1936
Thời gian tiếp theo, Trình Ly Nguyệt chỉ đứng xem người đàn ông trước mặt chọc con trai cô vui vẻ cười to như thế nào, trong lòng cô có chút chua chát, anh ta vẫn đúng là mạnh mẽ can thiệp vào cảm tình của con trai và cô.
Đi dạo một lúc trong công viên mới quay về, đã là tám giờ rưỡi tối rồi, khi về nhà, Cung Dạ Tiêu để nhóc con ngồi trên vai địu về, tiếng cười của cậu nhóc vang khắp một khu.
Phía sau, Trình Ly Nguyệt nghe thấy tiếng cười vui vẻ hưng phấn đến thế của con trai, khóe miệng cũng nở ra nụ cười mà bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Thân là một người mẹ, con trai vui vẻ hạnh phúc, chính là niềm vui hạnh phúc của cô, cái cảm giác này, cô muốn nén cũng nén không được.
Về đến phòng khách, nhóc con đã cười đến sắp hụt hơi, Cung Dạ Tiêu ôm cậu vào lòng, gương mặt anh tuấn áp sát gần cậu nhóc, hôn lên khuôn mặt phúng phính của cậu, khiến cho cậu nhóc nhột đến cười ha hả không ngừng, nụ cười trên gương mặt anh tuấn của Cung Dạ Tiêu cũng là tràn đầy tình thương và yêu thích từ tận sâu trong tim.
Trình Ly Nguyệt bước vào nhìn thấy cảnh này, ngây ra vài giây, hình dáng anh ta khi nói chuyện với cô ban nãy là ác ma, còn bây giờ, lại thành thiên sứ.
Nhìn con trai đang ngồi trên ghế sofa, cô mở miệng nói, “Tiểu Trạch, đến giờ đi tắm rồi.”
“Mami, tối nay có thể để baba tắm cho con không.” Nhóc con lập tức yêu cầu.
Trình Ly Nguyệt thực sự muốn tức chết mà, con trai đeo Cung Dạ Tiêu đến thế, đúng là không phải việc tốt gì.
Cung Dạ Tiêu nghe xong, đôi mắt sâu đen mê người nhìn về hướng cô với vẻ đắc ý, Trình Ly Nguyệt thì cắn môi liếc anh ta không vui vẻ gì.
“Được thôi, baba tắm cho con, đi thôi! Sau này, baba sẽ tắm cho con mỗi ngày.” Cung Dạ Tiêu vô cùng hưởng thụ cảm giác con trai dựa dẫm vào anh.
“Vâng ạ!” Nhóc con cũng khá phấn khởi gật đầu đồng ý.
Trình Ly Nguyệt trong lúc nhìn hai cha con đi lên lầu, phát hiện người giúp việc trong lâu đài đều không thấy đâu hết, cô bất giác cũng đi theo lên lầu, cô nhớ lầu bốn vẫn còn rất nhiều phòng dành cho khách, tối nay cô chăm con ngủ say rồi thì cô sẽ về phòng dành cho khách ngủ.
Trong phòng tắm, Cung Dạ Tiêu lần đầu tiên tắm cho một đứa nhóc mũm mĩm, cảm giác rất mới lạ. Trong bồn tắm, làn da trắng khỏe của nhóc con cùng với mái đầu đen tuyền khi bị ướt nước, dưới ánh sáng của bóng đèn, trở nên vô cùng dễ thương đáng yêu, còn đôi mắt to long lanh lại khiến anh nghĩ ngay đến Trình Ly Nguyệt.
Nếu nói đứa con này có ngũ quan giống hệt anh, vậy thì đôi mắt này chắc chắn giống mẹ nó, trong trẻo tinh khiết, không hề có tạp chất.
“Baba, ông bà nội con ở đâu vậy!” Nhóc con chớp chớp đôi mắt to hiếu kỳ hỏi.
Gương mặt anh tuấn của Cung Dạ Tiêu đanh lại, cười dịu dàng, “Họ sinh sống ở nước ngoài, tìm thời gian thích hợp ba sẽ sắp xếp cho con gặp họ.”
“Dạ!” Nhóc con đầy mong chờ.
Trình Ly Nguyệt đi vào phòng ngủ chính, chỉ thấy căn phòng rộng rãi được thiết kế theo tông lạnh, đâu đâu cũng toát ra tính cách khó chịu của nam chủ nhân, cô tự động đi về phía ban công.
Cung Dạ Tiêu dùng khăn tắm quấn kỹ nhóc con rồi bế ra ngoài, nhóc con cũng không có quần áo mặc rồi, Cung Dạ Tiêu nhớ ra ban đầu khi xây dựng lâu đài, anh có thiết kế một phòng trẻ con trong tủ quần áo khác của mình, thế nên, trong phòng trẻ con có sẵn quần áo trẻ em.
Anh dùng khăn quấn kỹ nhóc con, dặn cậu nhóc không được xuống giường, còn anh ta thì đẩy cửa đi sang căn phòng bên cạnh, lấy một bộ đồ ngủ nhóc con có thể mặc được, đem về mặc vào cho nhóc.
Trên ban công, Trình Ly Nguyệt lưng dựa vào lan can, thông qua cửa sổ nhìn anh ta mặc đồ cho con trai ở trên giường, có chút không tin nổi vào mắt mình, người đàn ông này cho người ta cảm giác lạnh lùng khó gần, cao quý, cao cao hơn người, nhưng lúc này đây, trước mặt con trai, anh ta lại xuất hiện hình tượng vú nuôi hoàn mỹ.
Thực ra, con trai có người ba như vậy cũng không phải việc xấu gì.
Trình Ly Nguyệt vội lắc đầu, cô nghĩ bậy bạ gì thế? Chẳng lẽ chỉ vì anh ta đối xử tốt với con trai một chút mà cô đã vội mềm lòng rồi sao?
Trình Ly Nguyệt đẩy cửa ban công bước vào, ánh mắt Cung Dạ Tiêu quét qua, “Đến phiên cô đi tắm rồi đấy.”