19360
Đưa con đi học xong, Trình Ly Nguyệt ngồi xe Cung Dạ Tiêu tới nhà hàng gần đó ăn sáng, sau khi ăn sáng, hai công ty cách nhau không xa, Cung Dạ Tiêu đưa cô đi làm xong mới lên công ty.
Chiếc Silver-spirit màu đen sang trọng đậu ở trước cửa, Trình Ly Nguyệt bước xuống từ ghế lái phụ, ở cách đó không xa, một chiếc taxi cũng dừng lại, Giản Vân cũng bước xuống xe, ánh mắt cô khẽ liếc nhìn thì bắt gặp người đàn ông nho nhã tuấn tú ngồi trên ghế lái của Silver-spirit.
Đây chính là Cung Dạ Tiêu danh tiếng lẫy lừng khắp thế giới sao? Bây giờ anh đã trở thành người đàn ông đứng đầu bảng xếp hạng những người giàu có nhất thế giới?
Mặc dù Giản Vân cũng trang điểm rất xinh đẹp và nổi bật, nhưng cô phát hiện ra rằng khi xe của Cung Dạ Tiêu rời đi, hình như anh không hề đưa mắt nhìn cô đang đi ngang qua xe.
Giản Vân vô cùng ngưỡng mộ Trình Ly Nguyệt vì cô có được người bạn trai giàu có như vậy.
Khi tới công ty, Trình Ly Nguyệt cởi bỏ áo ngoài, ngồi xuống bàn làm việc, Đường Duy Duy lần nào cũng thuận đường mua cho cô một ly cà phê Starbucks, cô rất thích loại cà phê này.
"Chị Ly Nguyệt, cà phê của chị này." Đường Duy Duy mỉm cười mang vào phòng.
"Cám ơn." Trình Ly Nguyệt mỉm cười, hàng tháng cô đều gửi một khoản tiền lì xì cho cô ấy.
Ánh nắng mặt trời thảnh thơi quyến rũ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, chậu bonsai xanh biếc bên cạnh trở lên tươi tốt, làm việc cũng là một cách sống, cũng là một niềm vui, cũng là một biểu hiện để chứng minh bản thân.
Trình Ly Nguyệt vô cùng yêu thích công việc này của mình, mặc dù Cung Dạ Tiêu có đủ tiền để nuôi cô và con nhưng cô không muốn đánh mất chính mình, đánh mất giá trị của bản thân trong chuỗi thời gian dài đằng đẵng đó.
Trình Ly Nguyệt hít thở một hơi thật sâu, bắt đầu việc đầu tiên của công việc ngày hôm nay, kiểm tra email.
Trong phòng làm việc của Cung Nghiêm, Cung Húc tới từ sáng sớm, gần đây hai anh em họ bận rộn một việc là tìm di chúc của ba mình. Họ cũng không ngờ ông đề phòng họ cẩn thận tới vậy, một tháng sau khi ông qua đời, di chúc vẫn chưa xuất hiện.
"Anh nói xem có khi nào ba quên lập di chúc không?" Cung Húc lạc quan nghĩ.
"Hừm! Sao có thể quên được! Di chúc của ba không những tồn tại, hơn nữa sẽ xuất hiện ở thời điểm thích hợp, bây giờ chúng ta cần phải làm rõ xem di chúc này được giao cho ai?"
"Ba có thể giao nó cho ai chứ? Chúng ta đã thăm hỏi khắp một lượt những người bạn thân của ba rồi, những điều cần hỏi đều đã hỏi hết, những người đó không hề có di chúc." Cung Húc bực bội nói.
"Chú kiên nhẫn một chút, đâu có dễ dàng tìm được di chúc tới vậy, bây giờ chúng ta phải ngồi xuống suy nghĩ, dùng suy nghĩ của ba để nghĩ vấn đề, nếu như tôi là ba, tôi sẽ giao di chúc cho ai?" Cung Nghiêm nheo mắt, trầm ngâm suy nghĩ.
Cung Húc bên cạnh cũng kiên nhẫn hơn, phần di chúc này có liên quan tới vinh hoa phú quý của cả đại gia tộc sau này.
Bây giờ họ không thiếu ăn thiếu mặc nhưng muốn đại phú đại quý, có vai vế thì vẫn còn đuối sức.
Nếu như có thể nắm giữ cổ phần của tập đoàn Cung Thị, đó mới là thân phận hiển hách.
Đồng thời việc này cũng khiến Cung Dạ Tiêu canh cánh trong lòng, mới sáng sớm Cung Thánh Dương đã tới công ty thảo luận với anh, tìm ra di chúc là việc cấp thiết lúc này.
"Ba, chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi, tin tưởng ông." Cung Dạ Tiêu bình tĩnh nói.
"Dạ Tiêu, con thân thiết với ông, con nghĩ xem bình thường ông tin tưởng ai nhất?" Cung Thánh Dương nhìn anh hỏi.
Cung Dạ Tiêu nghe ba mình hỏi vậy gần như buột miệng nói ra: "Còn ai nữa? Đương nhiên là chú Trần."
Nói ra cái tên này, Cung Dạ Tiêu và Cung Thánh Dương liền đưa mắt nhìn nhau, Cung Dạ Tiêu ánh mắt co lại: "Lẽ nào di chúc nằm trong tay chú Trần?"
Tên của chú Trần là Trần Lập Đức, là quản gia ở bên ông Cung gần bốn mươi năm, ông không có con cái, vẫn một thân một mình làm quản gia, năm nay ông đã bảy mươi tuổi, sau khi ông Cung qua đời, nhà họ Cung ngoại trừ người giúp việc quét dọn theo định kì ra thì đều đã giải tán không ít người làm, quản gia đi đâu, Cung Dạ Tiêu không chú ý cho lắm.
"Dạ Tiêu, rất có khả năng người ông con tin tưởng nhất là ông ấy, có lẽ di chúc nằm trong tay ông ấy." Cung Thánh Dương nói xong liền thở dài: "Nếu thực sự nằm trong tay ông ấy thì chỉ có thể đợi ông ấy mang ra thôi."
"Nếu như nằm trong tay chú Trần thì con không hề lo lắng, nhưng con chỉ e rằng chú hai và chú ba sẽ coi chú ấy là mục tiêu, con sợ họ sẽ hãm hại chú ấy." Dứt lời, Cung Dạ Tiêu liền nói với ba mình: "Con thấy cần thiết phải liên hệ với chú Trần."
"Ừ! Hãy liên hệ với ông ấy, phái người bảo vệ ông ấy luôn." Cung Thánh Dương cũng tán thành.
Cùng thời gian này, Cung Nghiêm bỗng mở choàng mắt, ông nghiến răng cười nhạt một tiếng: "Quên mất một người."
"Anh hai, anh nói ai vậy?"
"Trần Lập Đức, quản gia của ba, ông là người mà ba tin tưởng nhất, di chúc rất có khả năng nằm trong tay ông ta."
"Vậy còn không mau đi tìm ông ta, chỉ cần chúng ta lấy được di chúc, sau đó tìm cơ hội tiêu hủy, chí ít chúng ta cũng có cơ hội lội ngược dòng." Cung Húc vui mừng.
"Tôi sẽ sai Thừa Vĩ lập tức phái người đi tìm, nhất định phải tìm được ông ta trước Cung Dạ Tiêu." Cung Nghiêm ánh mắt sắc lạnh.
Ở nhà ăn của bộ ngoại giao, Cung Muội Muội bưng đồ ăn bước ra liền nhìn thấy Lăng Diệp vẫy tay gọi cô: "Ở đây."
Cung Muội Muội liền nhìn qua hai bên sau đó thận trọng ngồi xuống bên cạnh anh.
Lăng Diệp bật cười nhìn cô: "Sao vậy? Ăn cơm cùng anh mà làm như đi ăn trộm vậy sao?"
Cung Muội Muội mỉm cười: "Đúng vậy! Anh là người tình đại chúng của bộ ngoại giao, nhỡ may em không cẩn thận khiến mọi người nổi giận thì biết làm sao?"
Lăng Diệp nhờ vào ngoại hình tuấn tú, năng lực ngoại giao xuất sắc, lập tức giành được tình cảm của các nữ viên chức trong phòng, hơn nữa anh tuổi còn trẻ nhưng đã giữ chức vụ bộ trưởng, càng góp phần làm tăng sức quyến rũ của anh.
Ánh mắt Lăng Diệp sâu thẳm nhìn cô, khẽ chớp mắt: "Muội Muội, anh nghe nói em có bạn trai rồi?"
"Đúng thế! Anh ấy là Dạ Lương Thành." Cung Muội Muội mỉm cười hạnh phúc.
"Là người anh chàng giống như thần thoại trong giới quân sự đó sao?" Lăng Diệp không hề cảm thấy xa lạ.
"Anh ấy thần thánh tới vậy sao?" Cung Muội Muội miệng nói vậy nhưng lòng sùng bái trong mắt thì không hề che giấu.
Ánh mắt Lăng Diệp thoáng vẻ hụt hẫng, phải biết là khi còn học đại học anh đã từng cố gắng theo đuổi cô, nhưng Cung Muội Muội đã từ chối anh.
"Chúc mừng em, chúc hai người hạnh phúc." Lăng Diệp mỉm cười, ánh mắt không hề che giấu tình yêu mến đối với cô.
"Cám ơn anh." Cung Muội Muội thản nhiên đón nhận lời chúc phúc của anh.
"Tối nay bộ ngoại giao có tổ chức tiệc, em có tham gia không?" Lăng Diệp cười hỏi.
"Vâng, em sẽ tham gia." Cung Muội Muội gật đầu, cô cũng đã hẹn với đồng nghiệp rồi, chả mấy khi có cơ hội vui chơi.
Ánh mắt Lăng Diệp thoáng vẻ vui mừng, như thế đang đợi câu nói này của cô. Mặc dù anh biết Cung Muội Muội là hoa đã có chủ nhưng nếu như trong lòng yêu mến một người thì cho dù người đó đã lấy chồng anh vẫn không thể từ bỏ, vẫn quan tâm tới cô, lưu luyến những khoảng thời gian được ở bên cạnh cô ấy.