19258
Cậu nhóc chạy tới trước mặt Cung Dạ Tiêu liền được anh cúi xuống bế bổng lên, Cung Dạ Tiêu cưng chiều và dịu dàng nhìn cậu con trai hiếu động của mình, yên tâm hơn hẳn, anh lo lắng chặng bay dài sẽ khiến cậu bé mệt mỏi.
Dì Mai khi thấy Tiểu Trạch và Cung Dạ Tiêu nhìn nhau, trong lòng rất kinh ngạc, sao Tiểu Trạch lại giống người đàn ông phương đông tuấn tú này tới vậy? Sao Tiểu Trạch lại gọi anh ta là baba?
Dì lại nhìn người đàn ông này, mặc dù trẻ tuổi, nhưng khí thế hùng mạnh, uy nhiếp và nổi bật khiến người ta không thể rời mắt.
Cung Dạ Tiêu thấy dì Mai đang nhìn anh với thái độ đề phòng lập tức giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng không được lại gần họ, còn anh thì ôm cậu nhóc vào trong vườn, lễ phép chào dì Mai: "Chào dì Mai, cháu là Cung Dạ Tiêu, ba của Tiểu Trạch."
Dì Mai nhìn gương mặt phiên bản người lớn của Tiểu Trạch, nhất thời nửa tin nửa ngờ.
Tiểu Trạch lập tức tích cực chứng minh: "Bà dì, đây đích thực là baba của con!"
Dì Mai hỏi cậu nhóc: "Thật sao?"
"Ly Nguyệt có ở nhà không ạ?" Cung Dạ Tiêu ôn tồn hỏi.
"Có, con bé mệt quá đang ngủ rồi."
"Baba, sao ba không đi cùng con và mẹ? Ba tới từ khi nào vậy, mami nói ba rất bận."
"Ba không bận." Cung Dạ Tiêu mỉm cười, đối với cậu nhóc, anh và Trình Ly Nguyệt đều có chung một quan điểm, không thể bộc lộ mâu thuẫn của người lớn trước mặt con.
"Cung tiên sinh, mời vào trong nhà." Dì Mai nói, trong lòng không khỏi kinh ngạc, Ly Nguyệt vừa mới nói xảy ra rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc ba của Tiểu Trạch nữa sao?
Dì không thể ngờ rằng, ba của Tiểu Trạch lại là một người giàu có, hơn nữa lại rất cao lớn tuấn tú, đúng là gen tốt.
"Cám ơn!" Cung Dạ Tiêu cũng không khách sáo, anh bước vào phòng khách, ngồi xuống sofa.
Tiểu Trạch lập tức dẫn theo Đậu Đậu, Tiểu Tuấn vây lấy anh, Cung Dạ Tiêu nhìn Tiểu Trạch hỏi: "Không giới thiệu với ba sao?"
"Baba, đây là Tiểu Tuấn, đây là Đậu Đậu, chúng con từ nhỏ lớn lên bên nhau, rất thân thiết đấy."
Dì Mai hãm một ấm trà mang ra, trong lòng băn khoăn không biết có nên gọi Trình Ly Nguyệt dậy hay không.
"Cung tiên sinh, mời dùng trà." Nói xong hỏi: "Tôi đi nấu mỳ cho Tiểu Trạch, Cung tiên sinh có ăn không?"
"Không, cháu ăn rồi." Cung Dạ Tiêu lễ phép trả lời, sau đó anh đứng dậy nói với con: "Phòng của mẹ con ở đâu?"
"Phòng bên trái trên lầu."
"Được, ba lên với mẹ con một lát, con ăn ngoan nhé."
"Vâng!" Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.
Cung Dạ Tiêu lên lầu, ngôi biết thự này đối với anh mà nói có vẻ hơi nhỏ, anh cao một mét tám mươi tám, lúc nào cũng phải đề phòng tránh bị cụng đầu.
Bên trái chỉ có một gian phòng, Cung Dạ Tiêu khẽ khàng mở cửa, anh đoán Trình Ly Nguyệt đang ngủ, nếu không dưới lầu ồn ào như vậy cô không thể không nghe thấy.
Anh mở cửa ra, quả nhiên thấy trên chiếc giường có ánh nắng mặt trời chiếu vào, Trình Ly Nguyệt nằm cuộn mình ngủ say, trên người đắp một chiếc chăn màu xanh ngọc, gương mặt trắng hồng không tì vết, hai bàn tay nhỏ nhắn đan xen trước ngực, tới tư thế ngủ cũng rất phòng bị.
Cung Dạ Tiêu khẽ thở dài, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chặp lên mặt cô, từ hôm qua tới giờ chắc cô ấy đã rất mệt.
Không nói tới chuyện phải chăm sóc Tiểu Trạch cả đêm trên máy bay, lòng oán hận của cô đối với anh chắc chắn cũng khiến cô rất khổ sở.
Trình Ly Nguyệt đang ngủ, quả nhiên trong lòng nghĩ tới điều gì trong mơ liền mơ thấy điều đó, cô mơ thấy Cung Dạ Tiêu ôm Tiểu Trạch lạnh lùng bước đi, đầu không ngoảnh lại, cô gào khóc sau lưng bảo anh đừng dẫn con đi nhưng trong mơ Cung Dạ Tiêu tàn nhẫn chỉ quay lại nhìn cô một lần, sau đó dẫn Tiểu Trạch vào trong xe, đi thẳng...
"Đừng... đừng dẫn con tôi đi... đừng..." Trình Ly Nguyệt tuyệt vọng nói mơ.
Cung Dạ Tiêu ngồi bên cạnh giường, nghe giọng nói sợ hãi của cô liền lập tức nắm chặt lấy đôi bàn tay đang khua khoắng, anh cúi người xuống thì thầm bên tai cô: "Yên tâm, anh sẽ không cướp mất Tiểu Trạch đi đâu..."
Trình Ly Nguyệt nhíu chặt mày, sao bên tai cô lại có tiếng của Cung Dạ Tiêu, đây là mơ, nhất định là mơ...
Trình Ly Nguyệt nắm chặt lấy tay anh, ngủ không an tâm, Cung Dạ Tiêu cúi người, gương mặt tuấn tú của anh khẽ chạm nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của cô, cảm giác bất an trên gương mặt cô dường như dần dần biến mất.
Xuất hiện trong mơ không phải là cảnh Cung Dạ Tiêu cướp mất Tiểu Trạch mà là những đêm hai người đầu ấp tay gối, những khoảng thời gian được anh ôm chặt trong vòng tay, khiến cô tạm thời quên đi việc con bị cướp mất ở trong mơ.
Trình Ly Nguyệt vừa nằm mơ, tay vừa ôm lấy thứ gì đó, là cánh tay của Cung Dạ Tiêu, được cô ôm chặt trong lòng.
Cung Dạ Tiêu lúc này đang cố chịu đựng vết thương trên người, cảm giác đau đớn ập tới nhưng anh vẫn không rút tay ra, hơn nữa cố nhịn đau, để cô ôm lấy tay anh ngủ.
Anh biết nếu rút tay ra sẽ khiến cô giật mình tỉnh dậy, có lẽ sẽ làm cô sợ hãi.
Dưới lầu.
Dì Mai vừa bưng ba bát mì cho ba đứa nhóc vừa hiếu kì dò hỏi Tiểu Trạch về những việc xảy ra trong nước, còn cả việc sao họ lại tìm được Cung Dạ Tiêu, vì trước đây Trình Ly Nguyệt có nói rằng khi cô có con, tới người đàn ông đó là ai cô cũng không biết.
Sao đột nhiên lại xuất hiện ba của đứa bé?
Tiểu Trạch lập tức kể lại việc cậu nhóc tìm được ba mình như thế nào, dì Mai vừa nghe vừa giật mình sửng sốt, Tiểu Trạch cũng thật to gan, chỉ dựa vào khuôn mặt giống mình mà dám một mình đi gặp Cung Dạ Tiêu, còn giới thiệu mẹ mình làm bạn gái anh ta.
Tuy nhiên việc hoang đường này chỉ có trẻ con mới có thể làm, hoàn toàn không có logic, nhưng không ngờ lại tìm được đúng ba ruột của mình.
"Xác nhận đúng là ba của con chứ?"
"Bà dì yên tâm, con và ba đã xét nghiệm DNA rồi, đó chính là ba của con." Tiểu Trạch khẳng định
Dì Mai lúc này cũng không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có điều dì nghĩ lần này Trình Ly Nguyệt về đây lẽ nào có liên quan tới người đàn ông này? Cãi nhau với anh ta? Mâu thuẫn?
Nghe giọng Tiểu Trạch, bọn họ đã ở cùng nhau hai ba tháng rồi, chắc chắn cũng có tình cảm!
Ôi! Thế giới tình cảm của bọn trẻ thường nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn.
Dì Mai không lên lầu làm phiền Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt, dì dẫn ba đứa nhóc chơi ngoài sân, đối với trẻ nhỏ, chiếc sân này đúng là thiên đường, mỗi cành cây ngọn cỏ nơi đây đều có tình cảm.
Phòng bên trái trên lầu, Trình Ly Nguyệt ngủ rất say, Cung Dạ Tiêu ngồi bất động như tượng tạc bên giường, ánh mắt sâu thẳm thoáng vẻ mệt mỏi, nắm chặt tay cô không hề buông ra, như thế cứ nhìn gương mặt cô, cả đời này sẽ không già đi, không nhàm chán.
Trong giấc mơ, Trình Ly Nguyệt cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy yên lòng, không còn gặp ác mộng, khiến cô ngủ rất yên giấc.