1988
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít của Thẩm Quân Dao, Lục Tuấn Hiên bực bội không muốn nói điều gì, nhưng anh ta cảm thấy vô cùng thất vọng về người vợ này.
Ngược lại trong xe chạy về dinh thự, Trình Ly Nguyệt sau khi lên xe, hồi lâu không hề nói gì.
Cho dù cô được thế trên bữa tiệc của Thẩm Quân Dao thì cũng không có ý nghĩa gì, vì cô thực sự không muốn đứng cùng đám người đó, cuộc sống của cô hiện tại tuyệt đối không muốn dây dưa gì với những kẻ cặn bã đó.
"Sao không nói gì? Vừa rồi trên sân khấu không phải biểu hiện rất tốt sao?" Giọng trầm của Cung Dạ Tiêu vang lên, có ý khen ngợi.
Trình Ly Nguyệt lúc này mới nhớ ra, quay đầu nhìn anh hỏi: "Sao anh lại đột nhiên chạy tới vậy? Không phải đã bảo anh đưa Tiểu Trạch về nhà sao?"
"Tôi gọi điện cho em mấy lần không có ai nghe nên tôi chạy tới." Cung Dạ Tiêu thành thực trả lời.
Trình Ly Nguyệt nhíu mày, cúi đầu lục tìm trong túi, lục mãi vẫn không thấy đâu: "Sao lại thế? Điện thoại của tôi…" Lập tức cô nhớ tới lần cuối cùng cầm điện thoại là khi tìm bản thiết kế ở trong phòng làm việc, cô cắn môi, cô bỏ quên điện thoại rồi.
"Rơi ở văn phòng rồi." Trình Ly Nguyệt cạn lời.
Cung Dạ Tiêu hừ một tiếng, khẽ trách móc: "Biết ngay là em hay vứt đồ lung tung mà."
Triình Ly Nguyệt nhìn ra cảnh đẹp thành phố lấp lánh ánh đèn bên ngoài cửa sổ, nghĩ tới những điều nói trên sân khấu hôm nay và thái độ của vợ chồng Lục Tuấn Hiên trong lòng cô lại vô cùng hả hê, sau đó Cung Dạ Tiêu xuất hiện đúng là một dấu chấm hoàn mỹ, cô nghĩ trong giới thượng lưu, quan hệ của cô và Cung Dạ Tiêu muốn tách bạch thì nhất thời cũng khó mà tách bạch rạch ròi được!
Cung Dạ Tiêu thấy cô không nói gì, nhíu chặt mày, anh biết hôm nay cô bị sốc, anh nên cho cô một chút thời gian để bình tĩnh lại, hai tay điều khiển vô lăng, chậm rãi lái xe đi.
Về tới dinh thự, Tiểu Trạch thấy ba mẹ cùng về, trong lòng vô cùng ấm áp, đối với trẻ con, việc hạnh phúc nhất chính là cảm giác được cha mẹ vây quanh.
Đã hơn chín giờ, họ dẫn cậu bé về thẳng nhà ở trung tâm thành phố, ngày mai là thứ sáu, đi học nốt một ngày là sẽ nghỉ.
Trên đường về cậu nhóc mắt vô cùng tỉnh táo, Trình Ly Nguyệt nghĩ đủ cách để ru con ngủ nhưng cậu bé vẫn kiên trì về tới nhà, Cung Dạ Tiêu cũng nhìn thấy cô vô cùng nhẫn lại, dọc đường đi chỉ thấy cô nói không ngớt.
Cậu nhóc tắm xong, hong khô tóc, mắt chớp chớp có vẻ buồn ngủ, trẻ con đi ngủ không giống người lớn cần phải trằn trọc một lát, trẻ con buồn ngủ là có thể lập tức ngủ say ngay.
Đặt cậu bé lên giường ngủ, Trình Ly Nguyệt thấy vẫn còn sớm, cô còn có thể ngủ thêm một lúc nữa, hiện nay công ty vừa mới tiến quân tới đây, nếu không có bản thảo thiết kế mới mẻ, cơ hội cho khách hàng lựa chọn sẽ rất ít, phần trăm và tiền thưởng của cô sẽ ít đi.
Đắp chăn cho con xong liền thấy sofa đã bị Cung Dạ Tiêu chiếm cứ, trước mặt anh có đặt một ly rượu, trong tay cầm một chiếc ipad, nhàn tản hưởng thụ.
Trình Ly Nguyệt cũng có thể thiết kế ở trong phòng nhưng cô thích những nơi rộng rãi như phòng khách, như thế có thể khiến đầu óc cô không bị không gian giới hạn, linh cảm sẽ mạnh mẽ hơn.
"Cung Dạ Tiêu, anh có thể về phòng ngủ của anh uống rượu đọc tin tức không? Tôi muốn vẽ bản thảo ở phòng khách." Trình Ly Nguyệt bước tới thương lượng với anh.
Đôi lông mày sắc như kiếm của Cung Dạ Tiêu hơi nhướng lên: "Tôi có thể yên lặng."
Ý là anh sẽ không về phòng.
Không phải vấn đề yên lặng hay không mà là có anh ở đây, cô không tài nào tĩnh tâm được.
"Cầu xin anh có được không?" Trình Ly Nguyệt bỗng tỏ vẻ đáng thương.
Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, đối với đàn ông mà nói đây là sự hấp dẫn chí mạng, Cung Dạ Tiêu bất giác nheo mắt, làn môi mỏng như đang mỉm cười: "Em đang quyến rũ tôi sao?"
Đôi mắt đen nhánh của Trình Ly Nguyệt co rút lại, tai nào của anh ta nghe thấy cô quyến rũ anh ta?
Trình Ly Nguyệt nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt hơn: "Tôi không có hứng thú với đàn ông."
"Nếu tôi nhớ không nhầm, bốn năm về trước em rất có hứng thú với tôi." Cung Dạ Tiêu ngẩng gương mặt cao ngạo lạnh lùng lên, có phần đắc ý.
Trình Ly Nguyệt không thể chịu đựng được khẩu khí ngông cuồng này của anh, cô khoanh tay trước ngực phản bác: "Tôi đó tôi bị chuốc thuốc, bị thuốc khống chế, tôi có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào, anh đừng tự mãn nữa.
Sắc mặt Cung Dạ Tiêu lập tức sa sầm, hừ một tiếng, sau đó, đôi mắt ánh lên sự thích thú, hỏi: "Em có biết vẽ tranh nhân vật không?"
"Có, sao vậy?" Trình Ly Nguyệt không biết tại sao anh lại hỏi vậy.
Cung Dạ Tiêu khẽ mỉm cười quyến rũ: "Vẽ cho tôi một bức, tôi sẽ trả cho em một trăm ngàn tệ."
Trình Ly Nguyệt trong lòng cảm thấy nhảm nhí, anh ta lại định dùng tiền đều đùa giỡn cô sao? Có điều một trăm ngàn tệ, đúng là rất hấp dẫn, bằng cả mấy tháng lương của cô, cô cắn môi nói: "Anh nói thật chứ?"
Cung Dạ Tiêu nheo mắt nói: "Đương nhiên là thật, vẽ cho tôi một bức! Tôi chưa để ai vẽ bao giờ!"
Trình Ly Nguyệt nhủ thầm, có thể kiếm được khoản tiền này.
"Được! Nếu như hôm nay vẽ xong, mai sẽ đưa tôi tiền phải không?" Trình Ly Nguyệt tỏ vẻ bị tiền làm mờ mắt.
Cung Dạ Tiêu nở nụ cười mê hoặc: "Đương nhiên, tôi nói lời sẽ giữ lời!"
"Anh cần thay đồ không? Hay là cứ vẽ thế này?" Trình Ly Nguyệt hỏi.
Cung Dạ Tiêu đứng dậy, đột nhiên ngón tay thon dài của anh mở tung cúc tay áo tơ tằm màu trắng, vẽ lên, để lộ ra cánh tay săn chắc khỏe mạnh: "Thế này đi!"
Nói xong anh liền lấy một chiếc ghế ở bên sofa đặt ra trước cửa sổ, anh ngồi dạng chân, hai cánh tay đặt đan chéo trên lưng ghế, cằm chồng vào mu bàn tay, gương mặt tuấn tú nhìn cô.
"Vẽ vậy đi."
Trình Ly Nguyệt gật đầu: "Được, anh đợi chút, tôi đi lấy giấy."
Cung Dạ Tiêu nhìn theo bóng cô vào phòng, mỉm cười tà mị, cô ấy vẽ anh, vậy thì chắc chắn sẽ phải quan sát tỉ mĩ từng chi tiết trên khuôn mặt anh, hơn nữa, cần phải nhìn suốt mấy tiếng đồng hồ, anh tự nhận mình có gương mặt điên đảo chúng sinh, cô nhìn anh suốt mấy giờ đồng hồ lẽ nào không động lòng?
Trình Ly Nguyệt động lòng? So với người, cô càng thích tiền của anh hơn!
Trình Ly Nguyệt cầm giá vẽ, giấy vẽ, còn có cả mấy chiếc bút chì và gôm tẩy, cô vẽ không tệ, trước đây khi ở nước ngoài, để luyện vẽ tranh cô đã vẽ chân dung miễn phí trên phố, dần dần ngòi bút trở lên điêu luyện, trình độ vẽ của cô cũng tiến bộ không ít.
Trình Ly Nguyệt bày giấy vẽ xong liền nhìn người đàn ông trước cửa sổ, bắt đầu hình dung nét vẽ trong đầu, vừa nhìn, trái tim cô lập tức đập mạnh.
Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, sáng tối đan xen trên gương mặt anh, tạo thành một lớp ánh sáng dịu nhẹ, gương mặt anh giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng để, giống như thiên thần, không hề có khiếm khuyết.