Truyện Không Tên Số 14

Chương 54




1954

“Muộn lắm rồi, anh không buồn ngủ sao?” Trình Ly Nguyệt hỏi anh, cô buồn ngủ lắm rồi, muốn đi tắm và ngủ một giấc thật ngon.

Cung Dạ Tiêu hừ một tiếng, đẩy cửa phòng đi vào, Trình Ly Nguyệt thở phào, đúng là một người có tính khí đại thiếu gia, thật khó chiều, ai sống cũng anh ta chắc chắn sẽ chết mệt.

Trình Ly Nguyệt bất giác nhớ tới câu nói mà lần trước anh nói với con, cả đời anh chỉ ngủ với một người con gái là cô? Cô có thể tin được không!

Trình Ly Nguyệt để đồ ngủ ở ban công, vì thế cô không phải vào phòng, cô ra ban công lấy đồ ngủ, vào nhà tắm và bắt đầu tắm.

Trong nhà có một người đàn ông khiến cô tắm cũng không thoải mái, tắm qua loa một lượt rồi đi ra, đồ ngủ của cô vẫn luôn kín đáo, vì thế không cần phải kiêng nể điều gì.

Trình Ly Nguyệt lấy gối ôm làm gối đầu, mang một chiếc chăn nhỏ trong phòng con trai ra, cô vốn rất buồn ngủ nhưng sau khi nằm xuống thì lại tỉnh như sáo, bây giờ cô rất muốn biết người đàn ông kia ngủ hay chưa?

Nghĩ tới việc anh chỉ mặc một chiếc quần lót nằm trên giường của mình, toàn thân cô lại cảm thấy nóng bừng, tốt nhất không nên nghĩ tới cảnh tượng đó thì hơn.

Trong phòng, Cung Dạ Tiêu đang nằm gối đầu lên tay, giường nệm êm ái tỏa mùi hương dịu nhẹ của phụ nữ khiến anh không tài nào ngủ được, ngược lại trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh mông lung, nghĩ tới việc cưỡng hôn cô lần trước, cảm giác khó quên.

Thậm chí bây giờ anh không hề chạm vào cô, chỉ nằm trên chiếc giường mà cô ngủ hàng ngày cơ thể cũng có phản ứng, phản ứng khá mạnh.

Chết tiệt, người phụ nữ này có ma lực gì vậy?

Chỉ vì cô đã sinh cho anh một đứa con trai sao?

Hình như không liên quan gì tới điểm này, điều thu hút anh là sức hấp dẫn của chính cô.

Cung Dạ Tiêu không tài nào ngủ được, anh đang nghĩ, người phụ nữ ngoài kia đã ngủ hay chưa? Nghĩ mãi cuối cùng anh cũng bật ngồi dậy, mở cửa phòng.

Trình Ly Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa phòng, lập tức ngồi bật dậy, quay đầu nhìn về phía người đàn ông mình trần đang bước ra: “Này, anh ra ngoài này làm gì?”

“Uống nước cũng không được sao?” Cung Dạ Tiêu nói xong, nhìn thấy một chiếc cốc rất đẹp trên bàn liền cầm tới bên cây nước nóng lạnh.

“Này, cốc đó là của tôi.” Trình Ly Nguyệt vội vàng gọi với theo, anh không thể uống cốc nước của cô được.

Anh nghe xong, nhất định uống bằng chiếc cốc đó bằng được, anh rót nước, quay đầu đắc ý nhìn cô, uống nước ừng ực.

Thấy yết hầu của anh lăn lên lăn xuống, Trình Ly Nguyệt cũng bất giác nuốt nước miếng, người đàn ông này sao lại đáng ghét vậy chứ?

“Xem ra em cũng rất khát, muốn uống không?” Cung Dạ Tiêu nhướng mày.

“Không cần, tôi không khát.” Trình Ly Nguyệt không muốn thuận theo anh.

“Em nói là không khát nhưng cơ thể rất khát, nếu muốn tôi giúp em giải khát, chỉ cần yêu cầu là tôi đáp ứng liền!” Anh tỏ vẻ là cao thủ chào hàng.

Trình Ly Nguyệt thấy anh thường anh đùa giỡn những chuyện thế này, lập tức nghiêm mặt lườm anh: “Anh còn nói nhưng lời như vậy tôi sẽ lập tức đuổi anh ra khỏi nhà, không phải người con gái nào nhìn thấy anh cũng đều giống như sói cái đói khát tám trăm năm, đời này tôi không có hứng thú với đàn ông.”

Cung Dạ Tiêu lập tức nheo mắt: “Vì chồng cũ của em sao?”

“Không liên quan tới anh.” Trình Ly Nguyệt lạnh mặt nói.

Cung Dạ Tiêu lạnh lùng hừ khẽ một tiếng: “Đúng là không liên quan tới tôi, nhưng tốt nhất em đừng xem tôi thành gã chồng cũ khốn nạn của em, hắn ta không có tư cách so sánh với tôi.”

Giọng điệu đó, tự đại, ngông cuồng, vô cùng bá đạo.

“Đàn ông các người đều như nhau, cùng một giuộc với nhau cả thôi.” Trình Ly Nguyệt tổng kết một câu.

Cung Dạ Tiêu sa sầm sắc mặt: “Không được so sánh tôi như vậy.”

Trình Ly Nguyệt vội kéo chăn ngả người ra sau: “Không muốn bị tôi nói vậy thì hãy mau vào phòng ngủ, đừng làm phiền tôi.”

Do cô đắp chiếc chăn nhỏ, vì thế đôi chân trắng mịn thon dài của cô không được đắp chăn, để lộ ra ngoài sofa, trắng ngần hấp dẫn.

Cung Dạ Tiêu phát hiện, anh khát rồi, lần này không phải miệng khát mà là cơ thể khao khát.

“Em ăn mặc thế kia là cố tình muốn quyến rũ tôi sao?” Cung Dạ Tiêu mỉm cười hỏi.

Đồ ngủ của Trình Ly Nguyệt chỉ dài tới ngang gối, tuyệt đối thuộc loại kín cổng cao tường, cô vội kéo chăn đắp xuống chân, nhưng như vậy phần ngực lại lộ ra ngoài, dưới lớp áo ngủ cô không hề mặc đồ lót…

Khoảng cách chiều cao của đàn ông, chính là góc độ nhìn ngắm tốt nhất.

Không mặc đồ lót cũng rất lớn.

Cung Dạ Tiêu mừng thầm, như thể việc này rất có liên quan với mình.

“Này, anh nhìn đi đâu vậy? Mau đi về phòng, nếu không thì lập tức ra khỏi nhà tôi.” Trình Ly Nguyệt ôm ngực, giận dữ nói.

“Em làm ồn như vậy sẽ đánh thức con dậy đấy.” Cung Dạ Tiêu hừ một tiếng sau đó bước về phòng.

Trình Ly Nguyệt nghe thấy tiếng đóng cửa mới thở phào một hơi, nói chuyện với người đàn ông này cứ như đánh trận, phải dồn hết sức lực, sau khi nằm xuống cô thực sự cảm thấy mệt.

Nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng vừa phải đề phòng Cung Dạ Tiêu đi ra, vừa không thể chống đỡ được cơn buồn ngủ ập tới.

Cô đã ngủ rồi nhưng người đàn ông trong phòng vẫn không tài nào chợp mắt, Cung Dạ Tiêu mở chiếc đèn tường nhỏ màu vàng dịu nhẹ, dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú như tác phẩm điêu khắc bằng ngọc của anh tựa hồ một bức họa của họa sỹ danh tiếng, đúng là một kiệt tác hoàn mỹ.

Mỗi biểu cảm, mỗi ánh mắt của anh đều toát lên sức quyến rũ nam tính, nếu như có cô gái nào nhìn thấy chắc chắn sẽ phải rung động bất chấp tất cả.

Ấy vậy mà cô gái ngoài kia làm lơ sự tồn tại của anh, thực ra chỉ cần cô đồng ý, anh tuyệt đối có thể hạ mình làm hài lòng cô.

Mặc dù có một vấn đề cứ lẩn quất mãi trong đầu, đó là việc cô từng có người đàn ông khác, điều này khiến lồng ngực anh như có đá đè, mỗi khi nghĩ tới sẽ cảm thấy bực bội.

Chính là cảm giác tức tối, khó chịu như thể đồ của anh bị người người khác đụng vào.

Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới hơn một giờ, Cung Dạ Tiêu vẫn chưa buồn ngủ, điều này khiến anh càng thêm buồn bực, bứt rứt, giống như một con sư tử đang nổi giận.

Không được, anh phải nghĩ cách gì đó để ngủ mới được, mai còn có một cuộc họp quy mô lớn đang đợi anh!

Cách gì có thể giúp anh ngủ đây? Cung Dạ Tiêu nheo mắt lại, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Đúng là có một cách.

Anh đẩy cửa bước ra, không cần nghĩ cũng biết cô nàng vô tâm kia nhất định sẽ không thể mất ngủ vì anh, quả nhiên cô đang ngủ say sưa trên sofa.

Điều này khiến anh có cảm giác không vui, anh trằn trọc mất ngủ vì cô, cô thì tốt rồi, ngủ say như heo.

Nếu như Trình Ly Nguyệt biết được anh so sánh cô với heo chắc chắn sẽ tức chết.

Cung Dạ Tiêu nheo mắt đứng bên cạnh sofa, chắc chắn rằng cô đã ngủ say anh mới luồn tay xuống dưới nách cô, tay còn lại đặt xuống dưới đầu gối, khẽ ôm lấy cô, bế bổng lên.

Trình Ly Nguyệt đã ngủ say, hơn nữa cánh tay của Cung Dạ Tiêu cũng rất khỏe, khẽ bế cô lên, cô hoàn toàn không có phản ứng gì.

Khi Cung Dạ Tiêu đặt cô xuống giường, Trình Ly Nguyệt cũng có chút phản ứng, cô tưởng tay con đang quờ quạng, bất giác đưa tay ôm sang bên cạnh, nói như mơ ngủ: “Con trai, đừng quậy nữa…”

Con trai? Cung Dạ Tiêu bị cô gọi vậy lập tức giận dữ nghiến răng, cô ta đúng là biết cách khiến anh nổi giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.