Truyện Không Tên Số 14

Chương 382




19382

Thẩm Quân Dao vội ngồi dậy, đưa tay muốn nắm lấy tay anh: "Ông xã... ông xã, em xin lỗi, em sai rồi, em sai rồi... em không cố ý lừa mọi người đâu..."

Trình Ly Nguyệt cười nhạt một tiếng: "Đương nhiên cô không cô ý, vì cô muốn dùng việc mang thai giả này để hãm hại tôi, để họ tưởng rằng tôi giết con cháu nhà họ Lục các người, Thẩm Quân Dao, việc năm xưa tôi còn chưa tha thứ cho cô, cô lại dám tiếp tục bày mưu tính kế hại tôi."

Ánh mắt Lục Tuấn Hiên nhìn Trình Ly Nguyệt, sau đó lại nhìn xoáy vào Thẩm Quân Dao: "Cô ấy nói có đúng không? Em giả vờ sảy thai để hãm hại cô ấy?"

"Em... em..." Thẩm Quân Dao môi mấp máy nhưng không nói được lời nào, vì đây là sự thật, trước mặt sự thật cô không còn dũng khí nói dối.

Trần Hà lập tức nổi giận đùng đùng quát lên: "Quân Dao... cô lừa chúng tôi... cô không hề mang thai đứa con nhà họ Lục chúng tôi, cô đã lừa dối cả nhà chúng tôi!"

"Mẹ... cầu xin mẹ tha lỗi cho con, cầu xin mọi người đừng trách con..."

Thẩm Quân Dao nước mắt lã chã, có điều ngay lập tức mặt cô ta bị tát một cú trời giáng, là Lục Tuấn Hiên tát. Gương mặt vốn nhợt nhạt của cô bây giờ vệt năm ngón tay càng trở lên nổi bật, anh nghiến răng giận dữ nói: "Cô còn dám cầu xin mẹ tôi tha lỗi cho cô, cô có biết vừa rồi bệnh cao huyết áp của mẹ tái phát, phải đi tiêm, lại vất vả chạy ngược chạy xuôi vì cô, ấy vậy mà cô nằm đây giả vờ mang thai?"

Trình Ly Nguyệt trong lòng cười nhạt, quả nhiên lời hứa của Lục Tuấn Hiên ban nãy là vô hiệu, vì người đàn ông này vô cùng lạnh lùng, tàn nhẫn và vô tình.

Thẩm Quân Dao bị tát tới tối tăm mặt mũi, lúc này cô ta thảm hại, hoảng sợ, nhưng không hề đáng được thông cảm.

Lục Tuấn Hiên bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại áy náy nhìn Trình Ly Nguyệt, giọng nói vô cùng dịu dàng xin lỗi: "Ly Nguyệt, xin lỗi, là tôi đã trách nhầm em khiến em phải chịu uất ức rồi."

Trình Ly Nguyệt vốn không muốn xem tiếp nữa, cô đã thấy hết thảm cảnh của Thẩm Quân Dao, hơn nữa cô biết việc này vẫn chưa kết thúc mà mới chỉ là bắt đầu thôi.

Cô lạnh lùng nhìn Lục Tuấn Hiên: "An đừng làm tôi ghê tởm nữa, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy các người." Nói xong, cô lại nhìn Lục Tuấn Hiên với ánh mắt sắc lạnh: "Không, chúng ta vẫn còn một cơ hội gặp mặt đó chính là khi kiện ra tòa vì vụ việc cổ phần của ba tôi."

"Cô đã kí thỏa thuận li hôn, cô không có quyền đòi lại." Trần Hà lập tức tức giận gào lên.

Trình Ly Nguyệt nhìn xoáy vào bà ta: "Năm đó các người đã ép tôi kí vào thỏa thuận như thế nào, trong lòng các người rõ nhất, những thứ các người cướp từ tay tôi, tôi nhất định sẽ giành lại."

Lúc này Cung Dạ Tiêu cũng tới bên cạnh cô, ánh mắt lạnh lùng tức giận nhìn mẹ con Lục Tuấn Hiên, hứa với cô: "Yên tâm, thứ gì của em sẽ mãi là của em, bất luận dùng cách nào đi nữa cũng phải đoạt lại."

Câu nói này bao hàm cảnh cáo và uy hiếp.

Trên thương trường trong nước, chỉ có Cung Dạ Tiêu dám nói năng ngông cuồng như vậy mà không ai dám phản bác.

Trái tim Lục Tuấn Hiên như bị bóp mạnh một cái, anh hiểu ý của câu nói này, từ nay về sau Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt sẽ là một thể, vì thế Cung Dạ Tiêu sẽ bằng mọi giá đoạt lại cổ phần của công ty anh.

Cung Dạ Tiêu dắt tay Trình Ly Nguyệt: "Chúng ta đi thôi."

Họ vừa đi, không khí trong phòng lập tức hạ xuống nhiệt độ đóng băng.

Thẩm Quân Dao ngồi trên giường ôm bên má bị tát, vẻ mặt hoảng sợ.

Lục Tuấn Hiên lập tức trút giận, lửa giận tăng gấp bội: "Thẩm Quân Dao, cô diễn hay quá, hơn một tháng qua cô khiến chúng tôi tưởng cô có thai, chăm sóc cô chu đáo, vậy mà cô vẫn cứ hưởng thụ không hề cảm thấy hổ thẹn, lương tâm của cô bị chó tha rồi sao?"

"Chị dâu, chị làm vậy thật không ra gì, mẹ em đã chuẩn bị cả quần áo vòng tay cho em bé rồi, bây giờ chị lại nói không có thai? Chị có biết một tháng qua mẹ đã trông mong đứa cháu nội này thế nào không?" Lục Nhã Tình cũng nổi giận.

"Nhã Tình, đừng gọi cô ta là chị dâu nữa, cô ta không có tư cách là chị dâu của em." Lục Tuấn Hiên quát.

Thẩm Quân Dao sợ hãi ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn thiết nhìn anh: "Tuấn Hiên, Tuấn Hiên... em sai rồi, em sai rồi, cầu xin anh hãy tha lỗi cho em..."

Trần Hà lúc này lại nổi giận, bà ôm đầu, đầu đau như búa bổ, nhưng vẻ mặt vẫn hầm hầm tức giận: "Quân Dao, nhà họ Lục chúng tôi đối xử với cô không bạc, vậy mà việc này cô cũng dám nói dối, còn nói đó là một đứa con trai, cô thực sự không sợ nói dối sẽ bị báo ứng sao?"

Lục Tuấn Hiên nói: "Cô nói dối đã đành lại còn dùng tội ác sảy thai để vu oan cho Trình Ly Nguyệt, lại còn nói cô ấy đẩy cô, Thẩm Quân Dao, tôi thấy cô ngồi ở vị trí Lục phu nhân lâu quá rồi đấy."

"Tuấn Hiên, đừng li hôn với em, đừng li hôn, em biết sai rồi, em sai rồi..." Thẩm Quân Dao lập tức hất chăn ra bước xuống giường, cô vươn tay đi ôm anh.

Lục Tuấn Anh căm ghét đẩy cô ra: "Đừng đụng vào tôi, bây giờ cô đụng vào tôi tôi đều cảm thấy kinh tởm."

"Mẹ đau đầu quá, Tuấn Hiên, Nhã Tình, chúng ta về nhà thôi! Mặc cô ta ở bệnh viện tiếp tục lừa gạt!" Nói xong, Trần Hà được Lục Nhã Tình dìu ra ngoài.

Thẩm Quân Dao vội quỳ xuống, ôm chặt lấy người Lục Tuấn Hiên: "Tuấn Hiên, đừng đi, đừng đi... Anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cần anh đừng rời xa em."

Lục Tuấn Hiên đạp cô ra không hề nương tình: "Thẩm Quân Dao, trước khi tôi cho phép cô về lại nhà họ Lục thì cô không được phép về, vì cô không xứng đáng bước vào cửa nhà họ Lục."

Thẩm Quân Dao ngã nhoài ra đất, kinh hãi bất lực nhìn bóng anh xa dần, cô ôm mặt khóc nức nở.

Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt rời khỏi bệnh viện, tâm trạng của Trình Ly Nguyệt rất tốt, Cung Dạ Tiêu dẫn cô đi ăn tối, do họ ở trong bệnh viện hơi lâu, lại bị kẹt xe trên đường nên khi tới nhà hàng đã là tám giờ.

Món ngọt vừa mang lên, Trình Ly Nguyệt liền gắp ăn liền mấy miếng.

Cung Dạ Tiêu thấy cô phồng má nhai vô cùng đáng yêu liền mỉm cười: "Đói lắm rồi phải không!"

"Vâng!" Trình Ly Nguyệt mỉm cười nhìn anh: "Hôm nay khiến em bực bội muốn chết."

"Từ nay về sau em đừng nghĩ tới việc này nữa, hãy quên nó đi."

Trình Ly Nguyệt vừa nhai vừa tròn mắt nhìn anh: "Tại sao?"

"Vì khi em nghĩ tới việc này sẽ nghĩ tới Lục Tuấn Hiên, anh không cho phép em nghĩ tới người đàn ông nào khác ngoài anh ra." Cung Dạ Tiêu bá đạo ra lệnh.

Trình Ly Nguyệt cạn lời bật cười, người đàn ông này thực sự rất bá đạo! Bây giờ tới tư tưởng cũng muốn kiểm soát.

Tuy nhiên cô chấp nhận bị anh kiểm soát, cô gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, em không nghĩ nữa, sau này cũng không nghĩ."

Cung Dạ Tiêu nghe vậy mới hài lòng nhìn cô, lúc này món tây của họ cũng đã được mang lên, Cung Dạ Tiêu chiều chuộng nói: "Ăn đi! Ăn nhiều một chút."

"Tại sao lại phải ăn nhiều một chút?" Trình Ly Nguyệt cảm thấy mục đích của anh không hề trong sáng.

"Đương nhiên là để tối nay thể lực của em tốt hơn! Có thể thỏa mãn anh!" Cung Dạ Tiêu không ngại nói ra.

Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng, liếc nhìn anh: "Em không muốn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.