2311
Tuy nhiên,về đến nhà,nhìn xung quanh nhà chỉ là một màng hỗn loạn,ghế sofa không gọn gàng,y như đã trải qua một trận “ Hỗn chiến。”
Trên “ Sàn ” nhà ,Khương Thục Đồng còn phát hiện một cọng tóc,được duỗi và nhượm qua,màu tóc của Khương Thục Đồng xưa nay là màu đen, cho nên,không thể nào là của cô ta 。
Mại mại nhớ,mẫu tóc này là của Ngôn Hy,ha,cuối cùng cũng đem người phụ nữ đó về nhà rồi。
Tuy rằng cô ta chưa từng với Lục Chí Khiêm có qua những cử chỉ thân mật,nhưng bắt được bằng chứng gian tình của Lục Chí Khiêm,khiến cô ta cảm giác được mình cũng có chút thành tựu,sau đó cô ta đi vào nhà vệ sinh,quả nhiên,trong thùng rác,phát hiện được mấy cái bao cao su 。
Cũng không biết có chút kiêng kị với cô ta。
Lục Chí Khiêm ngồi lặng lẽ trên ghế sofa hút thuốc,Khương Thục Đồng muốn đi ngủ,anh ta đã gọi lại cô ta : “ Ngày mai trả ba trăm ngàn đó cho Cố Minh Thành,chồng cô không muốn nợ tiền anh ta ! ”
Sau đó quăng tờ chi phiếu đến trước mặt Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng ngơ ngác,dù sao giữa họ vẫn có tờ giấy kết hôn,không quan tâm cô ta nghĩ như thế nào,trong mắt người ngoài,họ vẫn là ngươi một nhà,thiếu tiền anh ta còn hơn thiếu tiền người ngoài。
“ Cám Ơn ” Khương Thục Đồng nói,quay lưng đang muốn về phòng。
“ Sao cô không hỏi hôm nay đã xảy ra chuyện gì ? ” Giọng nói của Lục chí Khiêm từ phía sau chuyền lại。
“ Nếu tôi hỏi,Có làm được gì không ? ”
Lục Chí Khiêm không nói thêm gì nữa。
Sáng mai , khi Khương Thục Đồng trả tờ chi phiếu cho Cố Minh Thành,đang là bữa trưa,đúng lúc đang là giờ ăn cơm 。
Cố Minh Thành đương nhiên mời Khương Thục Đồng cùng ăn cơm trưa。
Nếu lúc trước ánh mắt Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành tỏ vẻ tự nhiên,nhưng hiện nay thế nào cô ta cũng không tỏ ra vẻ tự nhiên được。
Dù sao ,người trước mắt,là người đàn ông đầu tiên của cô ta ,vả lại ,giữa hai người ,sau đó lại xảy ra nhiều chuyện ám muội,cho nên ,vừa nghĩ đến anh ta,trái tim của Khương Thục Đồng lại đập rất nhanh ,vả lại,trong lòng còn có một chút cảm giác “ Xấu hổ ” đang lan tràn。
Từ nhỏ tới lớn,cô ta chưa từng tỏ ra vẻ xấu hổ trước mặt người đàn ông nào 。
Không muốn với Cố Minh Thành có quá nhiều giao lưu và dính líu,nhưng không sao hiểu nỗi,giao lưu và dính líu lại nhiều như vậy。
“ Không cần sao ? ” Cố Minh Thành đang nhìn chăm chút vào tờ chi phiếu。
“ Ừm ,cám ơn Cố Tổng。 ” Khương Thục Đồng cuối đầu xuống ,máng tóc ra phía sau tai。
“ Ăn cơm chưa ? ” Cố Minh Thành tiếp tục hỏi,ánh mắt của anh ta không giống anh mắt rụt rè của Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên,rồi lại lắc đầu 。
Cố Minh Thành nhìn thấy vẻ mặt đỏ mặt của cô ta,liền nói,: “ Đi thôi,mời cô ăn cơm。 ”
“ Tôi -- ” Khương Thục Đồng bản thân muốn từ trối。
“ Không đi sao ? Chủ Tịch mời cấp dưới ăn cơm,cấp dưới làm giá quá 。” Cố Minh Thành tuỳ tiện nhờ người đem tờ chi phiếu tới phòng làm việc,dường như ba trăm ngàn kia trong lòng anh ta không là gì cả 。
Khương Thục Đồng mỉm cười,nếu không đi,lại cảm thấy quá cố ý,vả lại trong văn phòng làm việc người qua người lại,đang là giờ mọi người ăn cơm trưa,cô ta và Chủ Tịch đứng ngay giữa văn phòng,khiến người ta chú ý。
Sau đó,cô ta theo sau Cố Minh Thành,xuống tầng hầm lấy xe。
Cố Minh Thanh ăn có bữa cơm,cũng phải lái xe đi。
Khương Thục Đồng không biết trước đó anh ta đã đặt sẵn quán ăn,hay là sợ ăn gần nơi làm việc,gặp được đồng nghiệp,thì có chút ngại ngùng,dù sao nơi ăn cơm ở khá xa,Khương Thục Đồng cảm thấy có chút không yên tâm。
Giống như cô ta đang vụng trộm với Chủ Tịch,không cho người ta gặp được,dù sao cô ta cũng đã kết hôn,nhưng đối với chuyện nhà của Chủ Tịch,cô ta cũng không biết rõ,đang rồi trên xe,nhưng ánh mắt cô ta luôn nhìn ra hướng ngoài。
Điện thoại reo lên,là một số điện thoại lạ,vừa bắt máy,bên đó lại chuyền lại giọng nói của Ngôn Hy。
“ Cô nhanh chóng ly hôn với anh ta,hôm qua tôi đến nhà cô,cô biết không ? ” Lúc này Ngôn Hy cũng đang rất nôn nóng。
Cô ta hiện nay đang muốn nhanh chóng lên ngôi 。
Khương Thục Đồng cười, “ Nếu cô có thể thuyết phục được Lục Chí Khiêm,như vậy là quá tốt,tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi,tôi muốn ly hôn,nhưng anh ta không chịu,cô không thuyết phục được anh ta,lại đến làm phiền tôi,cô phiền phức quá đi ! ”
Sau đó không đợi Ngôn Hy trả lời,Cô ta đã cúp máy,cảm thấy tức giân,sau đó mắt đỏ ửng lên。
“ Hôm qua,anh ta đem người phụ nữ bên ngoài về nhà,đã làm gì cũng không cần tôi nói。Khương Thục Đồng nói,là do thực sự không tìm được ngừơi để kể ,giấu trong lòng lại càng khó chịu 。
Cố Minh Thành nghiêng đầu qua nhìn sang cô ta,sau đó hỏi : “ Anh ta rất lợi hại sao ? ”
“ Cái gì ? ” Khương Thục Đồng không hiểu,nghiêng đầu nhìn sang Cố Minh Thành đang ngồi kế bên cạnh。
Đúng lúc này Cố Minh Thành cũng nghiêng đầu qua,ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau。
“ Trên giường ”,Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng nói 。
Khương Thục Đồng tuyệt đối không suy nghĩ tới,cấp trên của cô ta,sẽ nói chuyện này trước mặt cô ta。