19362
Đương nhiên, so với những người phụ nữ tối nay mà nói, cô cũng không thấm vào đâu.
Chỗ nào không thể lộ thì không lộ! Chỉ hở một chút vai mà thôi, đây là điều cần thiết của lễ phục!
Nhưng trong mắt người đàn ông này, cũng đã đủ gợi cảm mê người rồi.
Bàn tay to của Dạ Lương Thàng vươn ra, chủ động giúp cô kéo chỗ xẻ ngực, ngón tay thô ráp của anh lại tự do vuốt ve làn da trước ngực cô, khiến Cung Muội Muội cảm thấy ngưa ngứa.
Cô không khỏi che miệng bật cười, dù bị hắn chỉnh lại váy nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
“Còn dám cười.” Dạ Lương Thành thật sự rất muốn mang cô đi ngay lúc này.
Cung Muội Muội ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt âm trầm kia, càng cười quyến rũ hơn: “Anh đang ghen sao?”
“Em nói xem?” Dạ Lương Thành vừa dứt lời, vươn tay nhấc cằm cô, mút đôi môi đỏ của cô một cái mang tính trừng phạt, lực đạo không nặng không nhẹ.
Nhưng lại khiến Cung Muội Muội cảm thấy bờ môi trở nên tê dại, cô có chút câm nín che miệng, chu môi, nũng nịu.
Một màn này của hai người, vừa vặn để Nhậm San San ở bên quầy rượu cách đấy không xa nhìn thấy. Cô cũng hoàn toàn không ngờ Dạ Lương Thành sẽ xuất hiện, còn công khai thân phận bạn trai của Cung Muội Muội, lúc này, hai người này còn đang thân mật dưới ánh đèn.
Hô hấp của Nhậm San San không khỏi trở nên nặng nề, cho dù người đàn ông này đã từ chối cô một cách vô tình, nhưng tình cảm cô dành cho hắn vẫn đong đầy như xưa.
Trái tim cô chưa từng quên hắn, có lúc cô cũng là kẻ đáng thương, giống như người đàn ông Dạ Lương Thành này, quả thực là nhìn một cái mà say mê cả đời, yêu hắn, liền không còn để ý đến người đàn ông khác được nữa!
Mà trong hội trường buổi dạ hội này, biết bao người con gái đang ngưỡng mộ Cung Muội Muội!
Đầu óc của Lăng Diệp cũng trở nên trống rỗng. Lúc này hắn đang cô đơn ngồi trong một góc, nhìn cảnh Cung Muội Muội chuyện trò với Dạ Lương Thành. Hắn buồn bực uống hai ly rượu mạnh.
Lúc này, lãnh đạo cấp cao của bộ Ngoại giao cũng đã đến, Dạ Lương Thành nắm tay Cung Muội Muội: “Cùng anh đi chào hỏi một chút.”
Cung Muội Muội không dám sơ suất chút nào cùng hắn đi về phía lãnh đạo. Vị lãnh đạo kia nhìn thấy Dạ Lương Thành đến, ông ta cũng vô cùng vui vẻ, bắt tay với hắn, nói mấy câu khách sáo khiến hắn vui vẻ.
Cung Muội Muội nhìn thấy cảnh ấy, mới ý thức được địa vị trong quân đội của Dạ Lương Thành, tuyệt đối khiến mọi người kính nể.
Sau khi chào hỏi xong, Dạ Lương Thành và cô đến khu vực phục vụ buffet, hai người cầm đĩa lựa chọn những món đồ ăn yêu thích, bê đĩa đến sofa trước mặt. Ánh mắt của Dạ Lương Thành rơi xuống trên người Cung Muội Muội, cô của tối nay, đẹp không thể tả.
Nếu như hắn không đến, vậy thì tối nay nhất định có rất nhiều gã đàn ông muốn phục vụ cô! Nghĩ đến dáng vẻ lấy lòng cô của mấy gã đàn ông khác, sắc mặt hắn sa sầm thêm mấy phần.
May mà hắn đến kịp, cho dù để theo cô tham dự buổi dạ hội này, hắn đã phải lái máy bay chiến đấu hai giờ đồng hồ, mà ngày mai còn phải nhanh chóng quay về mở cuộc họp, hắn cũng không nói bất cứ lời oán trách nào.
Cung Muội Muội ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt có chút dọa người của người đàn ông trước mặt, cô cắn cái thìa, dò hỏi hắn: “Sao tự dưng anh lại đến? Ai nói cho anh biết tối nay bọn em có dạ tiệc ư?”
“Dượng của anh.” Dạ Lương Thành khẽ đáp một câu.
“Chú ấy nói với anh rồi, vậy vì sao anh không gọi điện cho em trước? Để em còn biết anh sẽ đến chứ!” Cung Muội Muội bĩu môi, có chút oán trách.
“Anh nhận được điện thoại, liền chạy thẳng tới sân bay, vội vàng đi một mạch tới đây, căn bản không có thời gian gọi cho em.” Dạ Lương Thành nói xong, lại liếc cô: “Tối nay lúc gọi điện thoại, vì sao không nói chuyện này với anh?”
“Em... em cảm thấy anh không rảnh nên không nói cho anh.” Cung Muội Muội bĩu môi, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
Nhưng sắc mặt người đàn ông này vẫn âm trầm không vui: “Em không hỏi, làm sao biết anh có thời gian đến đây hay không?”
Cung Muội Muội lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ bực bội của anh, cô chỉ đành duỗi tay ra, cách chiếc bàn nhỏ, vuốt ve chiếc cằm gợi cảm của hắn: “Đừng giận nữa được không? Em xin lỗi vẫn không được sao?”
Dạ Lương Thành cũng không thật sự tức giận, hắn khẽ hừ một tiếng: “Về sau không được giấu anh bất cứ chuyện gì.”
“Dạ, đạo trưởng đại nhân nói cái gì thì chính là cái đấy, tiểu nữ tuân mệnh!” Cung Muội Muội cười tít mắt lấy lòng hắn.
Đôi mắt sáng rực của Dạ Lương Thành nhìn cô chằm chằm: “Em định ở bữa tiệc này bao lâu?”
“Chơi đến cùng ạ!” Cung Muội Muội nói với vẻ tự nhiên.
“Nhưng anh chỉ có ba tiếng, em không muốn ở riêng với anh sao?” Dạ Lương Thành nhíu mày hỏi.
“Nhưng dạ tiệc mới bắt đầu!” Cung Muội Muội thực lòng cũng rất muốn cư xử tốt với đồng nghiệp mình.
Sắc mặt người đàn ông lập tức u ám, hắn cắn răng ra lệnh: “Ăn xong thì đi với anh.”
“Đi đâu?” Cung Muội Muội lập tức trợn mắt hỏi.
“Đi với anh.” Dạ Lương Thành không muốn ở đây lãng phí thời gian.
Cung Muội Muội đáp một tiếng, cô cũng không ăn nổi nữa, bưng ly cooktail lên uống hai ngụm, nói với Dạ Lương Thành: “Đi thôi!”
Dạ Lương Thành cũng không có khẩu vị gì, đứng dậy, thân hình cao to khiến Cung Muội Muội đứng bên cạnh như một con chim non nép vào người hắn.
Dạ Lương Thành ôm lấy cô, rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người trong đại sảnh dạ tiệc. Sắc mặt Nhậm San San rất khó coi, cô ta cắn môi, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành tựa sát vào nhau đi khỏi đó.
Buổi tối lạnh lẽo đầu xuân này, dường như khiến mọi người vô thức mà liên tưởng đến dáng vẻ quấn quít thân mật của hai người.
Cung Muội Muội vừa bước ra ngoài, liền cảm thấy sự lạnh lẽo bủa vây, lúc này cô mới nhớ ra, trong xe của Kiều Kiều còn có áo khoác, lúc này, cô cũng không tiện tìm cô ấy lấy chìa khóa, nên cô chỉ có thể chịu lạnh vậy.
Đang ôm cánh tay, liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cởi áo khoác của hắn ra, khoác chiếc áo vương đầy hơi ấm của hắn lên người cô.
Cung Muội Muội cảm thấy cả cơ thể và trái tim đều ấm áp.
Cô ngẩng đầu cười với hắn.
Dạ Lương Thành vẫn còn một nỗi buồn bực chưa được giải tỏa, ở bên ngoài đại sảnh của dạ tiệc lúc này, không một bóng người, những cột nhà kiểu La Mã chìm trong bóng tối.
Cung Muội Muội chỉ cảm thấy một bóng đen phủ xuống, trong nháy mắt, cô liền bị người đàn ông đè lên cây cột trong bóng tối, cằm bị nâng lên, nụ hôn mang tính trừng phạt của người đàn ông bỗng nhiên rơi xuống.
Cô cảm thấy rất ngượng ngùng muốn giẫy giụa một phen, chỉ nghe thấy người đàn ông khẽ hừ một tiếng: “Không được từ chối.”
Cung Muội Muội dở khóc dở cười, người đàn ông này thật bá đạo.
Sau chiếc hôn nóng bỏng, khuôn mặt Cung Muội Muội đỏ bừng, tựa như hờn giận nói: “Anh hôn đủ chưa vậy?”
“Chưa!” Giọng nói của Dạ Lương Thành rất nặng nề: “Môi em hôn kiểu gì cũng không thấy đủ!”
Tim Cung Muội Muội càng thêm loạn nhịp, tối nay, người đàn ông này quá mạnh mẽ bá đạo rồi.