Truyện Không Tên Số 18

Chương 106




23106

Ở Hải Thành bận bịu cả một tuần, trong tuần này có thể nói là bận luôn tay luôn chân không ngừng nghỉ, thường xuyên tăng ca, may là sức khỏe đã dần dần hồi phục, kì kinh nguyệt cũng đã đến, đó là chuyện xảy ra vào tuần này, Khương Thục Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Cố Minh Thành gần đây cũng rất bận, là loại bận rộn mà không thể thoát ra được.

Một tuần sau, ngày 5 tháng 9, Khương Thục Đồng nhận được tin từ cửa hàng ở Thượng Hải nói bà Đồng đến đặt đơn hàng bảo cô nhất định phải quay về một chuyến.

Lâu rồi không ở cửa hàng, Khương Thục Đồng cũng lo lắng đến tình hình kinh doanh ở tiệm liền vội vàng đặt vé máy bay về Thượng Hải, dù sao Thượng Hải mới chính là nhà của cô, Hải Thành bây giờ đối với cô như là một thành phố chỉ để cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.

Vừa mới xử lý xong đơn hàng của bà Đồng liền nhận được điện thoại của mẹ chồng bảo rằng hôm sau muốn mời Khương Thục Đồng dùng cơm ở ngoài nhà hàng.

Khương Thục Đồng suy xét một lúc, đối với mẹ chồng cô ít nhất vẫn còn sự tôn trọng, nếu dùng cơm ở nhà Lục Chi Khiêm cô nhất định sẽ không đi. Cô sợ Lục Chi Khiêm lại làm những chuyện khiến người ta kinh ngạc.

Khương Thục Đồng đồng ý.

Mẹ chồng không ngờ lại mời Khương Thục Đồng dùng cơm tại khách sạn Grand Kempinski cực kì sang trọng, mức độ xa hoa của nó làm Khương Thục Đồng không nói nên lời.

Cùng thời gian đó.

Từ Mậu Thận cũng đang đi mua sắm, anh đi đến triễn lãm trang phục xem rất nhiều ý tưởng thiết kế của những nhà thiết kế danh tiếng, mua một quyển “Bộ sưu tập những thiết kế nổi bật”, về đến văn phòng, anh gói lại quyển sách, nhưng gói thế nào cũng không cảm thấy đẹp mắt.

Vừa hay Cố Minh Thành tiến vào văn phòng của anh, nhìn thấy Từ Mậu Thận đang cẩn thận tỉ mỉ gói thứ gì đó liền hỏi một câu “Đang làm gì vậy?”.

Từ Mậu Thận không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

“Cô ấy về Thượng Hải rồi, anh biết không?” Từ Mậu Thận hỏi.

Cố Minh Thành khẽ chau mày, chuyện này anh thật sự không biết.

Là Khương Thục Đồng có chuyện gấp quên nói cho anh biết hay là không nghĩ đến việc về Thượng Hải cũng cần phải nói với anh một tiếng?

“Không nói với anh sao?” Từ Mậu Thận dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Cố Minh Thành.

Sắc mặt Cố Minh Thành rất khó coi.

“Hôm nay cậu chuẩn bị quà gì cho cô ấy?” Từ Mậu Thận hỏi, hết sức hiển nhiên.

“Cái gì?” chân mày Cố Minh Thành càng nhăn hơn.

“Hôm nay là sinh nhật cô ấy, cậu đừng nói là không biết nha?”.

Cả khuôn mặt Cố Minh Thành xám đen lại, sinh nhật cô ấy anh thật sự không biết.

Từ Mậu Thận nhìn thấy được từ hợp đồng lao động kí kết giữa Khương Thục Đồng và amon, sinh nhật cô là ngày 6 tháng 9.

Nhưng anh cũng không biết, ngay cả bản thân Khương Thục Đồng cũng quên.

“Muốn tặng cô ấy cái gì?” Từ Mậu Thận lại hỏi.

“Chắc là xe, tôi đã xem trước rồi, có thể tặng bất cứ lúc nào.” Khóe môi Cố Minh Thành khó khăn lắm mới nở được một nụ cười gượng gạo, may là phần quà này anh sớm đã chuẩn bị, không đến mức quá hấp tấp vội vàng.

Từ Mậu Thận cười như châm biếm.

“Cười cái gì?” Cố Minh Thành hỏi.

“Tặng xe, cô ấy không thích đâu. “ Từ Mậu Thận vừa cười vừa lắc lắc đầu.

Kiểu lắc đầu này làm Cố Minh Thành có cảm giác lạc lõng như bị cho ra một bên, làm như chỉ có quà Từ Mậu Thận chọn Khương Thục Đồng mới thích vậy, chẳng qua chỉ là một quyển sách thôi mà.

Cố Minh Thành gọi điện thoại bảo thư ký lái xe ra, chiều nay anh sẽ lái xe đi Thượng Hải.

Hai giờ chiều, một chiếc Mercedes màu đỏ slk200 sang trọng mới cóng xuất hiện trước cổng tập đoàn của Minh Thành.

Lúc sắp xuất phát, Từ Mậu Thân đem quà của mình gửi cho Cố Minh Thành nhờ đem đi giúp, anh sẽ không đi, dù sao đây cũng là khoảnh khắc của hai người, cần phải để dành cho hai người họ.

Khương Thục Đồng lúc này đang hàn huyên tâm sự với mẹ chồng ở khách sạn Grand Kempinski, hỏi thăm bệnh tình của bà, rất hiếm hoi lần này mẹ chồng không hề nhắc đến Lục Chi Khiêm, nhưng rất nhanh sau đó, đã thấy Lục Chi Khiêm đẩy một chiếc bánh kem nhiều tầng xuất hiện trước mặt Khương Thục Đồng, còn vừa hát :Chúc em sinh nhật vui vẻ!.

Khương Thục Đồng bối rối, đợi đến khi nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô thì mới cảm thấy có chút sợ hãi

Thời khắc này nếu là người khác thì sẽ sung sướng lắm, tại sao chỉ có Khương Thục Đồng cảm thấy lo sợ?

Cô cũng không biết cảm giác này của bản thân từ đâu ra, chỉ là vừa nhìn thấy Lục Chi Khiêm liền cảm thấy sởn tóc gáy.

Và mẹ chồng rõ ràng đã lừa cô .

Khương Thục Đồng lấy túi xách định đi, Lục Chi Khiêm liền nắm lấy cánh tay cô, “Thục Đồng, đừng đi, hôm nay là sinh nhật em, anh đến để chúc mừng cùng em.”

“Lục Chi Khiêm dẹp bộ mặt đó của anh đi, đừng tưởng tôi không nhìn ra liên hoàn kế của anh, anh muốn một một mũi tên trúng hai nhạn, vừa không muốn Cố Minh Thành nhận hạng mục này, lại vừa không muốn chúng tôi ở bên nhau, kế hoạch độc ác của anh quả thật không ai sánh bằng.” Khương Thục Đồng lấy túi xách toan bỏ đi.

Lục Chi Khiêm cười haha ngăn cô lại, “Đừng giận mà, dù anh có nham hiểm thế nào thì em cũng nhìn ra không phải sao? Em xem sinh nhật em mà anh ta cũng không cùng em ăn mừng.

Khương Thục Đồng khịt mũi khó chịu với câu nói đó, sinh nhật của bản thân cô cũng bận đến quên mất rồi.

“Thục Đồng, con nghe Chi Khiêm nói xong đã! “ mẹ chồng đứng lên, cũng đứng về một phe với Lục Chi Khiêm.

Khương Thục Đồng dùng ánh mắt căm phẫn nhìn mẹ chồng, “Nếu anh không tránh ra tôi sẽ gọi người tới, trong cái khách sạn này anh có thể làm gì được tôi? ”.

Lục Chi Khiêm không còn cách nào, tối sầm mặt lại, đành để Khương Thục Đồng tức giận đùng đùng bỏ đi.

Khương Thục Đồng vừa bước ra khỏi khách sạn liền nhận được tin nhắn wechat: Về Thượng Hải sao không nói anh một tiếng?

Là Cố Minh Thành.

Khương Thục Đồng gọi một chiếc xe, trả lời: Lúc đó em rất bận, Từ tổng đặt cho em vé máy bay về Thượng Hải, lúc đó em cũng không hỏi thời gian, sau đó đến giờ bay Từ tổng nhắc em đến lúc lên máy bay rồi, có một nhà thiết kế ra sân bay tiễn em, luôn miệng bàn về chuyện thiết kế, qua cổng hải quan rồi luôn phải liên lạc với cô ấy bằng wechat, đến Thượng Hải thì càng bận hơn nữa, anh giận sao?

Cố Minh Thành đang lái xe trên đường đi Thượng Hải.

Anh đeo tai nghe, không đánh chữ, nói ba chữ “Không có giận”.

Khương Thục Đồng vô cùng thích giọng nói của Cố Minh Thành, từ tính, nhỏ nhẹ cưng chiều, làm cô cảm thấy bản thân là một cô gái nhỏ bé.

Khương Thục Đồng về cửa tiệm.

Hai tiếng sau xe của Cố Minh Thành đã đến Thượng Hải, lúc này cô đang bận rộn xử lý đơn hàng ở cửa tiệm, lúc nhân viên nói Cố tổng đang đợi cô ở ngoài, cô cũng vô cùng ngạc nhiên.

Bước ra, Cố Minh Thành đang ngồi trong chiếc xe Mercedes màu đỏ, kéo kính xe xuống tiện thể đem quyến sưu tập của Từ Mậu Thận tặng Khương Thục Đồng đưa cho cô, “Tặng em một món quà, xem có thích không.”

Khương Thục Đồng vui mừng khôn xiết, thì ra Cố Minh Thành biết sinh nhật cô rồi à!

Ánh mắt Khương Thục Đồng hoàn toàn không để ý đến chiếc xe mà vui mừng cầm lấy quyển sưu tập lên xem, “ Sao anh biết em luôn muốn tìm quyển sưu tập như vậy? Món quà sinh nhật này em trước giờ rất thích, cám ơn anh?”

Cố Minh Thành nhìn thấy ánh mắt của Khương Thục Đồng không hề để ý đến chiếc xe, sắc mặt tối sầm lại, quả nhiên giống như Từ Mậu Thận nói Khương Thục Đồng không thích xe, cô thậm chí không nhận ra một người đàn ông như Cố Minh Thành lái một chiếc Mercedes màu đỏ là một chuyện không hợp lẽ thường, cũng không hề nhìn xem chiếc xe mới như thế nào, thậm chí nó còn chưa có bản số.

Chỉ để ý xem quyển sưu tập, đang xem rất chú tâm thích thú.

Nhưng quyển sưu tập này không phải quà của anh, chiếc xe mới là quà của anh.

Khương Thục Đồng bảo Cố Minh Thành xuống xe.

“Chiếc xe là quà của anh” Ánh mắt Cố Minh Thành nhìn lên, buồn bả nhìn về Khương Thục Đồng.

Lúc này ánh mắt của Khương Thục Đồng mới từ quyển sách chuyển sang chiếc Mercedes đỏ, không rời đi, “Hả?”

“Xe mới là quà anh tặng em!” Cố Minh Thành nói lại.

“Chiếc xe này làm quà quá quý giá rồi, nếu như so sánh, em vẫn thích quyển sưu tập anh tặng em hơn!”

Khương Thục Đồng quả nhiên gạt bỏ đi việc nhận lấy chiếc xe.

Sắc mặt Cố Minh Thành càng khó coi, anh cắn răng nói từng chữ một, “ Quyển sưu tập là Từ Mậu Thận tặng, xe mới là quà anh tặng! Hiểu chưa?”.

Từ Mậu Thận, người thì ở Hải Thành xa xôi, nhưng sớm đã đoán được Khương Thục Đồng thích cái gì, từ chối cái gì.

Vì sinh nhật cô, anh bỏ ra hơn một trăm vạn, nhưng cô lại không để mắt đến như vậy.

Được, rất tốt

Cả người Khương Thục Đồng đứng đó không nhúc nhít.

Hai mươi lăm năm nay, đây là lần sinh nhật đầu tiên cảm thấy ngại như vậy.

Cô mím môi, ánh mắt cẩn thận nhìn Cố Minh Thành chằm chằm, đang nghĩ làm sao để xua tan sự gượng gạo ngại ngùng này.

Cố Minh Thành luôn hoài nghi cô và Từ Mậu Thận, biết họ có cùng sở thích!

Bởi vì Cố Minh Thành không vui, Khương Thục Đồng cẩn thận nói “À, bà Đồng mấy ngày trước gọi điện thoại nói quen biết em, anh lại cùng Minh tổng có qua lại làm ăn nên tối nay muốn mời chúng ta ăn cơm, bà ấy và Minh tổng, anh đi không?”

Vốn dĩ Khương Thục Đồng đã quyết định không đi, thế nhưng thấy khuôn mặt lạnh như thép của Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng lại đổi ý, biết bản thân đã đắc tội anh ấy rồi.

“Đi !” Cố Minh Thành trả lời rất nhanh, “Em sửa soạn đẹp vào!”

Khương Thục Đồng “ừm” một tiếng, tối đó Khương Thục Đồng quả nhiên sửa soạn vô cùng xinh đẹp, Cố Minh Thành đến cửa hàng đón cô, hai người cùng đi dự tiệc.

Bà Đồng nhìn thấy Khương Thục Đồng rất vui mừng, nói lần khiêu vũ trước nhiều người quá, thời gian cũng ít, bà ấy không kịp ngắm Khương Thục Đồng đàng hoàng, quả nhiên rất xứng với Cố tổng, trai tài gái sắc.

Cố Minh Thành ngồi kế Khương Thục Đồng không nói gì.

Có điều lặp tức nắm tay của Khương Thục Đồng về phía mình, hôn một cái lên môi nói, “Lần này đến Thượng Hải thời gian gấp gáp, không giới thiệu đàng hoàng là do tôi thất lễ rồi.”

“Không sao cả. Nghe vợ tôi nói, rất nhiều quần áo của tôi đều mua từ cửa hàng của cô Khương, không ngờ người của mình mà không nhận ra rồi!” Minh tổng nhìn đôi tình nhân trước mắt.

Bà Đồng cười nói, “Lúc đó tôi liền nghĩ, cô Khương xinh đẹp như vậy, có thể tìm một người đàn ông như thế nào nhỉ, quả nhiên tìm thấy Cố tổng rồi.”

Khương Thục Đồng cười, cúi đầu, ánh mắt lại nhìn về Cố Minh Thành, xem anh ấy có còn giận không, tay của cô anh vẫn đang nắm.

Trên đường về, cơn giận của Cố Minh Thành vẫn chưa nguôi, lúc nói chuyện với Khương Thục Đồng đã hỏi một câu, “Tối nay ở đâu?”

Giọng nói vẫn còn sự tức giận.

”Hôm nay là sinh nhật em, em muốn ở cùng anh, anh đồng ý không?” hai người họ không lái xe, dạo bước trên con đường lớn yên tĩnh của Thượng Hải vào ngày hè, trước kia đã từng, hai người họ đều có những kí ức rất đẹp với Thượng Hải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.