19214
Cung Muội Muội vừa bước vào hành lang của kí túc xá, nước mắt liền tuôn rơi như mưa, trong túi có mấy lọ nước nhỏ mắt Trình Ly Nguyệt mua cho cô, nhưng cô biết cô không cần, cô khóc là vì Dạ Lương Thành.
Cô thực sự không hiểu, đang yên đang lành tại sao anh lại làm vậy?
Lẽ nào anh không cẩn thận cho cô vào danh sách đen? Hay là anh cố tình?
Cung Muội Muội về lại kí túc xá, ở đây còn có hai thực tập sinh nữa, đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp, vừa mới quen biết nhưng đã rất thân thiết.
"Muội Muội về rồi à, lại đây ăn nho." Một người gọi cô.
"Cám ơn." Cung Muội Muội đặt túi xuống, xách ghế ngồi cạnh họ.
"Mắt cậu làm sao vậy?"
"Bị bụi bay vào mắt."
"Bây giờ ngoài trời gió lớn, khi nổi gió phải chú ý, hai hôm nay mắt mình cũng bị viêm."
"Muội Muội lợi hại quá, lần phỏng vấn này cậu đứng đầu, cậu biết sáu thứ tiếng, thật đáng kinh ngạc."
Cung Muội Muội khiêm tốn cười: "Chẳng qua là vì hồi nhỏ đi du lịch nhiều."
"Thật có thiên phú, cậu là người tốt nhất trong số thực tập sinh lần này."
Một người lập tức kinh ngạc hỏi: "A, cậu cũng mang họ Cung! Cậu có quen với Cung Dạ Tiêu không? Chính là tổng tài tập đoàn Cung Thị thành phố chúng ta đấy? Nhà cậu có phải là phân chi của nhà họ Cung không?"
Cung Muội Muội ngạc nhiên vài giây, sau đó gật đầu cười: "Đúng vậy, nhà mình là phân chi họ xa của nhà họ Cung."
"Vậy cậu đã từng gặp Cung Dạ Tiêu bao giờ chưa? Anh ta đẹp trai không?"
"Đẹp trai, vô cùng đẹp trai." Cung Muội Muội mỉm cười khen ngợi, anh trai của mình chắc chắn là đẹp trai rồi. Cô che giấu thân phận cũng là vì không muốn bị đối xử đặc biệt ở đây, hơn nữa rõ ràng cô dựa vào thực lực, nếu biến thành dựa vào quan hệ vậy thì sẽ rất oan uổng.
Cô cũng cảm thấy may mắn vì từ nhỏ sống ở nước ngoài nên truyền thông trong nước không tiết lộ hình ảnh của mình, cùng với việc anh trai tạo áp lực với các cơ quan truyền thông nên tin tức về tập đoàn Cung Thị rất ít được đưa tin.
"Trời ơi! Cậu nhất định đã nhìn thấy anh ta ở cự ly gần rồi đúng không? Cung Dạ Tiêu cực phẩm trong giới doanh nhân, Dạ Lương Thành cực phẩm trong giới chính trị, hai soái ca, mình mà có thể nhìn thấy một trong số hai người bọn họ thì kiếp này cũng đáng sống!"
"Dạ Lương Thành? Sao các cậu biết anh ta?" Cung Muội Muội ngạc nhiên hỏi, không ngờ có thể nghe thấy cái tên Dạ Lương Thành từ bọn họ.
"Đương nhiên là biết! Dạ Lương Thành là niềm tự hào của cả quốc gia, thủ trưởng trẻ tuổi nhất, trong giới quân sự, anh là một nhân vật tựa chiến thần vậy."
Cung Muội Muội mở tròn mắt, cô cứ tưởng Dạ Lương Thành có thân phận bình thường! Không ngờ anh nổi tiếng tới vậy, tới thực tập sinh cũng biết chiến công của anh!
"Mình nói cho các cậu nghe một thông tin bên lề, các cậu có biết Nhậm San San không?"
"Mình biết, cô ấy là nhân viên phiên dịch tài giỏi thông thạo tám ngoại ngữ của bộ ngoại giao! Xinh đẹp trẻ tuổi lại tài hoa, được gọi là nữ thần của bộ ngoại giao, rất được lãnh đạo coi trọng."
Cung Muội Muội vẻ mặt bần thần nói: "Chưa gặp bao giờ."
"Hôm nay mình nghe một chị khóa trên nói, cô ta đang theo đuổi Dạ Lương Thành, nghe nói đã ba năm rồi, Dạ Lương Thành vẫn không đồng ý!"
Đầu Cung Muội Muội như muốn nổ tung, nữ thần của phòng phiên dịch đang theo đuổi Dạ Lương Thành?
"Thật hay đùa vậy?"
"Đương nhiên là thật, chị khóa trên đó nói rất chắc chắn, Nhậm San San từ chối vô số người theo đuổi chỉ vì đợi câu trả lời của Dạ Lương Thành, nghe nói họ từng hẹn hò, sau đó lại chia tay."
Tim Cung Muội Muội đập thình thịch, cô nắm chặt cánh tay của cô gái đang nói: "Họ đã từng hẹn hò sao?"
Cô gái cũng là một người hay tám chuyện, vẻ mặt khẳng định: "Chắc đã từng hẹn hò, Nhậm San San đâu phải người thường, cô ta có gia thế quân sự, nói không chừng đã quen biết Dạ Lương Thành từ nhỏ, nếu không, giống như tép diu bọn mình, sao có thể quen biết với người như Dạ Lương Thành?"
"Đúng vậy! Chúng mình đừng mơ tưởng tới người như Dạ Lương Thành nữa, có điều phòng phiên dịch có mấy hotboy trẻ tuổi chưa vợ, cố lên, nói không chừng lại theo đuổi được một anh."
Đầu óc Cung Muội Muội trống rỗng, đột nhiên cô rất muốn biết Nhậm San San trông như thế nào, cô gái từng hẹn hò với Dạ Lương Thành chắc chắn xinh đẹp như tiên nữ.
Lẽ nào đây chính là lí do mà anh cho cô vào danh sách đen?
Tức chết đi được!
"Kiều Kiều, cho mình mượn điện thoại của cậu một lát!" Cung Muội Muội nhất thời bốc đồng nói.
"Này, cầm lấy đi! Mình còn hơn ba trăm phút gọi miễn phí, cậu gọi thoải mái!" Cô gái có tên Kiều Kiều thoải mái đưa điện thoại cho cô.
Cung Muội Muội cầm điện thoại đi ra ngoài, chọn một nơi yên tĩnh, giận dữ gọi vào số của Dạ Lương Thành, tay chống hông, đợi đối phương trả lời.
Ba giây, bảy giây, mười một giây…
Khi Cung Muội Muội tưởng rằng đối phương sẽ không nghe máy thì một giọng trầm như thể tới từ một đất nước xa xôi vang lên: "Alo, ai vậy?"
Cung Muội Muội tức giận lên tiếng trách móc: "Dạ Lương Thành, anh là tên khốn."
Đầu bên kia lặng yên mấy giây, giọng nói có phần ngạc nhiên: "Muội Muội, là em sao?"
"Là tôi, tôi nói cho anh biết, tôi gọi cuộc điện thoại này để nói với anh, Cung Muội Muội tôi không phải là người con gái mà anh có thể tùy tiện đùa bỡn, hừ! Cả đời này tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy anh nữa." Cung Muội Muội bực tức uy hiếp.
Dạ Lương Thành khẽ thở dài nói: "Đang đi làm sao?"
"Đừng giả bộ tốt bụng nữa, tôi biết anh thích cái cô Nhậm San San gì đó, được, anh cứ thích cô ta đi! Cung Muội Muội tôi không cần được anh thích."
"Xin lỗi, tôi rút lại câu nói đó."
"Câu nói nào?" Cung Muội Muội có phần hốt hoảng.
"Câu tôi thích em." Giọng anh khàn khàn vọng lại.
Nước mắt Cung Muội Muội trào ra, cô nhìn lên màn đêm vô biên, lạnh tới thấu tim, cô mím chặt môi hỏi dồn nói: "Dạ Lương Thành, anh thực sự thích Nhậm San San đó sao? Hai người từng hẹn hò?"
"Ai nói với em?"
"Không cần biết ai nói với tôi, chỉ cần anh trả lời tôi là được."
"Đúng." Tiếng nói của Dạ Lương Thành nặng nề phát ra.
Cung Muội Muội không kìm được lòng bật khóc thút thít, nắm chặt điện thoại, cố chấp không ngắt máy, tiếng khóc rưng rức truyền tới tai người đầu dây bên kia, vô cùng thê lương.
"Muội Muội, đừng khóc!"
"Anh từng nói anh thích tôi, anh là tên khốn nói lời không biết giữ lời, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, không thèm quan tâm tới anh nữa!"
Trong văn phòng ở căn cứ rộng lớn nơi biên giới, Dạ Lương Thành nhìn điện thoại đã ngắt cuộc gọi, gương mặt sa sầm phức tạp, nhưng nét ưu tư thì không thể nào che đậy, là đau khổ, đôi mắt đen nhánh của anh toàn đau khổ và rối loạn.
Cuối cùng anh cũng làm tổn thương cô.
Chết tiết, nếu sớm biết vậy tối đó anh đã không ngốc nghếch mà nói ra những lời đó.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, anh cầm lên nghe: "Alo!"
"Alo, thủ trưởng, chúng tôi phát hiện ra ba chiến cơ khả nghi đang tiếp cận khu cảnh giới, yêu cầu lệnh bắn hạ." Đầu bên kia một giọng nói gấp gáp vang lên.
Dạ Lương Thành nhíu chặt mày, ra lệnh: "Bắn hạ chiến cơ, bắt sống quân địch."
"Vâng."
Lúc này Dạ Lương Thành căn bản không có thời gian nghĩ tới tình cảm nam nữ, gương mắt anh ánh lên sát khí đằng đằng, dáng người cao lớn bước những bước chắc chắn rời khỏi văn phòng, tối nay đối với căn cứ sẽ là một đêm không ngủ.