Truyện Không Tên Số 14

Chương 65




1965

Cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, sau một giờ, cậu chạy lên lầu lấy máy bay điều khiển từ xa ra vườn chơi, Trình Ly Nguyệt cũng không xem nữa, chậm rãi bước ra vườn chơi cùng con.

Hai ngày cuối tuần trôi qua như vậy.

Cung Dạ Tiêu cũng ở nhà, buổi tối không tranh ngủ cùng con với cô, cậu bé cũng không bắt họ ngủ với nhau, Trình Ly Nguyệt bị thương, cậu bé không muốn ba người ngủ chung một giường đè vào chân cô.

Chớp mắt thứ hai đã tới, hôm nay cũng là thời điểm học sinh báo danh sau kì nghỉ hè, cậu bé nên đi học thôi.

Hôm nay, Trình Ly Nguyệt xin Linda nghỉ phép một ngày, Cung Dạ Tiêu đã thu xếp thủ tục để cậu bé nhập học, bây giờ, Trình Ly Nguyệt dẫn con vào trường tham quan.

Địa chỉ của trường không quá xa xôi, nhưng cũng rất đáng ngạc nhiên, ngôi trường giống như một thành lũy kiên cố, nguồn lực giáo viên hùng hậu, cơ sở hạ tầng đỉnh cấp, nề nếp trong trường học rất tốt, chả trách học phí mắc tới vậy.

Nhưng mức học phí này đối với người có tiền chẳng qua cũng không đáng là bao. Đối với người giàu có, điều quan trọng nhất là an toàn và giáo dục của con cái, đặc biệt là mảng an ninh, đây là điều họ coi trọng nhất.

Trình Ly Nguyệt nhìn khắp một lượt, so sánh với ngôi trường mầm non ở khu chung cư, đúng là một sự so sánh khập khiễng.

Cậu bé không thích đi học lắm, dọc đường đi cứ ngó ngang ngó dọc, miệng chu ra, cậu ta mới ba năm hai tháng tuổi, không khóc không ăn vạ đã là tốt lắm rồi.

Vừa nhìn thấy mấy đứa bé bằng tuổi cậu bé đều khóc nước mắt ngắn nước mắt dài.

Trình Ly Nguyệt cúi xuống, dịu dàng nhìn con, khuyên nhủ: “Tiểu Trạch à, mỗi bạn nhỏ đều phải đi học, đi học có thể học được rất nhiều thứ, ví dụ như học kiến thức, học cách đối nhân xử thế, sẽ có rất nhiều bạn bè, con biết không?”

“Vâng! Con sẽ ngoan ngoãn đi học.” Cậu bé rõ ràng không hề tình nguyện.

“Sau này, khi con tan học mỗi ngày, mami sẽ đến đón con đúng giờ có được không?” Trình Ly Nguyệt bảo đảm.

“Mami và baba cùng tới chứ?” Cậu nhóc hỏi.

Cung Dạ Tiêu cúi người, đưa tay ôm vai Trình Ly Nguyệt, mỉm cười đồng ý: “Được, hàng ngày ba và mami sẽ cùng tới đón con tan học.”

Trình Ly Nguyệt vì muốn phối hợp an ủi con trai đang sợ đi học, đành phải chịu đựng bàn tay kia, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, ba mẹ sẽ cùng tới.”

Cậu nhóc thấy ba mẹ yêu thương nhau như vậy: "Vâng” xong liền dang đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy ba mẹ.

Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt được cậu bé ôm, lập tức má kề má, có cảm giác vô cùng thân mật, Trình Ly Nguyệt mặt nóng bừng, Cung Dạ Tiêu thì vô cùng tận hưởng cử chỉ này, hương thơm ngọt ngào của người con gái bên cạnh khiến anh tham lam hít thở thêm hai hơi.

“Baba, mami, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau nhé! Mãi mãi không rời xa! Gia đình ta phải yêu thương nhau!” Không biết cậu bé học câu này ở đâu, nói rất nghiêm túc.

Tâm nguyện của cậu bé khiến trái tim Trình Ly Nguyệt run lên, cậu quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa hay bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý của anh, trong ánh mắt ấy có những tình cảm phức tạp mà cô không hiểu.

Trình Ly Nguyệt vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy đôi môi gợi cảm của Cung Dạ Tiêu khẽ mấp máy: “Được, gia đình ba người chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Giọng anh rất trầm, hơi thở ấm nóng giống như một chiếc lông vũ thổi nhẹ qua vành tai Trình Ly Nguyệt, câu nói này lọt vào tai cô cũng vô cùng tình cảm và mạnh mẽ.

Trình Ly Nguyệt nín thở, người đàn ông này nói thật hay đùa? Hay là lại lừa con trai cô?

“Vâng! Mami cũng hứa đi!” Cậu bé nghe thấy ba hứa rồi, giờ muốn nghe mẹ hứa.

Trình Ly Nguyệt có thể hứa gì chứ? Gia đình ba người mãi mãi ở bên nhau cũng có nghĩa là cô phải gả cho người đàn ông này? Bây giờ cô rất sợ loại sinh vật là đàn ông này.

“Tiểu Trạch à, mẹ con đã thầm đồng ý rồi.” Cung Dạ Tiêu biết cô xấu hổ, nên giúp cô giải vây.

Cậu bé cũng không làm khó mẹ, buông cánh tay đang ôm chặt ra, lúc này, giáo viên chủ nhiệm của cậu, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi có kinh nghiệm dạy học phong phú bước tới: “Tiểu Trạch, hôm nay tới trường chơi có vui không?”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay chào ba mẹ ở sau lưng: “Chào ba mẹ, tan học ba mẹ nhớ đến đón con nhé!”

Cung Dạ Tiêu gật đầu nhìn theo cậu bé, Trình Ly Nguyệt cũng mỉm cười nhìn cậu, khi cậu bé được cô giáo dẫn đi, nụ cười của Trình Ly Nguyệt cũng tắt dần.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tôi hi vọng sau này anh không nói những lời lừa gạt con nữa, nó còn bé, sẽ tưởng là thật.”

Cung Dạ Tiêu khẽ nhíu mày: “Tôi nói dối con khi nào?”

“Chính là câu nói ban nãy, cái gì mà gia đình ba người mãi mãi bên nhau? Những việc không làm được thì đừng hứa.” Trình Ly Nguyệt chỉ thẳng ra câu nói này.

Đôi lông mày rất đẹp của Cung Dạ Tiêu nhíu chặt lại, anh đột nhiên giơ tay, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ bé của cô kéo sát lại gần mình: “Ai nói tôi không làm được, chỉ cần em dám gả tôi sẽ dám cưới.”

Gọng nói trầm thấp, hơi khàn và kiên quyết.

Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên mở tròn mắt, giơ tay đẩy anh ra theo bản năng: “Cung Dạ Tiêu, ai nói tôi sẽ gả cho anh?”

“Đời này em ngoài gả cho tôi ra, em thử gả cho người đàn ông khác thử xem! Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người đàn ông nào làm cha dượng của con trai tôi.” Cung Dạ Tiêu cảnh cáo, lời nói ẩn chứa nguy hiểm chí mạng, bàn tay trên eo càng giữ chặt khiến cô áp sát người anh hơn.

Trình Ly Nguyệt nổi giận đẩy anh ra: “Anh buông tôi ra.”

“Em dám gả cho người đàn ông khác vậy thì hắn ta chắc chắn sẽ trở thành con ma đoản mệnh.” Anh tiếp tục lên tiếng cảnh cáo.

Trình Ly Nguyệt mặt đỏ như gấc, cô giận dữ nói: “Tôi gả hay không liên quan gì tới anh, hơn nữa người nhà anh đâu có xem tôi ra gì?”

Cung Dạ Tiêu mặt biến sắc, anh buông tay ra, Trình Ly Nguyệt lảo đảo lùi lại sau mấy bước, kinh ngạc nhìn anh.

Sắc mặt Cung Dạ Tiêu căng thẳng, ánh mắt phức tạp nhìn cô, trầm giọng ra lệnh: “Việc em cần làm bây giờ là cùng con ngoan ngoãn ở bên tôi, không được đi đâu cả.”

Trình Ly Nguyệt mím chặt môi, vừa nãy cô đã nói đúng rồi sao? Người nhà anh ta quả nhiên không đồng ý? Chắc đã tỏ thái độ rồi.

“Cung Dạ Tiêu, tôi cũng cảnh cáo anh, anh dám mang con rời xa tôi, tôi có chết cũng không tha cho anh.” Ánh mắt Trình Ly Nguyệt nhìn anh chằm chặp, bàn tay nắm chặt, khí thế trên người cũng lan tỏa.

Mặc dù khí thế của cô không là gì đối với anh nhưng anh không thể bỏ qua đôi mắt ngập tràn oán hận của cô, anh thở dài: “Vậy thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi hứa con sẽ mãi mãi ở bên em.”

“Thật chứ?” Trình Ly Nguyệt không dám tin anh.

Cung Dạ Tiêu đột ngột bước tới, nắm lấy tay cô: “Em cứ tin tôi là được.”

Trình Ly Nguyệt sửng sốt vài giây, năm ngón tay bị anh giữ chặt, cứ như thế bị anh kéo ra ngoài cổng trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.