1971
Chung sống cùng anh ta đúng là một sai lầm.
"Cung Dạ Tiêu, tôi bảo anh buông tôi ra…"
Hai người ép sát vào nhau, Trình Ly Nguyệt cảm nhận được thứ dưới lớp quần tây của anh, cô nín thở, tim đập loạn xạ.
Tên khốn này.
Sau gáy xuất hiện một bàn tay, khi cô ý thức được anh định làm gì, trên đầu hơi thở đổ ập xuống, cô thở gấp, lọt vào ánh mắt đen nhánh, sâu thẳm của anh.
Cô cứ thế tròn mắt nhìn nụ hôn bá đạo của anh, khóa chặt đôi môi hồng đang định lên tiếng của cô.
Môi anh không hề hôn thô bạo, trong sự dịu dàng là hơi rượu vang đỏ len lỏi vào miệng cô, khiến cô rung động.
Trình Ly Nguyệt hai mươi tư tuổi, một người phụ nữ trưởng thành, nụ hôn duy nhất của cô và Lục Tuấn Hiên là khi ở trên lễ đường kết hôn, lần đó anh ta cũng chỉ chạm nhẹ môi cô, cái đêm bốn năm về trước, tác dụng của thuốc cô uống phải quá mạnh xong việc đầu óc cô không còn nhớ được gì.
Lúc này, nụ hôn mà người đàn ông này mang lại cho cô, trong cái bá đạo có một chút bịn rịn, khi Trình Ly Nguyệt nhận ra mình nên đẩy anh ra thì cũng đã là mười mấy giây sau.
Cô rầu rĩ vì mình đã chìm đắm mất một lúc, cô đưa tay đẩy vai anh, nhưng người anh không hề nhúc nhích, môi vẫn hôn cuồng nhiệt hơn.
Chết tiệt.
Đầu Trình Ly Nguyệt trống rỗng, anh giống như một ác quỷ hút máu, hút đi hết toàn bộ sức lực trên người cô khiến toàn thân cô tê dại, khó lòng chống đỡ.
Bàn tay của anh dường như không cam tâm chỉ ôm eo cô, bắt đầu nhân cơ hội lướt lên trên…
Trình Ly Nguyệt lập tức bị chạm vào giới hạn, dùng răng cắn lấy môi anh như một con mèo xù lông, anh nhất thời không chú ý, môi bị cắn toạc một vệt.
Anh lập tức buông cô ra, Trình Ly Nguyệt thở dốc, đôi mắt ướt át, giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Ngón tay thon dài của anh khẽ bịt chặt môi lại, rõ ràng đã bị cắn rất đau, đôi mắt thanh tú nheo lại, thái độ khó đoán.
Trình Ly Nguyệt không muốn ở cạnh anh, đẩy anh ra sau đó vội vàng chạy vào phòng mình, đóng mạnh cửa phòng lại, khóa chặt, nghĩ thầm, nếu như trên cửa có thêm nhiều ổ khóa nữa thì càng tốt.
Trình Ly Nguyệt hoảng loạn ngồi lên giường.
Nguy hiểm quá.
Người đàn ông này quá nguy hiểm, vừa rồi xém chút cô đã chìm đắm trong nụ hôn của anh, đây không phải là việc tốt đẹp gì.
Cô bất giác đưa tay lên môi, cơ thể vẫn hơn run rẩy, tim đập liên hồi, trên môi dường như vẫn còn dư âm hơi ấm của anh, làm cô phát hoảng, hơn nữa miệng khô khan muốn uống nước.
Có điều lúc này sao cô dám ra uống nước?
Anh ta đã về phòng chưa?
Trình Ly Nguyệt cắn môi, lò dò bước vào phòng tắm, định tắm xong rồi tính.
Nửa đêm, Trình Ly Nguyệt khát khô cổ chạy đi uống nước.
Buổi sáng.
Trình Ly Nguyệt mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức nghĩ tới việc con đi học, cô vội vã ngồi bật dậy, nghe thấy tiếng gõ cửa nhỏ như vậy chắc chắn là con trai.
Cô đầu tóc rối bù bước ra mở cửa, vừa mở cửa thì thấy một lớn một nhỏ đứng bên ngoài, Trình Ly Nguyệt hoảng hốt vội vàng kéo áo che ngực.
Cung Dạ Tiêu khẽ cười, nụ cười đáng ghét.
Trình Ly Nguyệt trừng mắt lườm anh, quay sang nhìn con trai mới dịu dàng: "Tiểu Trạch, đợi mami mấy giây, mami nấu bữa sáng cho con."
"Không cần đâu mami, baba đưa con đến trường, trong trường có bữa sáng, mẹ cứ ngủ tiếp đi!" Cậu bé nói.
"A, không cần thật sao?"
"Không cần thật! Baba nói tối qua mami ngủ rất muộn, mami không được thức đêm."
"Ai nói mẹ ngủ rất muộn?" Trình Ly Nguyệt lườm anh, được thôi! Đúng là cô mất ngủ tới nửa đêm, nhưng sao anh lại biết?
"Tôi đoán vậy!" Đôi mắt đen nhánh của anh ánh lên niềm vui, anh cúi người bế cậu bé lên, con trai, chúng ta đi thôi."
Cậu bé lập tức dang cánh tay nhỏ bé: "Mami, hôn chào buổi sáng nào!"
"Mẹ còn chưa rửa mặt." Trình Ly Nguyệt muốn từ chối nụ hôn chào buổi sáng của con.
"Cần, cần!" Cậu bé đòi thơm mẹ.
Trình Ly Nguyệt đành phải nghiêng đầu, đưa má tới trước mặt con, cậu nhóc ôm thật chặt, chu môi, thơm một cái lên má mẹ, khi cậu nhóc còn chưa buông tay, Cung Dạ Tiêu cũng nhanh chóng đưa môi hôn lên má cô.
Trình Ly Nguyệt lập tức trừng mắt về phía người đàn ông vừa sàm sỡ mình.
"Tôi cũng muốn hôn chào buổi sáng." Anh mỉm cười vô tội, nụ cười vô cùng đáng ghét.
"Đưa con đi học đi!" Trình Ly Nguyệt nói xong, nghĩ tới việc tối qua, nét mặt lại thoáng qua vẻ bối rối.
Trình Ly Nguyệt về lại giường ngủ nướng thêm mười mấy phút để định thần, chủ yếu là vì tối qua cô khát nước tới nửa đêm mới ngủ, rõ ràng trước khi ngủ cô đã uống rất nhiều nước, nhưng tại sao bị Cung Dạ Tiêu cưỡng hôn cô lại khát vậy?
Tòa nhà tập đoàn Cung Thị, Cung Dạ Tiêu bước đôi chân dài cao ngạo vào phòng làm việc, Nhan Dương nhìn ra cửa nói với anh một câu: "Cung tổng, Cung tiểu thư tới rồi."
Cung Dạ Tiêu khẽ mỉm cười, đẩy cửa bước vào.
Sau cánh cửa, trên chiếc ghế giám đốc của anh, một bóng người nhỏ nhắn yêu kiều đang xoay vòng, thấy anh bước vào, gương mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
"Anh, anh tới rồi sao! Cháu trai của em đâu?" Cung Muội Muội ngẩng mặt lên, vui mừng nhìn anh.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt: "Chỉ có mình em về thôi sao? Ba mẹ đâu?"
"Ba mẹ đi sau! Ba mẹ còn nóng ruột hơn em, nhưng không nhanh bằng em, đại khái là tối nay mới tới." Cung Muội Muội nói xong, gấp gáp nói: "Anh, chuyện lớn như vậy sao anh giấu mọi người, anh có ý gì vậy!"
Cung Dạ Tiêu cũng hơi áy náy, việc này anh không phải không muốn nói với người nhà mà là anh sợ Trình Ly Nguyệt nhạy cảm, cho rằng người nhà họ Cung gặp con sẽ muốn chiếm lấy con của cô, anh sợ cô ấy sẽ sợ hãi.
Cung Dạ Tiêu xoa đầu em gái, người em gái nhỏ hơn anh sáu tuổi này được anh cưng chiều từ nhỏ tới lớn: "Được, sẽ để em gặp bé!"
"Chắc chắn sẽ rất đáng yêu, em vừa tới nơi còn chưa chuẩn bị quà! Lát nữa em sẽ đi chọn quà cho cháu, còn nữa, em nên gọi mẹ của bé là gì? Chị dâu sao?" Cung Muội Muội băn khoăn nhìn anh mình.
Cung Dạ Tiêu vui vẻ mỉm cười: "Tối nay em gọi cô ấy một tiếng xem cô ấy có phản ứng gì."
Cung Muội Muội hoàn toàn không ngờ rằng anh mình lợi dụng mình, cô lập tức gật đầu: "Được, tối nay em sẽ gọi cô ấy là chị dâu."
Cung Dạ Tiêu nghĩ tới việc ba mẹ cũng tới, anh khẽ thở dài một tiếng: "Muội Muội, ba mẹ có phản ứng gì không?"
"Có chứ! Ba mẹ muốn đón cháu nội ra nước ngoài nuôi dưỡng."
Cung Dạ Tiêu hơi sững người, anh biết ba mẹ không khó trao đổi như ông nội, họ là người rất thoải mái, cho dù Muội Muội nói vậy, anh nghĩ ba mẹ chỉ là yêu cháu nội mà thôi, tuyệt đối không muốn làm khó dễ Trình Ly Nguyệt.
"Tối anh gặp ba mẹ trước rồi tính, có một số việc ăn cần phải nói trước." Cung Dạ Tiêu nói.
"Vậy em đi mua sắm đây!"
Cung Dạ Tiêu lấy ví tiền trong túi, rút ra một chiếc thẻ được cho cô: "Cầm lấy đi!"
Cung Muội Muội bĩu môi, vẻ mặt từ chối nói: "Không cần đâu!"
Cung Dạ Tiêu nhướng mày, xem ra đã có hai cô gái từ chối thẻ của anh!