Truyện Không Tên Số 14

Chương 288




19288

Về tới công ty, Linda đi điều tra việc tiết lộ danh sách khách hàng, Trình Ly Nguyệt thì bị cách làm của Hoắc Yên Nhiên khiến cho không có tâm trạng làm việc. Cô đang nghĩ nếu như công ty Kaman thực sự bị đẩy ra khỏi thị trường trong nước, vậy thì cô sẽ mất đi công việc này.

Vì cô không thể cùng công ty Kaman đi khai thác thị trường nước khác.

Bốn rưỡi, Cung Dạ Tiêu gọi điện tới hỏi cô có đi đón con không, cô bảo anh đi dón, giờ bên cạnh Linda đang cần người, cô phải đợi ở công ty.

Xung quanh công ty đều có camera an ninh, tài liệu lại được khóa trong phòng làm việc của Linda, vì thế điều tra không hề khó, khoảng năm giờ, Linda gọi điện thoại bằng số nội bộ cho cô, bảo cô tới phòng mình.

Trình Ly Nguyệt bước vào phòng của Linda, đóng cửa lại nhìn cô, Linda tay chống vào trán, nét mặt rầu rĩ.

"Sao vậy? Đã điều tra ra chưa?"

"Điều tra ra rồi nhưng không phải ăn trộm tài liệu của chị mà có người lén ghi lại những tài liệu này, tiết lộ thông tin ra bên ngoài, là trợ lý của chị."

"Vậy chị định xử lý cô ta ra sao?"

"Để nhân viên công ty không lo lắng, chị sẽ tìm lí do để sa thải cô ta, Ly Nguyệt, có lẽ công ty chúng ta thực sự không thể duy trì được nữa rồi."

"Linda, đừng nghĩ vậy."

"Chị sẽ nói việc này với Kaman phu nhân, xem bà ấy quyết định ra sao. Nếu thực sự mất đi thị trường này, chúng ta có lẽ sẽ phải rời khỏi đây, rút về trụ sở, như vậy em sẽ không thể qua đó, phải không?"

Trình Ly Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, em sẽ ở lại đây."

"Nếu em muốn làm công việc thiết kế đá quý này, nếu em không muốn từ bỏ, chị sẽ tiến cử với Kaman phu nhân, hàng năm mua lại bản thảo của em, để em không đánh mất thiên phú này."

"Cám ơn chị Linda, nếu như có thể cho em cơ hội như vậy em sẽ nắm bắt." Trình Ly Nguyệt gật đầu mỉm cười.

"Tiểu Trạch thì sao? Không đi đón à?"

"Cung Dạ Tiêu đi đón rồi, lát nữa em đi nhờ xe chị về."

"Được, vậy chúng ta đi thôi!" Linda nói xong, bước ra ngoài thì nhìn thấy trợ lí của mình, cô gái đó chột dạ cúi đầu, ánh mắt Linda lạnh lùng nhìn cô ta mấy giây sau đó cùng Trình Ly Nguyệt rời khỏi công ty.

Trong công ty đối diện, hôm nay Hoắc Yên Nhiên dựa vào thân phận của bản thân và thực lực của công ty, cướp được sáu khách hàng của Kaman, lúc này cô ta đang đắc ý cầm tách cà phê, nhìn công ty đối diện giống như một kẻ chiến thắng.

Lúc này, điện thoại bên cạnh đổ chuông, cô ta nhìn màn hình thấy là ông mình, liền cầm lên nghe: "Alo, ông ạ."

"Yên Nhiên, nhà họ Cung hẹn ông đi ăn cơm, con cũng đi cùng."

"Ông Cung mời chúng ta sao?" Hoắc Yên Nhiên lập tức mừng vui, có phải ông Cung sắp xếp cơ hội để cô gặp mặt Cung Dạ Tiêu không?

Lần này cô nhất định phải nắm bắt cơ hội, Hoắc Yên Nhiên nở nụ cười hưng phấn, cầm gương trên bàn ngắm nghía một lượt, lấy phấn trang điểm ra trang điểm sơ qua.

Hôm nay việc tốt tới liên tục, tâm trạng cô ta càng trở lên vui vẻ.

Trình Ly Nguyệt về tới nhà, đổi dép liền nhìn thấy cậu nhóc đang ngồi ngay ngắn trên bàn nhỏ của mình làm bài tập. Cô bước tới, thấy con đang viết số từ một tới mười, mặc dù cậu nhóc có IQ cao nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, cầm bút chưa chắc chắn, chữ viết chưa được đẹp.

"Cố lên con trai, viết lại lần nữa."

"Vâng! Mami cũng vất vả rồi."

Lúc này Trình Ly Nguyệt đột nhiên nghe thấy trong bếp có tiếng động, cô ngẩng đầu lên nhìn về hướng đó: "Ba con đâu?"

"Ba đang nấu cơm."

Trình Ly Nguyệt sững sờ vài giây, sau đó vội chạy tới cửa bếp, Cung Dạ Tiêu đang đeo tạp dề, đứng thái rau, trên giá đỡ bên cạnh đang đặt Ipad, trên Ipad đang tạm dừng video hướng dẫn nấu ăn.

Trình Ly Nguyệt bật cười: "Anh có cần giúp đỡ không?"

Cung Dạ Tiêu vô cùng tự tin khoe tài thái rau, thái rất có tiết tấu, anh mỉm cười nói: "Tối nay không cần, em nghỉ đi."

"Thực sự không cần chứ?" Trình Ly Nguyệt cũng không mệt lắm.

"Hãy tin tưởng ông xã của em." Cung Dạ Tiêu nháy mắt.

Mặc dù là trong bếp nhưng anh vẫn vô cùng quyến rũ, người đàn ông biết nấu ăn sẽ càng hấp dẫn.

Tim Trình Ly Nguyệt đập thình thịch, cô thầm mong đợi bữa cơm do Cung Dạ Tiêu nấu.

Trình Ly Nguyệt đi tắm trước, cô tìm một bộ đồ ngủ mùa thu, màu xanh hồng, đáng yêu và kín đáo.

Sau khi tắm xong, cô ngồi trước gương sấy khô mái tóc dài tới eo, mềm mại và thẳng tới eo, gương mặt trong gương mềm mại, mịn màng và trắng ngần. Trình Ly Nguyệt ngắm nghía gương mặt mình, cô không giống ba, vậy thì nhất định là giống mẹ.

Dì Mai nói, mẹ cô khi xưa rất xinh đẹp, lúc này bóng cô trong gương của vô cùng xinh đẹp, cô chớp mắt, chợt muốn biết mẹ cô rốt cuộc đang ở nơi nào trên thế giới.

Trình Ly Nguyệt cầm thun lên cột tóc, bỗng ngửi thấy mùi thơm thức ăn tỏa ra từ trên bàn, cô mỉm cười bước tới, thấy mâm cơm bắt mắt và hương thơm ngào ngạt, thầm kêu lên một tiếng, trình độ của Cung Dạ Tiêu cũng không tồi.

Đàn ông nấu ăn dường như sẽ có thiên phú hơn phụ nữ, chỉ cần nắm bắt đúng quy trình, món ăn nấu ra sẽ rất ngon.

Lúc này, Cung Dạ Tiêu đang đeo găng tay bê một nồi canh ra, nói với cô: "Gọi con đi rửa tay ra ăn cơm."

Trình Ly Nguyệt hiếm khi rảnh rỗi, cô dắt con đi rửa tay rồi bước ra, Cung Dạ Tiêu đã xới cơm cho hai mẹ con cô xong, hai người ngồi xuống lập tức động đũa.

Cung Dạ Tiêu nấu món tôm lột vỏ xào hành tây, thịt thái chỉ sốt nấm, giá xào, còn hầm thêm nửa con gà, canh gà vàng tươi, thơm ngon, Trnfh Ly Nguyệt xé một chiếc đùi gà cho con, cậu bé vui vẻ gặm sạch sẽ.

"Ngon không? Ba vừa học vừa làm đấy!" Cung Dạ Tiêu nói với hai mẹ con, vẻ mặt căng thẳng.

"Baba, ngon tuyệt." Cậu bé khen ngợi.

Trình Ly Nguyệt cũng hài lòng giơ ngón cái lên: "Rất ngon, có thể sánh với món ăn ở khách sạn lớn rồi." Nói xong, cô liền cười tít mắt nói: "Nếu sau này anh có thể thường xuyên nấu ăn, vậy chắc chắn sẽ rất ngon."

"Anh có thời gian sẽ nấu chơ em ăn." Cung Dạ Tiêu không có ý kiến gì, lại bổ sung thêm một câu: "Chăm hai mẹ con béo trắng."

Trình Ly Nguyệt cạn lời, nhưng cũng may cô có tạng người ăn nhiều cũng không béo, chỉ cần người đàn ông này có lòng là được.

Ăn cơm xong, Trình Ly Nguyệt phụ trách dọn dẹp, Cung Dạ Tiêu đi tắm cho con, thời gian cứ thế trôi đi tới chín rưỡi tối, cậu nhóc ăn no, ngủ cũng nhanh.

Trình Ly Nguyệt lấy giá vẽ của cô ra, hiện giờ tình hình công ty căng thẳng như vậy, cô cũng muốn cứu vãn, cô liền lấy bút ra nhưng cứ thế dừng trước giá vẽ không biết nên đặt bút tại đâu.

"Sao vậy? Không có linh cảm?" Cung Dạ Tiêu ngồi xuống cạnh cô, lên tiếng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.