Truyện Không Tên Số 14

Chương 91




1991

Trình Ly Nguyệt lập tức hy vọng giấc mơ của con đừng trói buộc cô và Cung Dạ Tiêu lại với nhau.

"Mơ gì vậy? Nói mẹ nghe được không?"

"Con mơ thấy sau này con trở thành một nhà phát minh vĩ đại, con sẽ phát minh ra rất nhiều thứ, mọi người đều rất yêu mến con!" Cậu bé vui vẻ nói.

Trình Ly Nguyệt lập tức thở phào, xoa đầu cậu bé: "Con rất thông minh, sau này nhất định sẽ gây dựng được một sức nghiệp lớn."

"Mami, đợi con lớn lên con sẽ kiếm thật nhiều tiền cho mẹ tiêu."

Lúc này một bóng người cao lớn bước vào: "Con lớn lên thì kế thừa công ty của ba!"

Trình Ly Nguyệt sững người, Cung Dạ Tiêu bây giờ đã quyết định giao quyền thừa kế công ty cho con trai cô?

"Baba, nhưng con còn bé lắm, khi nào con mới lớn lên đây?" Cậu bé cảm thấy hơi tự ti bĩu môi.

Trình Ly Nguyệt mỉm cười thơm lên đầu cậu: "Tiểu Trạch, ăn nhiều cơm, chăm vận động con sẽ lớn nhanh."

"Thật sao? Vậy con cần ăn nhiều cơm, con cần phải lớn nhanh, con phải làm thần hộ mệnh của mami." Nói xong cậu bé lại ngẩng đầu nhìn ba mình, hiếu kỳ hỏi: "Baba, trước khi con trưởng thành, ba có thể tạm thời làm thần hộ mệnh của mami không?"

Trình Ly Nguyệt sững người, lời nói của con nít không đáng tin, những lời cậu bé nói thật khiến người ta cảm động.

"Đương nhiên." Cung Dạ Tiêu trả lời rất kiên định.

Ánh mắt của Trình Ly Nguyệt nhìn lên người anh, cô không dám nhìn vào ánh mắt chăm chú dõi theo cô của anh, sợ rằng sẽ đọc được những thứ cô không muốn nhìn thấy trong ánh mắt ấy.

Trường học của cậu nhóc khiến người lớn rất an tâm, sáng đưa con tới nơi, bữa sáng không cần phải lo lắng.

Ngồi trong xe của Cung Dạ Tiêu tới công ty, khi đi qua nhà hàng ăn sáng, Trình Ly Nguyệt không muốn ăn nữa.

"Tôi xuống xe ở đây, đi bộ tới công ty." Trình Ly Nguyệt nói với anh.

"Không ăn sáng sao?"

"Tới công ty rồi ăn."

"Tôi nói rồi đồ ăn sáng ở đó không dinh dưỡng." Cung Dạ Tiêu nhíu mày.

Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Tôi nói là tôi đang giảm cân! Nếu cứ đi ăn cùng anh, một tháng sau bụng tôi sẽ toàn mỡ."

"Tôi đâu có chê đâu." Anh đáp.

Nụ cười của Trình Ly Nguyệt cứng đơ vài giây, sau đó cô bĩu môi: "Tôi chê! Nếu tôi béo, cả tủ quần áo sẽ không còn mặc được nữa? Tôi không muốn lãng phí tiền đi mua quần áo!"

"Tôi mua cho em!"

"Không cần… À! Tiền anh cứ chuyển vào thẻ của tôi là được! Dù sao thì tiền mặt quá nhiều, tôi khó xử lý, tôi đưa số tài khoản cho anh!" Nói xong, Trình Ly Nguyệt lấy một mẩu giấy viết số tài khoản của mình cho anh: "Đây, đừng chuyển nhầm nhé, nhất định phải đọc đúng tên tôi rồi hãy chuyển nhé."

Cung Dạ Tiêu sa sầm mặt nhận lấy mẩu giấy, gương mặt tuấn tú như thể ai đó nợ ai mấy chục tỉ: "Trong mắt em ngoài tiền ra thì còn có gì nữa không?"

"Có chứ! Con trai tôi!" Trình Ly Nguyệt cười một tiếng, mở cửa xe bước xuống.

Sắc mặt người đàn ông trong xe lại khó coi vài phần, anh nhấn ga, xe thể thao lao vút đi.

Sau lưng, Trình Ly Nguyệt cảm thấy rõ rệt anh đang nổi giận, cô không hề đắc ý, vừa nãy trong xe, không phải cô cố tình nhắc tới chuyện tiền nong.

Chỉ có điều, cô không biết nên chung sống thế nào với người đàn ông này.

Cô biết thực ra mình đang cố tình đề phòng điều gì đó, đề phòng gì đây? Đề phòng mình sẽ có tình cảm với anh ta? Yêu anh ta?

Trình Ly Nguyệt lắc đầu bật cười, lúc này, một chiếc xe dừng lại ở trước mặt cô.

"Cô là nhà thiết kế của công ty Kaman trên tầng mười phải không? Tôi làm việc cùng một công ty với cô, tôi ở tầng mười hai, làm về mảng tài chính."Một chàng trai trẻ tuổi thò đầu ra bắt chuyện với cô.

Trình Ly Nguyệt không hề có ấn tượng gì với anh ta nhưng vẫn mỉm cười lễ độ: "Chào anh!"

"Tôi đang tới công ty, cô có đi nhờ xe không?"

"Không cần đâu, tôi định đi bộ tới công ty." Trình Ly Nguyệt xua tay, đối với đàn ông, cô thực sự tránh xa theo bản năng.

Chàng trai có vẻ thất vọng mỉm cười sau đó lái xe đi, Trình Ly Nguyệt thở phào.

Trên đường đi cô lại mua một phần ăn sáng mang tới công ty, vừa bước vào cửa Đường Duy Duy đã tìm cô: "Chị Ly Nguyệt, chị đọc báo chưa? Chiếc nhẫn kim cương mà chị thiết kế đã lên mục tin trang nhất!"

Trình Ly Nguyệt sững người, lên trang nhất? Thẩm Quân Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, bữa tiệc mừng tối qua đã kết thúc như vậy mà cô ta vẫn không quên khoe khoang chiếc nhẫn kim cương của mình sao?

"Người trong phòng đều rất vui, điều đó chứng tỏ sau này công ty chúng ta sẽ được mọi người ghi nhớ."

"Cô ta đâu có nói rõ đó là thiết kế của công ty Kaman chúng ta." Trình Ly Nguyệt phỏng đoán.

"Mặc dù không có nói nhưng tin rằng những người tinh tường nhất định sẽ tìm tới công ty chúng ta, tìm tới chị, chiếc nhẫn kim cương đó thực sự rất đẹp."

Trình Ly Nguyệt lắc đầu, nhẫn kim cương không phải cứ to là đẹp, cô tin rằng nếu như Thẩm Quân Dao ngày nào cũng đeo, tay cô ta nhất định sẽ bị đau nhức.

Cô ngẫm nghĩ, cũng không biết sau tối ngày hôm qua, cô ta có khi nào sẽ tích cực thanh toán nốt khoản tiền cuối cùng, dù sao thì cô cũng không muốn lãnh đạo cấp trên truy cứu về việc này.

Khoảng mười giờ, Linda gõ cửa bước vào: "Vừa rồi chị nhận được tin, khoản tiền cuối cùng của Thẩm Quân Dao đã được thanh toán xong, Ly Nguyệt, chắc là có công lao của em phải không?"

"Sao chị lại nói vậy?" Trình Ly Nguyệt mỉm cười.

"Chị có dự cảm như vậy, em và Thẩm Quân Dao đã nói chuyện rồi phải không?"

"Đúng, đã nói rồi, trong lễ kỷ niệm ngày cưới của cô ta, em cầm micro, lớn tiếng hỏi cô ta khi nào mới thanh toán nốt số tiền còn lại!" Trình Ly Nguyệt cười nói.

"Cái gì? Thật sao?" Linda bịt miệng, cô sắp không nhịn được cười: "Em thật sự đã hỏi vậy sao?"

"Vâng! Tối qua cô ta lừa em tới đó, nói sửa bản thảo gì đó, thì ra tối qua chính là tiệc kỉ niệm ngày cưới của cô ta."

"Em không bị ức hiếp chứ?" Linda quan tâm hỏi.

Trình Ly Nguyệt lắc đầu, cắn răng: "Sao em có thể để cô ta tiếp tục ức hiếp chứ."

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của Trình Ly Nguyệt vang lên, Linda cũng đã đẩy cửa đi ra ngoài ròi, Trình Ly Nguyệt nhận điện thoại: "Alo, xin chào!"

"Ly Nguyệt, là tôi." Đầu bên kia là giọng nam trầm.

Trình Ly Nguyệt vừa nghe đã biết ngay anh ta là ai.

Là Lục Tuấn Hiên.

"Anh gọi nhầm máy rồi." Trình Ly Nguyệt lạnh lùng nói xong, nhấn mạnh ngắt điện thoại, chết tiệt, sao Lục Tuấn Hiên lại có số điện thoại của cô?

Lục Tuấn Hiên đầu bên kia rõ ràng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, điện thoại lại đổ chuông, Trình Ly Nguyệt giận dữ nhìn điện thoại, không có ý định nghe.

Gọi liên tục ba lần cuối cùng Lục Tuấn Hiên cũng dừng lại, Trình Ly Nguyệt tức giận nghiến răng nghiến lợi, lúc này Đường Duy Duy gõ cửa phòng, Trình Ly Nguyệt quay đầu lại thấy cô ấy đang ôm một bó hồng đỏ tươi bước vào: "Chị Ly Nguyệt, người theo đuổi chị lại tặng hoa này! Đẹp quá, thơm quá!

Trình Ly Nguyệt khẽ nhíu mày, ai tặng hoa cho cô? Lẽ nào vẫn là Cung Dạ Tiêu?

Anh ta không có việc gì để làm sao?

Trình Ly Nguyệt nhận lấy hoa, lấy tấm thiếp ra, bên trên có một câu, nét bút mạnh mẽ, sắc nét: "Làm thần hộ mệnh của em!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.