Truyện Không Tên Số 14

Chương 299




19299

Hôm nay, Trình Ly Nguyệt không đi đâu, cứ thế nằm trên sofa ở nhà, Cung Dạ Tiêu ân cần chăm sóc cô, thấy gương mặt cô nhăn nhó khó chịu, trái tim anh lại đau nhói.

Nếu anh không bị Hoắc Yên Nhiên hãm hại, anh căn bản không thể nào bất chấp chừng mực làm tổn thương cô thế này, bây giờ trên cánh tay cô vẫn còn những vết bầm dập, đó là vì bị anh nắm chặt bỏ qua ý nguyện của cô.

Cung Dạ Tiêu thở dài, vươn tay kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô.

Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt tự trách của anh, cô đành phải đưa tay xoa lên mặt anh, an ủi: "Không sao đâu, em không trách anh."

Người gây ra chuyện này là Hoắc Yên Nhiên, cô ta mới là kẻ đáng hận nhất.

"À, đúng rồi, em gọi điện đã, Linda bị bệnh, một mình ở nhà, em bảo trợ lý của em tới chăm chị ấy." Trình Ly Nguyệt nói xong liền lấy điện thoại gọi cho Đường Duy Duy.

Gọi điện xong, Trình Ly Nguyệt lại mệt mỏi dựa vào lòng Cung Dạ Tiêu, ngáp dài muốn ngủ, Cung Dạ Tiêu vỗ nhẹ vai cô nói: "Ngủ đi."

Trình Ly Nguyệt nằm ngủ trên ghế sofa rộng rãi, Cung Dạ Tiêu lấy chăn đắp cho cô, anh thì cầm ipad ngồi ở bên cạnh cô, Trình Ly Nguyệt ôm lấy eo anh, an tâm nằm ngủ.

Cô ngủ tới gần chập tối, Cung Dạ Tiêu không nấu cơm, nhờ Nhan Dương mua cơm ở khách sạn mang về, trong đó anh có mua cho cô một bát yến sào bổ máu. Khi Cung Dạ Tiêu đi thay và giặt ga giường, trên tấm thảm màu xám có vết máu đỏ tươi, anh biết cô không phải là lần đầu tiên, nhưng tối qua anh vẫn cảm nhận được cô rất chặt khít khiến anh khó chịu.

Nhưng vết máu này chỉ có thể minh chứng cho hành vi khốn nạn của anh.

Ăn xong bữa tối, Trình Ly Nguyệt gọi điện thoại cho con trai, cậu nhóc có Quả Bóng bầu bạn không hề muốn về nhà, buổi tối còn đặt ổ của Quả Bóng ở trong phòng mình, Cung Dạ Tiêu cầm lấy điện thoại, tìm ba mình, bảo họ thứ hai đưa cậu đi học.

Sắp xếp xong việc của con, Trình Ly Nguyệt cũng không phải lo lắng nữa, bây giờ vết hôn trên cổ cô vẫn chưa tan đi, nếu bị con nhìn thấy chắc chắn sẽ lo lắng, tưởng rằng cô bị ngược đãi.

Để không phải khó xử, Trình Ly Nguyệt không muốn con nhìn thấy.

Buổi tối, lại nằm lên giường của Cung Dạ Tiêu, Trình Ly Nguyệt vẫn dựa vào lòng anh, cảm thấy hơi thở của anh có phần hỗn loạn.

Trình Ly Nguyệt cảm nhận được sự thay đổi của anh, cơ thể không khỏi run rẩy, nhích ra sau một chút.

Cung Dạ Tiêu giọng nói khàn khàn an ủi cô: "Yên tâm, tối nay anh sẽ không làm gì em cả."

Bây giờ nếu anh không kiềm chế, lại làm gì cô, anh sẽ chẳng khác nào cầm thú.

Trình Ly Nguyệt vừa sợ, vừa thương anh, cô ngẩng gương mặt trắng hồng lên nhìn anh, chỉ thấy nét mặt anh căng thẳng, cố gắng kiềm chế, vừa mới được ăn mặn bây giờ lại phải nhẫn nhịn, đúng là một việc thử thách khả năng tự kiềm chế của anh.

Tối qua, sau khi tác dụng của thuốc qua đi, Cung Dạ Tiêu đương nhiên cảm nhận được mùi vị của thỏa mãn, có thể nói là tột cùng sung sướng.

Đầu mũi Trình Ly Nguyệt lấm tấm mồ hôi khiến cả khuôn mặt trở lên long lanh, Cung Dạ Tiêu cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, hôn xuống tới môi.

Nụ hôn của anh dịu dàng, quyến luyến, không hề thô bạo, thể hiện tình cảm an ủi.

Trình Ly Nguyệt cho dù cơ thể vẫn còn đau nhưng tình cảm trong lòng bắt đầu xao xuyến.

"Đau..." Cô tủi thân nhìn anh, "đừng hôn nữa."

Cung Dạ Tiêu chăm chú nhìn cô, lúc này Trình Ly Nguyệt mong manh như một búp bê sứ, cho dù rất hấp dẫn nhưng lại khiến anh không dám chạm vào, đúng là một tâm lý mâu thuẫn.

Cung Dạ Tiêu nghĩ thầm, lẽ nào đã để lại cho cô ám ảnh không thể phai nhạt! Sau này cô sẽ không cho anh chạm vào cô nữa?

Lại qua một ngày, cơ thể Trình Ly Nguyệt đã hồi phục phần nào, nhưng cô vẫn có chút mất tự nhiên, Cung Dạ Tiêu sáng sớm lại giúp cô bôi thuốc, Trình Ly Nguyệt xấu hổ muốn chui xuống đất, cô cảm thấy trước mặt anh, cô không còn bất cứ bí mật nào có thể giấu giếm.

Cung Dạ Tiêu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, mỉm cười ôm lấy cô: "Còn xấu hổ cái gì, nơi nào cơ thể em anh cũng thích."

"Anh... anh có thể không nói tới những việc này không?" Trình Ly Nguyệt giận dỗi đẩy anh ra.

Cung Dạ Tiêu cười ha ha, vô cùng hào sảng và quyến rũ.

Thứ hai, Cung Dạ Tiêu bảo cô xin nghỉ phép, không đi làm, hiện tại tập đoàn Kaman đã tuyên bố rút ra khỏi thị trường trong nước, hàng ngày đều có vài người nghỉ cho tới khi công ty chấm dứt công việc.

Trình Ly Nguyệt chỉ cần nói với Linda một tiếng là được, hôm nay cô một mình ở nhà nghỉ ngơi. Thứ hai Cung Dạ Tiêu có một cuộc họp quan trọng, Trình Ly Nguyệt bảo anh không cần lo lắng cho cô, cô có thể tự chăm sóc bản thân mình.

Thông tin của công ty Kaman đã truyền tới tai Hoắc Yên Nhiên, lúc này cô đang mặc bộ đồ công sở gợi cảm đứng trước cửa sổ nhìn sang tòa nhà đối diện, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.

Công ty Kaman đóng cửa, khách hàng sẽ trở thành khách hàng mới của cô, bây giờ cô cũng được coi là thương hiệu có tiếng trong nước, chỉ cần cô phát triển thương hiệu này lớn mạnh thêm, cô sẽ chuẩn bị niêm yết sàn chứng khoán, có trong tay hai công ty niêm yết cũng đủ khiến cô hài lòng.

Nhưng nghĩ tới sự thất bại của mình lần trước, Hoắc Yên Nhiên thực sự không cam lòng, trong đầu cô toàn là hình ảnh Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt đang ân ái.

Chỉ có điều, bây giờ Hoắc Yên Nhiên đã hoàn toàn từ bỏ ý định, cô biết giữa cô và Cung Dạ Tiêu là không thể.

Hiện giờ cô chỉ mong Cung Dạ Tiêu không trách cô.

Đương nhiên trong mắt Cung Dạ Tiêu, đây tuyệt đối không thể nào là việc không truy cứu nữa.

Vì cô đã chuốc thuốc cho anh, hủy hoại một đêm lãng mạn anh chuẩn bị cho Trình Ly Nguyệt, lại một lần nữa khiến gây tổn thương tâm lý cho Trình Ly Nguyệt, sao anh có thể bỏ qua như vậy được.

Lúc này, ở nơi cao nhất trong tập đoàn Cung Thị, Cung Dạ Tiêu một tay cho vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa, muốn đối phó với Hoắc Yên Nhiên, cách trực tiếp nhất chính là đoạt hết những thứ cô ta coi trọng, chính là hai công ty trong tay cô ta.

Cho dù anh không đích thân ra tay cũng có thể mượn tay người khác mua lại công ty thiết kế áo cưới ở nước ngoài của Hoắc Yên Nhiên.

Anh sẽ để Hoắc Yên Nhiên nhận thức sâu sắc được rằng, đắc tội anh sẽ phải chịu hậu quả thế nào.

Hoắc Yên Nhiên ngồi ở công ty một lát, cô suy đi tính lại liền quyết định cầm túi đi tới tập đoàn Cung Thị.

Cô nghĩ cô nhất định phải bù đắp gì đó, cô không muốn phải trả giá bằng sự nghiệp tương lai của mình.

Thân phận của Hoắc Yên Nhiên khiến cho nhân viên lễ tân không dám ngăn cô lại vì dù sao bên ngoài vẫn đồn đại rằng hai nhà Cung, Hoắc sắp liên hôn.

Hoắc Yên Nhiên đi thang máy tới thẳng tầng lầu văn phòng của Cung Dạ Tiêu, vừa ra khỏi thang máy liền bị Nhan Dương ngăn lại.

"Hoắc tiểu thư, cho hỏi cô có việc gì không?"

"Tôi muốn gặp Cung tổng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.