dựa vào người, Từ Mậu Thận nhẹ cười, kéo tay cô.

Khương Vũ Vi tỉ mỉ xử lý video, rõ tới mức nhìn thấy Khương Thục Đồng dù chỉ một biểu cảm nhỏ nhất đều có thể nhìn thấy được, sau đó gửi cho Cố Minh Thành.

Khương Thục Đồng vừa có ý định rời khỏi, liền nhận được cú điện thoại từ cửa hàng ở Thượng Hải, nói rằng Thượng Hải đang có việc gấp, kêu cô tới đó.

Khương Thục Đồng cũng rất lâu đã không đi Thượng Hải rồi, liền nhắn tin cho Cố Minh Thành, nói có việc gấp đi Thượng Hải, có thể nhanh chóng giải quyết xong, không trở về biệt thự nữa, dù gì biệt thự cũng chả có bao nhiêu đồ của cô.

Tin nhắn này, Cố Minh Thành vẫn chưa kịp xem, bởi vì anh đang xem đoạn video.

Trong tấm hình, Khương Thục Đồng e thẹn cúi đầu, Từ Mậu Thận chăm chú nhìn cô, nắm lấy tay cô.

Có vẻ như sau một thời gian dài không nói chuyện, bây giờ dần dần rõ ràng hơn.

Cố Minh Thành “Bang” một tiếng liền quăng điện thoại lên bàn, châm một điếu thuốc, nhắm chặt đôi mắt, chìm trong khói thuốc.

Anh thực ra không phải là một nam nhân hào phóng, đặc biệt là hào phóng đến mức để cô và một người đàn ông khác nói chuyện thân mật anh anh em em, mà anh vẫn không quan tâm.

Bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu được.

Sau khi Khương Thục Đồng trở về Thượng Hải, Diệp Thu lại tới, bắt Khương Thục Đồng phải rời xa Cố Minh Thành.

Nếu như nói hồi trước Khương Thục Đồng vẫn cảm thấy Diệp Thu rất lợi hại, thì bây giờ cô không cảm thấy gì nữa rồi.

Dù sao lúc trước Bạch Mi đã giải thích với cô rất nhiều sự việc, có thể do cô không phải là mẹ ruột của Cố Minh Thành, nên cô thiếu đi sự sợ hãi và tôn trọng mà nhiều thế hệ trẻ nên có.

Thêm nữa, Diệp Thu đều đã tới tìm cô nhiều lần rồi, lần đầu tiên còn có cảm thấy rất lo lắng, nhưng từ từ cũng quen rồi.

Chỉ cần Cố Minh Thành không chê cô là được rồi.

Bời vì Khương Thục Đồng ở trong cửa tiệm rất bận, nên đám nhân viên đều nhìn Diệp Thu với ánh mắt kì lạ, Khương Thục Đồng lại cùng với một người rảnh rỗi ngồi tính sổ sách.

Diệp Thu tức giận bỏ đi.

Khương Thục Đồng nghĩ rẳng sẽ ở Thượng Hải ở 2 ngày là rời khỏi rồi, nhưng có một tin từ Hải Thành truyền tới … Cố Minh Thành thanh lọc đuổi việc 200 nhân viên.

Những nhân viên này không phải là nhân viên chính thức trong tập đoàn Minh Thành, mà là đám người làm việc ở công trường.

Bởi vì những người này vẫn chưa được trải qua cái gì mà gọi là đào tạo chuyên nghiệp, nhân viên tập đoàn Minh Thành tố chất cao, điều này ai cũng biết, những người nhân viên này tố chất thấp, ảnh hường đến trình độ của tập thể, nên Cố Minh Thành thanh lọc hết rồi.

Sự việc này chắc chắn không phải tự nhiên xảy ra, cũng không phải là do người đồn bậy, bởi vì báo chí cũng đưa tin rồi, tuy đã đưa cho những người nhân viên một khoản tiền nghỉ việc đáng kể, nhưng mà, cho người ta cá chi bằng dạy người ta câu cá, ai lại muốn nhận món tiền này? Họ đều muốn tìm một công việc có thể duy trì cuộc sống của họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.