Truyện Không Tên Số 14

Chương 476




19476

Thẩm Quân Dao thở hổn hển, việc đầu tiên cô làm là hốt hoảng muốn kéo cửa xe bỏ chạy, chỉ có điều cửa xe đã bị khóa chặt, cô lập tức sợ hãi thu mình lại gần cửa xe: "Anh muốn làm gì?"

Lục Tuấn Hiên lúc này giống như một tên khốn nạn, anh nắm lấy tay cô: "Tôi muốn cô kí tên."

Thẩm Quân Dao nắm chặt bàn tay lại không chịu kí tên, cô vừa hoảng sợ giãy giụa vừa kêu lên: "Anh buông tôi ra, Lục Tuấn Hiên, anh là tên khốn nạn, tôi không kí đâu."

Lục Tuấn Hiên mạnh bạo cầm một chiếc bút nhét vào tay cô bắt cô kí tên, lúc này Lục Tuấn Hiên như phát điên, trong đầu anh ngập tràn cử chỉ nụ cười của Emily, tưởng tượng ra rằng sau khi cưới Emily về, anh sẽ có thể sống một cuộc sống hoàn mĩ, bất cứ ai cản đường anh, anh cũng nhất định sẽ loại bỏ.

Thẩm Quân Dao thấy tay mình bị ép cầm bút, cô tức giận cúi đầu cắn thật mạnh lên mu bàn tay Lục Tuấn Hiên, Lục Tuấn Hiên đau đớn buông tay cô ra, Thẩm Quân Dao nhìn vết răng hằn sâu trên tay anh, giận dữ nói: "Cho dù anh ép tôi kí tên thì tôi cũng không đồng ý."

Nói xong Thẩm Quân Dao liền cởi giày bắt đầu đập vào xe anh, Lục Tuấn Hiên nổi giận nói: "Thẩm Quân Dao, cô dừng tay lại."

"Cho tôi xuống xe, nếu không tôi sẽ đập hỏng xe anh." Thẩm Quân Dao cũng là một người hung hãn, cô lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không dễ nói chuyện như Trình Ly Nguyệt năm xưa đâu, không có một tỉ nhân dân tệ tôi tuyệt đối sẽ không kí tên."

"Cô không hề sinh con cho nhà họ Lục chúng tôi, lại còn muốn một tỉ? Cô nằm mơ đi!" Lục Tuấn Hiên lạnh lùng nói, đồng thời cũng mở khóa cửa xe.

Thẩm Quân Dao đẩy cửa ra, trước khi xuống xe, cô giận dữ nói: "Lục Tuấn Hiên, anh sẽ phải hối hận."

"Cô mới phải hối hận!" Lục Tuấn Hiên ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.

Thẩm Quân Dao đóng rầm cửa xe lại bước trên con đường nhỏ về khu chung cư, cổ cô vẫn còn vết bầm tím, vừa rồi cô tưởng rằng Lục Tuấn Hiên sẽ giết cô trên xe.

Tuy nhiên Thẩm Quân Dao rất hiểu Lục Tuấn Hiên, anh ta sẽ không từ thủ đoạn để làm một việc nào đó, không đạt được mục đích sẽ không dừng lại.

Bây giờ anh đã có người phụ nữ muốn cưới, anh sẽ còn tới tìm cô, lần sau đợi cô sẽ là gì, người cô khẽ run lên.

Cung Dạ Tiêu về tới biệt thự, Trình Ly Nguyệt vẫn còn đang ngủ trưa, lúc này cậu nhóc đã đi học, cô ăn cơm trưa xong liền cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Khi trên má truyền tới một nụ hôn ướt át, Trình Ly Nguyệt lập tức cảm thấy mãn nguyện, đôi môi hồng mỉm cười, mở choàng đôi mắt trong veo long lanh, thấy Cung Dạ Tiêu ngồi bên mép giường dịu dàng chăm chú nhìn mình, tâm trạng vừa tỉnh ngủ lập tức trở lên vui vẻ.

"Ngủ đủ chưa? Có muốn trở dậy ra ngoài đi dạo không?" Cung Dạ Tiêu sợ cô sẽ buồn chán.

Trình Ly Nguyệt gật đầu: "Vâng!"

Lúc này vào khoảng bốn giờ, ánh nắng mặt trời gay gắt bên ngoài đã tàn dần, bên cạnh dinh thự là một khu rừng, là nơi tuyệt vời để dạo bộ.

Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp và dễ chịu, Trình Ly Nguyệt mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc dài ngang eo, gương mặt xinh đẹp không cần son phấn, giữa rừng cây, cô càng trở lên vô cùng cuốn hút.

Ánh mắt Cung Dạ Tiêu không rời khỏi người cô, chỉ muốn thời gian này ngừng lại, từ từ trôi đi, để anh có thể tận hưởng vẻ đẹp của cô một cách tỉ mỉ.

Tại sân bay.

Một đôi tình nhân chuẩn bị đi xa đã tới sân bay, Dạ Lương Thành có một năm nghỉ phép, anh không muốn lãng phí thời gian nghỉ phép dài ngày này chỉ để ở nhà dưỡng thương vì thế anh quyết định dẫn Cung Muội Muội đi thăm quan các nơi trên thế giới.

Cung Muội Muội trước đây từng đi rất nhiều nước nhưng đều là đi một mình, vì vậy bây giờ cô vô cùng mong chờ chuyến du lịch vòng quanh thế giới lãng mạn này, bên cạnh có thêm một người, tâm trạng cũng hoàn toàn khác biệt.

Ba mẹ Dạ Lương Thành tiễn hai người ra tới tận sân bay, thái độ bịn rịn, không yên tâm.

"Trên đường hai con phải chăm sóc bản thân cẩn thận, đừng để bị đói bị gầy." Dạ phu nhân lo lắng họ sẽ không biết chăm sóc bản thân.

"Bác gái cứ yên tâm! Con sẽ chăm sóc Lương Thành cẩn thận." Cung Muội Muội bảo đảm.

Ba mẹ Dạ Lương Thành cũng đồng tình với việc hai người họ nên đi nhiều khi còn trẻ, đợi khi trở về họ sẽ chuẩn bị hôn lễ cho hai người.

"Ba mẹ hãy chăm sóc cho ông, bảo ông không cần lo lắng cho con, con và Muội Muội sẽ rất an toàn." Dạ Lương Thành mỉm cười lên tiếng.

"Yên tâm đi! Việc ở nhà đã có ba mẹ lo! Các con cứ đi chơi thoải mái!" Ba của Dạ Lương Thành nói.

Đi qua cổng kiểm tra an ninh, Dạ Lương Thành và Cung Muội Muội liền vẫy tay chào tạm biệt hai người, khi bước vào sảnh đợi lên máy bay, Dạ Lương Thành nắm tay Cung Muội Muội, lúc này hai người đều mặc trang phục bình thường nhưng vẫn vô cùng nổi bật giữa sân bay.

Nam thanh nữ tú.

Cung Muội Muội có suy nghĩ cuối cùng người đàn ông này đã hoàn toàn thuộc về một mình cô, du lịch sẽ khiến hai người càng thêm gắn bó khăng khít, khiến hai trái tim càng tiến sát lại gần nhau hơn.

Ngồi trong sảnh chờ, đợi chừng hơn mười phút là lên máy bay, trong khoang hạng sang, Cung Muội Muội ngồi gần cửa sổ, Dạ Lương Thành ngồi bên cạnh cô, hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón đan xen.

Bên cạnh cũng có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, khi Dạ Lương Thành bước vào, ánh mắt cô vụt sáng.

Một anh chàng đẹp trai.

Chỉ có điều bên cạnh anh đã có một cô gái xinh đẹp, song trên thế giới này khắp nơi đều ẩn chứa cơ hội. Mĩ nữ xinh đẹp bắt đầu thể hiện các hình thức quyến rũ, ví dụ như giọng nói ngọt ngào như nữ tiếp viên hàng không, sau đó lại dùng ánh mắt đưa tình liếc nhìn Dạ Lương Thành.

Đối thoại giữa nam giới và nữ giới nhiều lúc chỉ cần một ánh mắt là đủ.

Sau khi mĩ nữ xinh đẹp làm hàng loạt động tác mới phát hiện ra, trước khi máy bay cất cánh, ánh mắt Dạ Lương Thành đều nhìn về phía cửa sổ, dừng lại trên người cô gái ngồi cạnh anh, như thể ngoài cô ấy ra, bất cứ người nào khác trên máy bay cũng không thể lọt vào mắt anh.

Mĩ nữ giả vờ hiếu kì hỏi: "Anh đẹp trai ơi, anh có quen thuộc đất nước R không? Đây là lần đâu tiên tôi đi nên không quen thuộc lắm."

Dạ Lương Thành lúc này mới lịch sự quay đầu lại, gương mặt tuấn tú cương nghị, vô cùng chín chắn, tấn công trực diện trái tim của cô gái trẻ tuổi bên cạnh.

"Tôi cũng không quen thuộc lắm!" Dạ Lương Thành lắc đầu.

"Tôi rất quen thuộc." Cung Muội Muội mỉm cười trả lời mĩ nữ: "Cô muốn đi đâu? Tôi có thể nói cho cô."

"À... tôi chỉ hỏi vậy thôi." Mĩ nữ có phần lúng túng.

Cung Muội Muội không ngốc, các cô gái trong khoang máy bay đều nhìn chằm chặp Dạ Lương Thành, cô phải để cho những cô gái này biết rằng đây là người đàn ông của cô.

Ánh mắt Dạ Lương Thành toát lên vẻ lạnh lùng quay đi, anh cũng cảm nhận được tâm tư của những cô gái này, anh lo sợ cô gái bên cạnh sẽ tức giận, lập tức thân mật ôm cô vào lòng, cúi đầu, yêu chiều hôn cô.

Cung Muội Muội ngẩng mặt, đôi mắt xinh đẹp toàn là tình yêu.

Lúc này mọi người đều nhận ra tình cảm của họ, đây tuyệt đối không phải là một người đàn ông mà họ chỉ cần giở chút thủ đoạn là có thể quyến rũ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.