Truyện Không Tên Số 14

Chương 83




1983

Trình Ly Nguyệt không thể bình tĩnh được, mặt cô vốn đã đỏ bừng giờ lại càng đỏ thêm: "Không được, đổi việc gì mà tôi có thể làm được!"

"Có hai cách, em hãy tự chọn đi, bữa sáng của tôi ngày ngày đều ăn như thế này, vì thế mỗi bữa tốn không dưới hai trăm ngàn tệ, em chắc chắn muốn mời tôi ăn một tháng chứ?" Cung Dạ Tiêu nhướng mày nhìn cô, nói xong anh nheo mắt nói: "Có điều em cũng không cần lo lắng, tôi có thể ứng trước giúp em, sau đó cộng các bữa lại, em tính xem một tháng sau em sẽ nợ tôi bao nhiêu tiền?"

Trong đầu Trình Ly Nguyệt lập tức xuất hiện con số sáu triệu tệ, cô muốn hộc máu..

"Nếu như… nếu như cả hai việc tôi đều không đồng ý thì sao?" Trình Ly Nguyệt muốn thử chiêu ăn quỵt.

"Trình Ly Nguyệt, chữ tín của em đâu." Anh nhìn cô chằm chặp, giọng nói miệt thị.

Nét mặt Trình Ly Nguyệt vô cùng bối rối, cảm giác như bị anh ta nắm thóp, cô nghĩ ngợi một lát nói: "Cung Dạ Tiêu, anh nhất định phải hành tôi vậy sao? Chúng ta không thể chung sống hòa hợp sao? Anh làm vậy là không có đạo nghĩa."

"Tôi chỉ biết, việc đã hứa với người khác thì tuyệt đối không được hối hận, việc nào ra việc ấy, trong cuộc sống, chúng ta vẫn chung sống hòa hợp mà?" Trong mắt Cung Dạ Tiêu lóe lên nụ cười ranh mãnh.

Trình Ly Nguyệt cắn môi, muốn cứng rắn hơn nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được, chẳng qua chỉ là hôn buổi sáng, hôn buổi tối thôi đúng không? Được rồi, tôi đồng ý, dù sao thì anh cũng rất giống con trai tôi, tôi coi như là hôn con trai mình thôi." Nói xong, Trình Ly Nguyệt cầm túi: "Tôi đi trước đây."

Sau lưng, Cung Dạ Tiêu gầm lên đuổi theo: "Trình Ly Nguyệt!"

Dám một lần nữa hạ bệ anh, người phụ nữ này cần phải được dạy bảo.

Trình Ly Nguyệt rõ ràng bị thương ở chân nhưng lúc này cô đi rất nhanh, vừa xuống lầu liền rẽ vào con ngõ nhỏ dẫn tới công ty, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Cung Dạ Tiêu sắc mặt sa sầm, liếc mắt nhìn cô gái đang bỏ chạy, hừ một tiếng: "Về sẽ xử lý em."

Trình Ly Nguyệt đi tới cửa công ty, thở dốc mấy cái, tức giận trừng mắt nhìn về phía công ty của Cung Dạ Tiêu, sao cô lại có dính dáng tới một tên ác ma như vậy chứ?

Cũng may cô gỡ lại được một bàn, ai bảo anh ta ép cô.

Bước vào phòng làm việc, Linda tới báo tin vui, Trần phu nhân đã thanh toán tiền đặt cọc, công ty quyết định thưởng cho cô một khoản ngoài tiền lương ra, Trình Ly Nguyệt vô cùng vui mừng, lúc này thứ cô thiếu thốn nhất chính là tiền.

Trước mặt người đàn ông tiền nhiều như nước Cung Dạ Tiêu, không có tiền đúng là vô cùng áp lực.

"Ly Nguyệt, công ty rất coi trọng nhân tài như em, em hãy cố gắng làm việc, cố lên!" Linda cổ vũ một tiếng.

"Vâng, em sẽ cố." Trình Ly Nguyệt mỉm cười gật đầu, được công ty trọng dụng đúng là một điều đáng vui mừng.

Ít nhất trong phạm vi công việc cô sẽ càng nhẹ nhõm, thoải mái.

Trong đầu Trình Ly Nguyệt thoáng qua mấy loại linh cảm, vốn định tới công ty sẽ vẽ nào ngờ buổi sáng bị Cung Dạ Tiêu gây sự, bây giờ linh cảm nào cũng chạy hết rồi, chỉ còn lại gương mặt đáng ghét của Cung Dạ Tiêu.

Cô quyết định uống một cốc cà phê để sắp xếp ý tưởng.

Thẩm Quân Dao xuất hiện ở tầng mười một nhà hàng năm sao, cô ta giống như một con khổng tước kiêu ngạo chỉ huy nhân viên tại hiện trường, bố trí không gian theo ý cô ta muốn, tối nay là kỉ niệm bốn năm ngày cưới của cô và Lục Tuấn Hiên, mời chừng hơn một trăm người, vì thế cô nhất định phải trang trí bữa tiệc này cho thật nổi bật, nhất định phải sang trọng quý phái.

Thẩm Quân Dao nhìn tấm hình lớn của mình và Lục Tuấn Hạo, mỉm cười hài lòng, đó là tấm hình Lục Tuấn Hạo nắm tay cô ta hôn nhẹ lên môi, còn cô ta, hai mắt ngập tràn hạnh phúc, cô ta nghĩ, ai nhìn thấy tấm hình này cũng đều cho rằng họ rất yêu thương nhau, cuộc sống vợ chồng hòa hợp, ân ái.

Tối nay, người cô ta muốn cho nhìn thấy nhất chính là Trình Ly Nguyệt, nếu như để cô ta xuất hiện ở đây, nhìn thấy nhẫn kim cương cô ta thiết kế được Lục Tuấn Hiên cầm lên tận tay tặng tới trước mặt cô, giúp cô đeo vào tay, cô ta sẽ đau đớn tới nhường nào?

Năm đó, Thẩm Quân Dao tận mắt chứng kiến Trình Ly Nguyệt và Lục Tuấn Hiên hẹn hò, trong thời gian nửa năm, Lục Tuấn Hiên đã gây dựng cho cô ta một quá trình gặp gỡ, quen biết, yêu thương lãng mạn nhất, khi đó Trình Ly Nguyệt coi Lục Tuấn Hiên là tình yêu duy nhất trong đời, cô nghĩ, trong lòng Trình Ly Nguyệt chắc chắn vẫn còn hình bóng của Lục Tuấn Hiên.

Nói không chừng, cho dù đã ly hôn nhưng cô ta vẫn chưa quên được ông xã của mình!

Bây giờ, cô cần để cho Trình Ly Nguyệt chứng kiến, ai mới là người trong tim Lục Tuấn Hiên.

Là cô, là Thẩm Quân Dao.

Còn cô ta tận tay thiết kế chiếc nhẫn kim cương tình yêu này, chỉ biết nhìn nó được đeo lên tay cô.

Thẩm Quân Dao mỉm cười, ánh mắt vô cùng đắc ý, tối nay, Trình Ly Nguyệt, cô nhất định phải tới đấy.

Buổi trưa, Trình Ly Nguyệt và Linda tới căng tin dùng bữa, cô vừa ăn vừa nghĩ tầm, cơm mười tệ cũng ngon như thường? Dạ dày của Cung Dạ Tiêu làm bằng kim cương sao? Sao mà khó nuôi tới vậy.

"Ly Nguyệt, em hiện đang sống ở đâu?"

"Em và Tiểu Trạch đang sống cùng Cung Dạ Tiêu." Trình Ly Nguyệt cũng không giấu giếm

Linda mỉm cười đầy hàm ý: "Ôi! Cũng rất biết nắm bắt mà, người đàn ông như Cung Dạ Tiêu, người ngoài muốn sống trong nhà của anh ta đều có thể xếp hàng mấy vòng địa cầu rồi."

Trình Ly Nguyệt chỉ có thể cười gượng, lắc đầu nói: "Nếu không vì Tiểu Trạch, em thực sự không muốn sống chung với anh ta?"

"Tại sao vậy? Cơ hội rất tốt mà! Nói không chừng em có thể mang lại cho Tiểu Trạch một gia đình hoàn chỉnh."

"Mọi người đều biết Cung Dạ Tiêu có rất nhiều tiền nhưng có ai biết nhân cách của anh ta đâu? Em đảm bảo mọi người tuyệt đối không thể sống nổi cùng anh ta một ngày." Trình Ly Nguyệt rất có giác ngộ.

"Đẹp trai như vậy, sao có thể chứ?"

"Không nói chuyện về anh ta nữa, nói tới anh ta là em lại thấy sôi máu."

"Sao thế? Anh ta ức hiếp em?"

"Anh ta bày mưu gài hàng em!" Trình Ly Nguyệt xua tay: "Em không muốn nói về anh ta nữa."

Ăn xong cơm về lại văn phòng, trên bàn Trình Ly Nguyệt có thêm một bó hoa, Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên vài giây, ai tặng hoa cho cô thế này?

Đường Duy Duy bước vào đưa tài liệu, cười tít mắt nói: "Trình Ly Nguyệt, có người theo đuổi rồi nhé!"

"Đừng nói linh tinh, ai tặng vậy?" Trình Ly Nguyệt hỏi nhỏ.

"Không biết! Người gửi hoa chắc chắn là nhân viên tiệm hoa, nhưng ai tặng thì không biết." Trình Ly Nguyệt cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, cô cầm thiệp lên xem, bên trên chỉ có một câu, "Buổi sáng hơi quá đà, sorry!"

Đầu Trình Ly Nguyệt hơi choáng váng, cô lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía tòa nhà hình kim tự tháp huy hoàng phía đối diện, lẽ nào là anh ta.

Cung Dạ Tiêu?

Cô đọc kỹ câu nói trên thiệp, còn nữa, nét bút cứng cỏi này tuyệt đối là chữ của đàn ông.

Và buổi sáng đắc tội cô, ngoài anh ta ra còn ai vào đây nữa?

Trình Ly Nguyệt nhìn bó hồng rực rỡ không biết nên nghĩ thế nào, muốn trêu ghẹo cô, lại dùng chiêu này, muốn dỗ trẻ lên ba chắc?

Phải biết là, con trai cô giờ cũng không chịu được dỗ dành kiểu này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.