Truyện Không Tên Số 14

Chương 204




19204

Trong văn phòng làm việc sang trọng, Cung Nghiêm ngồi trên sofa, hút xì gà ngẫm nghĩ.

Lúc này cửa bị đẩy ra một cách vội vàng, ánh mắt ông ta giận dữ nhìn ra thì thấy con trai mình Cung Thừa Vĩ bước vội vào, gương mặt anh tuấn vô cùng lo lắng, vừa bước vào, đang muốn gọi Cung Nghiêm thì thấy sắc mặt của ba mình rất khó coi.

"Ba, ba sao vậy?" Cung Thừa Vĩ ngạc nhiên hỏi.

"Tác phong làm việc hấp tấp, đây chính là điểm khiến con vĩnh viễn không bằng Cung Dạ Tiêu." Cung Nghiêm bực bội trách móc.

Mặt Cung Thừa Vĩ biến sắc, đôi mắt hiện rõ sự không cam tâm mãnh liệt: "Ba, tới ba cũng nghĩ vậy sao? Người khác nói sao con không quan tâm nhưng ba cũng không thể tăng chí khí của người khác mà dập tắt uy phong của con trai mình!"

Cung Nghiêm hừ một tiếng: "Chính vì con là con ba nên ba mới giận vậy, người khác tính tình ra sao ba không thèm quan tâm." Nói xong ông lại hút xì gà, nói với anh ta: "Con vào làm gì?"

"Ba, vừa nãy con nghe quản gia nói, tối qua, ông bảo Cung Dạ Tiêu dẫn theo con trai anh ta và Hoắc Yên Nhiên của nhà họ Hoắc đi ăn cơm, như vậy chẳng phải ông có ý định tác hợp cho cuộc hôn nhân này sao?" Cung Thừa Vĩ nói xong, ánh mắt ánh lên vẻ tức tối và muộn phiền, trong đầu xuất hiện gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Hoắc Yên Nhiên.

Cung Nghiêm nhìn thấu tâm tư của con mình: "Sau buổi tối ngày hôm đó, con vì cô nàng nhà họ Hoắc mà không màng ăn uống, ba không cần biết con có thích cô ta thật hay không nhưng tốt nhất hãy biết kiềm chế một chút."

"Ba, chỉ là thích một người thôi mà, ba quan tâm làm gì?"

"Nhưng cũng phải coi đó là ai, Hoắc Yên Nhiên là người ông con sắp xếp cho Cung Dạ Tiêu, con là em họ của nó, công khai giành giật, con muốn ông càng thêm ghét con sao?" Cung Nghiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta: "Khi con không có năng lực giành được mọi thứ, con phải nhẫn nhịn, nhịn mọi điều mà người khác không thể nhịn."

"Ba, con biết rồi, nhưng con lo rằng Cung Dạ Tiêu cưới Hoắc Yên Nhiên, tới lúc đó mọi chuyện cũng đã muộn." Cung Thừa Vĩ bực bội nói.

Cung Nghiêm nhìn bộ dạng không có tiền đồ của con mình, giận tới mức thở dài: "Con vội gì chứ? Cung Dạ Tiêu có thích Hoắc Yên Nhiên không còn chưa biết trước được."

Cung Thừa Vĩ kinh ngạc trước kết luận của ba mình: "Sao anh ta lại không thích Hoắc Yên Nhiên được chứ? Hoắc Yên Nhiên đẹp vậy cơ mà, điều kiện lại xuất sắc!"

"Cung Dạ Tiêu tính tình cao ngạo, sở thích khó đoán, theo như người của chúng ta quan sát, hiện tại hắn đang thích mẹ của con trai hắn, hơn nữa hắn yêu đứa bé đó như vậy sao có thể chấp nhận Hoắc Yên Nhiên, hiện tại chẳng qua là hắn muốn kéo dài thời gian mà thôi."

"Kéo dài thời gian gì?"

"Kéo dài thời hạn mà ông con cho hắn, ông con hứa cho hắn một năm ở với đứa bé, đồng thời cũng cho phép mẹ đứa bé ở cùng, để đứa bé chuyển tình cảm sang cho hắn, tương lai sẽ đón về nhà họ Cung."

"Cung Dạ Tiêu tuy đầu óc kinh doanh rất tốc nhưng mắt nhìn người lại cực kém, không lấy Hoắc Yên Nhiên mà lại chọn một người phụ nữ bình thường."

"Chính vì mắt nhìn người của hắn kém nên con mới có cơ hội để gây rối cho hắn, nếu không cả đời này con cũng đừng mong có cơ hội đổi đời trở thành gia chủ tương lai của nhà họ Cung."

"Con nghe theo ba, ba bảo con làm gì con cũng sẽ làm." Cung Trình Vĩ lập tức đứng ra sau lưng ba mình, đấm vai lấy lòng ông ta.

Cung Nghiêm chỉ có một người con trai, cho dù có kém cỏi thế nào đi nữa thì ông ta cũng phải đẩy con mình lên vị trí gia chủ của nhà họ Cung, không thể để con cháu của Cung Dạ Tiêu kế thừa tài sản được.

"Con yên tâm đi học quản lý công ty đi, những việc này cứ để ba lo." Cung Nghiêm nói với con trai.

"Ba, ba nhất định không được để Hoặc Yên Nhiên bị Cung Dạ Tiêu cưới mất, đợi con ngồi lên vị trí của anh ta, con sẽ lập tức cưới Hoắc Yên Nhiên về nhà." Cung Thừa Vĩ cầu xin.

"Chỉ một cô nàng Hoắc Yên Nhiên mà đã khiến con mê mẩn, Cung Dạ Tiêu chẳng xem người ta ra gì kìa!" Cung Nghiêm nói xong liền nheo mắt, đúng vậy, mối quan hệ thông gia giữa hai nhà Cung, Hoắc tuyệt đối không được thành công, nếu không Cung Dạ Tiêu sẽ có được sự ủng hộ của nhà họ Hoắc, thực sự sẽ là sự bắt tay giữa hai gia tộc hùng mạnh, như vậy thì đời này hai cha con họ sẽ đừng mong đổi đời.

"Ba, có khi nào ba cũng nên nghĩ cách để Hoắc Yên Nhiên ghét Cung Dạ Tiêu?"

"Việc này không cần con quan tâm, mau đi làm việc của con đi!" Cung Nghiêm nói, ông sẽ tự định đoạt.

Cung Thừa Vĩ đàng buồn rầu đi ra, anh ta không bao giờ đoán biết được tâm tình của ba mình, vì thế bốn năm trước Cung Nghiêm mới có thể so đọ bản lĩnh với Cung Dạ Tiêu trước mặt ông Cung.

Cung Nghiêm cầm điện thoại lên, nói với người nhận điện thoại: "Sắp xếp việc của các người, tiếp tục làm!"

"Ngài Cung, ngài vẫn cần ảnh riêng tư của Cung Dạ Tiêu sao?"

"Lần này tôi cần tài liệu đầy đủ, tiền sẽ không thiếu của các người."

"Yên tâm, chúng tôi sẽ làm thật tốt, ngài cứ yên tâm."

Bốn rưỡi chiều, Trình Ly Nguyệt rời khỏi phòng làm việc đi xuống lầu, bên ngoài cửa, xe riêng của Cung Dạ Tiêu đã đợi sẵn ở đó, một chiếc Silver-spirit màu đen kiên cố.

Cô kéo cửa ghế sau, Cung Dạ Tiêu vẫn đang xem tài liệu, cô nhíu mày nói: "Nếu như anh bận thì tôi đi đón con là được."

Cung Dạ Tiêu quay đầu nhìn cô không nói gì.

Trình Ly Nguyệt ngồi vào xe cũng không muốn nói chuyện, việc trưa nay khiến cô nhìn thấy anh là bực mình.

Tới trường học, xe vừa dừng lại, Tiểu Trạch đeo cặp đã chạy tới.

"Mami, chú Bùi đã tới chưa? Chú ấy về nước thật rồi sao?"

"Ừ, chú ấy về rồi." Trình Ly Nguyệt mỉm cười xoa đầu con.

"Chú ấy đâu rồi?" Cậu nhóc nhìn ra sau lưng cô.

"Chú ấy về khách sạn rồi, con muốn gặp chú ấy không?"

"Có ạ!" Cậu nhóc gật đầu.

Cung Dạ Tiêu đứng sau lưng Trình Ly Nguyệt, niềm nhớ nhung của cậu bé với Bùi Tử Hiên khiến anh có phần khó chịu, nhưng anh không hề ngăn cản cậu bé mong nhớ Bùi Tử Hiên, việc này đối với cậu bé là biểu hiện của sự biết ơn.

"Tối nay tôi sẽ đặt nhà hàng rồi, em dẫn Tiểu Trạch đi gặp cậu ta đi!" Cung Dạ Tiêu bất ngờ lên tiếng.

Trình Ly Nguyệt nhìn anh, tưởng rằng anh cũng đi nào ngờ Cung Dạ Tiêu không tỏ thái độ gì, nói: "Tôi sẽ về công ty tăng ca, mọi người ăn tối xong tôi sẽ tới đón hai mẹ con."

"Baba đi cùng đi mà! Con sẽ giới thiệu chú Bùi cho ba làm quen!" Cậu nhóc ôm chân anh hào hứng nói.

Cậu nhóc không hề biết rằng ba mình đã gặp Bùi Tử Hiên rồi, Cung Dạ Tiêu giơ tay xoa đầu cậu nhóc: "Không cần đâu, để khi khác có cơ hội sẽ gặp, con và mami đi chơi vui vẻ nhé."

"Tôi sẽ tự đặt nhà hàng." Trình Ly Nguyệt không muốn làm phiền anh.

"Không được, tôi sẽ đặt!" Cung Dạ Tiêu rất kiên quyết vấn đề này, chí ít tối nay anh có quyền đặt nhà hàng.

Trên đường đi, Trình Ly Nguyệt gọi điện cho Bùi Tử Hiên, nói việc Tiểu Trạch muốn gặp anh tối nay, Bùi Tử Hiên vui vẻ nhận lời, nhà hàng đã được Cung Dạ Tiêu đặt sẵn, cô nói địa chỉ, lát nữa hai mẹ con cô sẽ tới nơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.