Truyện Không Tên Số 14

Chương 388




19388

"Mẹ..." Thẩm Quân Dao tức giận đến mức trắng bệch cả mặt.

"Tôi làm sao? Cô có biết hiện giờ nhà họ Lục chúng tôi thiếu gì nhất không? Tuấn Hiên là con một, thiếu nhất chính là con trai nối dõi. Cô không sinh được thì đổi người khác tới sinh. Đừng có chiếm nhà vệ sinh không chịu giật nước!" Trần Hà hung hăng lườm cô, ra vẻ có lí vô cùng.

Thẩm Quân Dao thiếu chút nữa tức phát ngất, Lục Nha Tinh ở một bên cũng châm chọc theo, "Đúng đó! Chị dâu à, em cũng mong ngóng cháu lâu lắm rồi, mà đến giờ chị vẫn chẳng sinh đứa nào."

"Thím Hà, tiễn khách, về sau loại người này đừng cho vào nữa."

"Thế nhưng, thiếu phu nhân..." Thím Hà có chút ngạc nhiên.

"Thím Hà, thím không nghe rõ mẹ tôi nói gì sao? Thiếu phu nhân của nhà họ Lục này về sau không phải là chị ta nữa, sắp đổi rồi." Lục Nha Tinh trợn mắt với người làm.

Thẩm Quân Dao rét lạnh tới tận đáy tim, cô ta nghiến răng, hung hăng nói lại: "Không cần các người đuổi, nhưng nếu các người cảm thấy tôi sẽ ly hôn dễ như vậy thì các người đã lầm rồi! Tôi tuyệt đối không ly hôn đâu!"

Trần Hà tức nghẹn cả lại, "Thẩm Quân Dao, vậy cô muốn thế nào?"

"Tôi muốn một nửa cổ phần của tập đoàn Lục thị."

"Cô mơ à!" Lục Nha Tinh cũng tức giận bật thốt lên.

Trần Hà thì lại giận đến đỏ bừng cả mặt, "Cô mà cũng có tư cách này sao? Vậy thì tài sản của nhà họ Lục một xu cô cũng chẳng lấy nổi."

"Đúng vậy! Chị dâu à, đưa cho chị ít phí chia tay là anh em cũng đã không tệ với chị rồi."

"Các người đợi đấy cho tôi!" Thẩm Quân Dao hừ lạnh một tiếng, quay đầu rồi đi.

Lần này mẹ con Trần Hà bị chọc tới mức hai mặt trừng nhau, không nói nổi lời nào.

Trong văn phòng của Thế Tước.

Trước bàn làm việc của Trình Li Nguyệt đặt hai chậu hoa cúc Tứ Nguyệt nở tươi rói vừa được mua về. Hiện giờ cô ngồi cắn bút, mái tóc dài buông xuống trước ngực, ngắm nhìn hai chậu hoa. Hiện giờ trong đầu cô có chút trống rỗng, cô vẫn luôn thích tự do phát huy, mà giờ bị áp vào một đề tài khiến cô cảm thấy hơi bị trói buộc.

Trong hai ngày cô thiết kế ra rất nhiều bản thảo, thế nhưng cô đều tự bác bỏ sạch. Người ta là người của hoàng thất, những bản thảo thông thường chắc chắn không lọt nổi vào mắt họ, nếu vị hoàng thất này đã chọn công ty của bọn họ, nhất định là sẽ kì vọng vào bọn họ rất nhiều.

Cô không thể nào mang bừa hai thiết kế tầm thường đưa cho bọn họ được! Làm như vậy chẳng phải là tự bê đá đập vào chân sao? Đầu của cô có chút muốn nổ.

Cô ra ngoài, nói với Đường Duy Duy: "Duy Duy, phiền em mua giúp chị một ly cafe được không?"

"Được chứ!, Chị Ly Nguyệt, chị đợi nhé." Đường Duy Duy biết dạo này cô chịu áp lực lớn, vội vàng đứng dậy đi mua.

Trình Ly Nguyệt ngồi trên bàn làm việc, ôm lấy đầu, ép buộc não mình nghĩ ra một ý tưởng gì đó.

Bỗng, điện thoại trên bàn vang lên, Trình Ly Nguyệt cầm lên nhìn, là Cung Dạ Tiêu. Buổi trưa hắn hẹn cô đi ăn, mà cô không có hứng nên đã từ chối.

"Alo!" Trình Ly Nguyệt uể oải nghe máy.

"Sao thế? Em mệt vậy sao?" Cung Dạ Tiêu hỏi.

"Em mất hết linh cảm rồi." Trình Ly Nguyệt chu chu đôi môi hồng, nhìn về phía tòa nhà cao tầng của hắn, giống như đang nói chuyện trực tiếp với hắn vậy.

"Là bản thảo thiết kế cho Hoàng thất mà em nói lần trước?"

"Ừm! Đúng vậy! Em vẫn chẳng có chút ý tưởng nhen nhóm nào, mà thời gian chỉ còn một tháng, lần này em phải tháo bảng hiệu của công ty xuống rồi." Trình Ly Nguyệt khổ não nói.

"Vậy giờ em ở trong văn phòng làm gì?"

"Ngây người! Buồn bực! Em vừa bảo Duy Duy đi mua cho ly càfe, lát nữa uống xem có tìm thấy chút linh cảm nào không."

"Bớt uống cafe đi, không tốt cho dạ dày đâu. Mười phút nữa xuống lầu, anh đưa em tới chỗ này."

"Bây giờ á?" Trình Ly Nguyệt trừng mắt.

"Ừ! Bây giờ."

"Anh không phải đi làm à?"

"Chẳng có chuyện gì quan trọng hơn việc mang người phụ nữ của anh đi giải sầu cả." Cung Dạ Tiêu nói xong liền cúp máy.

Thế là, Trình Ly Nguyệt vứt mọi tâm tình phiền muộn ra sau đầu, chỉ còn lại sự vui vẻ thoải mái, và cả mong chờ nữa.

Lúc này, Đường Duy Duy xuống lầu mua cafe đã trở lại, "Chị Ly Nguyệt, cafe của chị này."

"Duy Duy, bây giờ chị phải đi ra ngoài một lát, em xem xem có ai muốn uống thì đưa cho họ nhé!" Trình Ly Nguyệt mỉm cười nói, vừa khoác cái áo mỏng vào, vừa cầm lấy túi của mình.

Đường Duy Duy vừa nhìn thấy nụ cười của cô liền mờ ám nháy mắt: "Là anh Cung muốn đưa chị đi giải sầu hả?"

"Sao em biết?" Trình Ly Nguyệt có chút kinh ngạc.

"Bởi vì chỉ có cuộc hẹn của anh Cung mới làm chị Ly Nguyệt mới cười tươi đến vậy!"

Trình Ly Nguyệt lập tức đỡ má, nụ cười trên mặt lại càng mê người hơn, "Có hả? Nhìn chị cười tươi lắm sao?"

"Đúng vậy! Từ đầu đến chân đều vui" Đường Duy Duy gật đầu.

Vào lúc này Trình Ly Nguyệt cũng chẳng hề phủ nhận chuyện mình đã yêu Cung Dạ Tiêu nữa. Cô yêu hắn, yêu người đàn ông đối tốt với cô, nuông chiều cô, săn sóc cô.

Trình Ly Nguyệt xuống lầu đợi. Mười phút sau, chiếc xe ô tô với tiếng động cơ mạnh mẽ phóng tới, dừng ngay trước mặt cô. Cô hơi ngạch nhiên, không phải là đi giải sầu thôi sao? Cung Dạ Tiêu có nhất thiết phải lái xe qua đây không?

Trình Ly Nguyệt mở cửa bên ngồi lên, chỉ thấy Cung Dạ Tiêu vẫn mặc nguyên comple giày da lái xe tới, quyến rũ vô cùng.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Trình Ly Nguyệt quay đầu hỏi.

"Đi rồi sẽ biết." Cung Dạ Tiêu ra vẻ bí mật, hắn khởi động xe chạy.

Trình Ly Nguyệt không khỏi có chút hồi hộp. Cô rất mong đợi, cũng không muốn biết liền ngay bây giờ. Cô thích cách mà hắn làm mình bất ngờ, tất nhiên, dù có đi tới đâu đi chăng nữa, hắn có chút thời gian rảnh đi dạo cùng cô đã là bất ngờ lắm rồi.

Xe của Cung Dạ Tiêu đi vào đường cao tốc, chiếc xe thể thao giống như một con báo đang bị kìm nén, cuối cùng cũng cũng tìm ra được một nơi để về, chạy băng băng trên đường cao tốc vắng người.

Biểu diễn một màn lái xe tốc độ.

Tim của Trình Ly Nguyệt còn đập nhanh hơn đồng hồ chỉ tốc độ, đợi đến lúc người đàn ông phát hiện ra mặt cô có chút tái mới dần dần giảm tốc độ. Vừa rồi Trình Ly Nguyệt không ngăn hắn, cô tin tưởng hắn, tin tưởng bất cứ chuyện gì của hắn.

Cho dù là, dắt cô đi đua xe, dắt cô vào đường đua sinh tử.

"Sợ à?" Cung Dạ Tiêu quay đầu cười hỏi.

Đầu Trình Ly Nguyệt trống rỗng một mảnh, phát hiện ra rằng, những điều phiền muộn cả ngày dài đều đã biến mất trong nháy mắt. Có một kiểu là, cô ở đâu thì sẽ ép mình vào trạng thái đó.

Cô phì cười một tiếng, "Có anh ở đây, em không sợ."

Cô nhận ra rằng, cách giảm áp lực thế này đúng là không tồi, đuổi sạch bách những thứ cứ xoắn xuýt ở trong lòng cô đi.

Khi xe của Cung Dạ Tiêu chạy tới một ngã rẽ liền quẹo vào, lái vào một con đường khác, thẳng theo biển chỉ dẫn mà đi.

Trình Ly Nguyệt híp mắt, lười biếng nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, tâm trạng tốt đến lạ kỳ. Gió xuân ngoài cửa sổ khẽ thổi, hãy còn chút khí lạnh, thoải mái vô cùng.

Trình Ly Nguyệt không khỏi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thỏa mãn mà thở dài một cái. Có người đàn ông này đi cùng cả cuộc đời, cô có gì mà phải nuối tiếc?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.