1963
Cung Dạ Tiêu lái chiếc xe Rolls-Royce, rộng rãi thoải mái, Trình Ly Nguyệt kéo cửa xe ngồi vào trong, gương mặt quay ra phía cửa, mặc kệ người đàn ông bên cạnh.
Cung Dạ Tiêu vữa bình thản điều khiển vô lăng, trong đầu vẫn nghĩ về việc ban nãy, thực ra anh hơi áy náy vì việc vừa đã làm với cô, nhưng xin lỗi và cúi đầu không phải sở trường của anh, vì thế anh kìm nén không nói ra câu xin lỗi.
Việc này khiến cho không khí trong xe suốt dọc đường đi vô cùng căng thẳng, nặng nề, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Khi còn mười mấy phút nữa là tới nhà họ Cung, Cung Dạ Tiêu gọi điện cho quản gia, khi anh nói chuyện với người trong điện thoại, tốc độ xe liền chậm lại, cuối cùng anh nói “Được!” sau đó ngắt điện thoại.
Đôi mắt trong veo của Trình Ly Nguyệt nhìn anh chằm chặp: “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay con nô nghịch nhiều, mệt quá đã ngủ trên giường của ông tôi rồi, ý ông là tối nay để con ngủ ở nhà.”
Trình Ly Nguyệt vừa nghe xong lập tức lo lắng: “Không được.”
Cung Dạ Tiêu nhíu mày, biết cô lo lắng điều gì, anh nói: “Chỉ để con ở với ông một đêm thôi.”
“Không được, tôi phải đón con về.” Trình Ly Nguyệt kiên quyết, cô không muốn con quá thân thiết với người nhà họ Cung.
“Trình Ly Nguyệt, em đừng quên, Tiểu Trạch là người nhà họ Cung, sớm muộn gì con nó cũng phải trở về nhà họ Cung.” Cung Dạ Tiêu muốn cô sớm hiểu rõ đạo lý này, tương lai có lẽ cô sẽ buông tay dễ dàng hơn.
Trình Ly Nguyệt nghe xong lập tức nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa: “Ai nói vậy, nó là con tôi.”
Cung Dạ Tiêu sửng sốt, ánh đèn trong xe tuy không sáng nhưng nước mắt của cô, từng giọt long lanh sáng như sương sớm, tí tách tuôn rơi, cô dùng đôi mắt đẫm lệ để nhìn anh: “Tôi mặc kệ, tôi muốn gặp con tôi, tôi muốn nhìn thấy con tôi ngay bây giờ.”
Cung Dạ Tiêu nheo mắt nhìn cô mấy giây, đôi mắt sâu thẳm thoáng vụt qua một chút xót thương mà chính anh cũng không để ý, anh khẽ thở dài, cầm điện thoại gọi lại số điện thoại của nhà họ Cung, đầu bên kia là quản gia: “Alo, Cung thiếu gia, anh còn việc gì không?”
“Tôi tới đón con, nói với ông tôi một tiếng.” Cung Dạ Tiêu nói xong liền ngắt điện thoại.
Nước mắt Trình Ly Nguyệt vẫn đọng trên khóe mắt, trên cằm cũng có mấy giọt nước mắt long lanh, Cung Dạ Tiêu ma xui quỷ khiến thế nào đưa tay lau nhẹ cằm cô, khẽ trách cứ: “Sao thích khóc hơn cả con nít vậy?”
Câu nói này khiến Trình Ly Nguyệt quay mặt đi, mặc kệ anh ta.
“Được rồi, tôi sẽ đón con về, em đợi ở trong xe.” Cung Dạ Tiêu an ủi một cậu, nước mắt phụ nữ, anh thực sự rất sợ, đặc biệt là của người phụ nữ này, vừa rồi lòng anh thực sự rối bời.
Trình Ly Nguyệt lau nước mắt, nhìn xe chạy tới trước một cánh cửa rộng, khu nhà này không phải nhà cao tầng, mà là nhà cổ có nét cổ xưa.
Cung Dạ Tiêu dừng xe ở cửa, anh bước chân xuống xe.
Cung Dạ Tiêu bước vào đại sảnh, chào quản gia rồi lên lầu, tới phòng ngủ chính, chỉ thấy ông Cung đang chống gậy ngồi ở mép giường, nhìn cậu bé đang ngủ, cũng không rõ ông đang nghĩ gì, xung quanh chiếc sofa ở bên cạnh bày đầy đồ chơi của trẻ con.
“Ông.” Cung Dạ Tiêu bước vào gọi ông mọt tiếng.
Ông Cung lập tức ra hiệu anh nói khẽ: “Đừng làm ồn tới Tiểu Trạch.”
“Ông, con tới đón bé về, bé nửa đêm tỉnh dậy không thấy mẹ sẽ khóc.” Cung Dạ Tiêu nói khẽ.
“Không phải chứ!” Ông Cung đương nhiên không nỡ rời xa chắt nội của mình.
Cung Dạ Tiêu gật đầu, nói dối: “Bé chỉ là chơi mệt nên mới ngủ, nếu khi tỉnh dậy không thấy mẹ sẽ khóc ăn vạ.”
Ông Cung nhìn cậu nhóc đang ngủ say, đành thỏa hiệp nói: “Được rồi! Bế nó về đi! Sau này thường xuyên dẫn nó tới chơi!”
“Vâng!” Cung Dạ Tiêu đáp một tiếng, cúi người bế cậu nhóc đang ngủ lên, cậu nhóc giật mình tỉnh giấc, dụi mắt, nhìn thấy ba bế mình, giọng nói lập tức nghẹn ngào, tủi thân: “Mami đâu rồi?”
“Mami đang đợi con ở nhà.” Cung Dạ Tiêu an ủi.
Ông Cung nghe thấy bé con quả nhiên vừa tỉnh dậy đã đòi mẹ liền thở dài.
Cậu nhóc ôm lấy cổ Cung Dạ Tiêu, dường như mới phát giác mình đã ngủ quên, cho dù mệt cũng không nhắm mắt nữa.
“Chào cụ đi!” Cung Dạ Tiêu nói với cậu bé.
Cậu bé đã rất mệt, chỉ khẽ vẫy tay sau đó gục vào lòng ba, chớp mắt vô cùng đáng thương, Cung Dạ Tiêu ôm bé ra ngoài cửa, tới thẳng bên xe hơi.
Cung Dạ Tiêu kéo cửa xe chỗ ghế phụ, đặt cậu bé vào lòng Trình Ly Nguyệt, cậu bé thấy mẹ cũng ở đây liền ôm lấy cổ cô, dụi mặt vào lòng cô: “Mami, mami… Mami cũng tới rồi!”
Trình Ly Nguyệt ôm chặt lấy con trai, trong lòng lúc này mới thật sự yên tâm. Cô ôm cậu nhóc không nói gì, cứ thơm liên tục, chỉ cần thơm vậy mới yên lòng, cậu nhóc cũng ôm chặt lấy mẹ, dụi mặt vào ngực cô, mím chặt môi, ánh mắt ánh lên vẻ nhớ nhung.
Cung Dạ Tiêu ngồi lên xe, nhìn thấy hai mẹ con đang thân mật ở bên cạnh bất giác cảm thấy ngưỡng mộ con trai, e rằng chỉ có cậu nhóc này mới có thể khiến cô vui như vậy!
Trình Ly Nguyệt xoa nhẹ đầu cậu bé nói: “Ngoan, ngủ đi!”
Cậu bé chắc đã bị đánh thức, chắc đang rất mệt.
Cậu bé yên tâm nằm trong lòng mẹ, hai tay giơ ra ôm mặt Trình Ly Nguyệt, chớp đôi mắt to tròn, cảm giác yên lòng và yêu thương này không ai có thể dành cho cậu được.
Chỉ cần mami.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, suy nghĩ phức tạp lưu chuyển trong đáy mắt.
Về tới dinh thự, Cung Dạ Tiêu dừng xe, bước qua đi bế con thay cho Trình Ly Nguyệt, vì cô đã bế cả chặng đường dài, sợ cô sẽ mệt.
“Không cần, tôi bế được.” Nào ngờ, Trình Ly Nguyệt không cho anh bế.
Cung Dạ Tiêu sững sờ mấy giấy, cô ấy bây giờ đề phòng cả anh nữa sao?
Anh đành phải nghiêng người, cậu nhóc đã ngủ say trong lòng mẹ, Trình Ly Nguyệt mặc dù bế hơi mỏi tay, nhưng cô vẫn kiên quyết bế con lên lầu, thậm chí ôm cả vào phòng khách của cô, không ôm về phòng ngủ chính.
Cung Dạ Tiêu đi vào theo, nhíu máy, tuy nhiên nể tình cô vừa mới khóc, anh không so đo với cô.
Tối nay, Cung Dạ Tiêu trằn trọc mãi không tài nào chợp mắt, trong đầu suy nghĩ rất nhiều việc, mọi việc liên quan tới con trai và người phụ nữ này, nhưng có một việc, anh dường như kiên định hơn.
Phòng bên cạnh, Trình Ly Nguyệt cũng không ngủ ngay, cô mở to mắt, nhìn con trai bên cạnh không hề chớp mắt, trong lòng cô cũng kiên định một điều, cho dù thế nào đi nữa cô cũng không rời xa con.
Buổi sáng.
Trình Ly Nguyệt vẫn còn đang mơ màng, cảm giác trên má có cảm giác ươn ướt, cô mở mắt ra thì nhìn thấy con đang nằm bò trên ngực mình, đôi môi đỏ chúm chím đang thơm cô!
Trình Ly Nguyệt mỉm cười ôm lấy con, cậu bé thơm ướt hết má cô.
“Mami, con yêu mẹ lắm!” Cậu bé cười tít mắt bày tỏ tình cảm, sau đó cơ thể nhỏ bé quấn lấy mẹ, ôm thật chặt.