Truyện Không Tên Số 14

Chương 34




1934

Trình Ly Nguyệt cất xong khăn tắm đi ra cửa, trong lòng thì oán khí ngất trời, tại sao lại phải đến đây chứ? Không đến thì không xảy ra chuyện như ban nãy rồi.

Trong phòng ăn dưới lầu, tường vàng huy hoàng, phong cách trang hoàng gần bằng khách sạn bảy sao, khiến người ta có cảm giác được hưởng thụ sự tôn quý.

Nhóc con hưng phấn lắm, nhà của baba lớn đến thế, đẹp đến thế kia mà!

Chỉ thấy trên mặt khăn trải bàn màu vàng kim bày ra tám món ăn đặt sắc, chay mặn phối hợp hài hòa, hương thơm nức mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Cung Dạ Tiêu ôm con trai đến ngồi ở vị trí đầu bàn, Trình Ly Nguyệt vì phải lo việc ăn uống của con, nên bắt buộc phải đến ngồi cạnh con trai.

“Tiểu Trạch, con muốn ăn gì, baba gắp cho con.” Cung Dạ Tiêu một bên tay ôm con, một bên tay chuẩn bị gắp đồ ăn cho cậu nhóc.

“Để con nó tự ăn, đừng nuông chiều hư.” Trình Ly Nguyệt lên tiếng nói.

Cung Dạ Tiêu ngơ người một chút, nhóc con trong lòng anh lập tức ngoan ngoãn bò xuống, “Baba, con tự ăn.”

Trình Ly Nguyệt chuyển sang một chỗ ngồi mới, để con trai ngồi ở giữa hai bọn họ, cô lấy một chén cơm mà người giúp việc mang lên để trước mặt con trai, Cung Dạ Tiêu muốn cưng chiều con, ai ngờ lại không có cơ hội.

Bên cạnh cậu nhóc có một cái muỗng, mà đôi tay tròn lẳng đầy thịt của cậu thì lại đang dùng đũa, Trình Ly Nguyệt gắp cho nhóc một ít rau mà cậu thích ăn để trên mặt cơm, cậu nhóc lập tức cầm chén lên ăn.

“Mami, nhà của baba lớn thiệt lớn luôn! Tối nay chúng ta cùng ngủ với baba nhé!” Nhóc con ngước khuôn mặt nhỏ lên, nét mặt khao khát nhìn về phía mami.

Trình Ly Nguyệt không có cảm giác thèm ăn, đang uống canh, bất ngờ lời nói của con trai làm cô bị sặc, “Hơ…hơ…hơ…”

Cô vội che miệng, bị sặc đến ho liên tục vài tiếng.

“Mami, mami sao rồi? Chỗ nào không khỏe sao?” Nhóc con lập tức lo lắng vuốt vuốt lưng cô.

Trình Ly Nguyệt rút một tờ khăn giấy che miệng, nhất thời nói không ra lời.

Người đàn ông ngồi ở vị trí đầu bàn sầm mặt lại.

Trình Ly Nguyệt cuối cùng cũng qua cơn sặc hơi, cô ứ hử một tiếng, “Con trai, anh nhanh lên, án no rồi chúng ta về nhà.”

“Không chịu mà! Tối nay chúng ta cùng ngủ với baba nhé? Nhóc Ù là ngủ chung với baba mami đó.” Cậu nhóc tức khắc không hài lòng, cậu cũng muốn trải nghiệm cảm giác cùng ngủ chung với baba mami.

Khuôn mặt xinh của Trình Ly Nguyệt thoáng ửng hồng, cô nhìn lướt qua khuôn mặt của người đàn ông, chỉ thấy anh ta từ tốn ăn thức ăn trong dĩa, hình như bình thản hơn cô.

Nhóc con lập tức dùng kỹ năng làm nũng của mình, hai tay chắp vào nhau, đôi môi phúng phính, “Mami, con xin mami mà!”

Trình Ly Nguyệt đang không biết phải làm gì, bất ngờ, một giọng nam trầm thấp hấp dẫn chen vào, “Đồng ý con trai đi!”

Trình Ly Nguyệt lập tức kinh ngạc ngẩn đầu, nhìn trừng về phía anh ta, “Không được.”

Yêu cầu gì cô cũng có thể đáp ứng con trai, nhưng ngủ chung với người đàn ông này, cô sống chết cùng không làm được.

Tưởng nhóc con dễ dụ lắm à? Thực ra nhóc con đều biết hết cả, baba mami không có yêu thương ân ái như trong tưởng tượng của nhóc, cậu muốn thông qua sự nỗ lực của mình để cho hai người họ càng thân thiết hơn.

“Oa…” chỉ thấy nhóc con cơm không ăn, hai tay uất ức đan vào nhau trên đầu gối, nước mắt nói có là có, khóc rất ư là thương tâm.

Trình Ly Nguyệt bất ngờ, hôm nay con trai làm sao thế này? Tại sao lại trở nên không nghe lời đến vậy? Hơn nữa còn khóc nữa, cô không nhớ nổi lần cuối con trai khóc thương tâm đến thế là khi nào luôn.

“Con muốn ngủ chung với baba mami, con muốn ngủ chung với baba mami mà!” Chiêu dùng nước mắt tấn công được cậu nhóc trình diễn.

“Trình Vũ Trạch, ăn cơm thì ngồi ngoan ăn cơm, con khóc cái gì.”Trình Ly Nguyệt bày ra khuôn mặt nghiêm nghị dạy bảo.

“Mami nếu không đồng ý ngủ cùng baba, con sẽ không ăn cơm.” Nhóc con mếu môi trả lời.

Cung Dạ Tiêu nheo mắt, dưới đôi mắt sắc của anh là sự ung dung nhìn thấu được chân tướng, con trai diễn thực không tệ, vì muốn tác hợp cho anh và mami ngủ chung, nhóc con cũng cố gắng hết sức rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.