Truyện Không Tên Số 14

Chương 195




19195

“Ông à! Con có chút lo lắng, đây là lần đầu con gặp Tiểu Trạch, không biết có thể sống chung với Tiểu Trạch được không?” Hoắc Yên Nhiên sớm đã có toan tính rồi.

“Sợ gì chứ? Trẻ con không khó sống chung đến vậy đâu, chúng đều là những đứa bé rất ngây thơ và đáng yêu. Con chỉ cần tốt với chúng thì chúng cũng sẽ tốt với con. Đơn thuần nhất chính là suy nghĩ của trẻ con, đừng lo lắng.” Cung lão gia an ủi cô.

“Vâng! Con nhất định sẽ đối tốt với Tiểu Trạch.” Hoắc Yên Nhiên lập tức trả lời, có sự chỉ bảo của Cung lão gia, cộng thêm biểu hiện hôm nay của cô thì cô tin rằng đứa bé này sẽ không ghét bỏ cô. Hơn nữa cô còn chuẩn bị quà cho nó nữa.

Khoảng sáu giờ, xe của Cung Dạ Tiêu dừng trong sân. Xe vừa dừng thì tiếng chó sủa đầy kích động vang lên. Cậu nhóc trên xe vẫn chưa xuống khỏi xe thì đã nhìn thấy Shiba ở bên ngoài cửa, chắc Shiba đã ngửi thấy mùi của cậu bé nên đang ra sức ngoe nguẩy đuôi, sủa inh ỏi về phía cửa chiếc xe.

Cung Dạ Tiêu tháo dây an toàn cho Tiểu Trạch, Tiểu Trạch tự xuống xe. Vừa xuống xe liền chạy tới chỗ của Sài Sài, Sài Sài phát ra những tiếng rít đầy kích động, nó thu móng vuốt nhỏ lại để không làm cậu chủ bị thương.

Thân hình cao lớn của Cung Dạ Tiêu tiến đến, Shiba còn chạy xung quay hắn mấy vòng rồi liếm liếm ống quần hắn. Cung Dạ Tiêu nói với Tiểu Trạch: “Con đi ra vườn hoa chơi với Shiba đi.”

“Vâng!” Tiểu Trạch cười gật đầu rồi dẫn theo Shiba chạy về phía thảm cỏ ở vườn hoa.

Cung Dạ Tiêu rảo bước vào phòng khách, vừa hay gặp Hoắc Yên Nhiên đang dìu Cung lão gia đi vào từ cửa sau. Ánh mắt Hoắc Yên Nhiên chợt nhìn chăm chú người đàn ông tuấn tú vừa bước vào, đôi mắt đẹp của cô bỗng trở lên dịu dàng và long lanh, cô chào hỏi một cách lịch sự: “Cung thiếu gia, chào anh.”

Cung lão gia nghe thấy vậy vội sửa nói: “Đừng gọi là thiếu gia, nghe khách sáo quá, gọi là Dạ Tiêu đi!”

Hoắc Yên Nhiên xấu hổ, vội cụp mắt xuống: “Ông à! Con và Cung thiếu gia chỉ là bạn bè mới gặp thôi! Gọi như vậy ngượng lắm ạ!”

“Ngượng gì chứ? Cứ gọi nó là Dạ Tiêu đi, càng thân thiết chứ sao?” Cung lão gia nói xong thì ngẩng đầu nhìn đứa cháu đang đứng trước mặt, hỏi: “Con không có ý kiến phải không?”

Cung Dạ Tiêu thấy lão gia phải có người đỡ liền nhíu mày hỏi: “Ông nội, ông sao vậy? Thân thể không khỏe sao?”

“Không phải, nha đầu này cứ muốn đỡ ta, chứ ta đi lại vẫn bình thường!” Nói xong, Cung lão gia ngồi xuống ghế tựa, có chút kinh ngạc nhìn về phía sau hắn: “Tiểu Trạch đâu?”

“Thằng bé đang chơi với Shiba trong vườn hoa.”

“Đứa bé này...” Cung lão gia nở nụ cười cưng chiều.

Hoắc Yên Nhiên nhìn Cung Dạ Tiêu với đôi mắt đầy ngưỡng mộ, ở trước mặt hắn, cô không che dấu nổi sự yêu thích cô dành cho hắn. Cô nghĩ rằng, đàn ông thương yêu con cái của họ, nhất định sẽ cực kỳ dịu dàng.

“Dạ Tiêu, Yên Nhiên, các con ngồi đi! Ta có vài lời muốn nói.” Cung lão gia nói với bọn họ.

Cung Dạ Tiêu hơi nhíu mày rồi ngồi xuống sô pha bên cạnh, Hoắc Yên Nhiên cũng tao nhã ngồi xuống, có chút kích động khi chờ nghe lời nói của Cung lão gia.

Cung lão gia nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ngồi phía trước, trong mắt ông, quả thực họ rất xứng đôi. Cháu trai ông anh tuấn phi phàm, Hoắc Yên Nhiên đoan trang hiền thục, nếu như hôn nhân có thể thành thì tương lai của Cung gia có hi vọng rồi.

“Dạ Tiêu, con nên hiểu tâm tư của ông, nếu Yên Nhiên có thể trở thành nữ chủ nhân tương lai của Cung gia chúng ta thì ông rất vui. Vì vậy, ông hi vọng con và Yên Nhiên sẽ qua lại tìm hiểu nhau nhiều hơn, vun đắp tình cảm để tương lai con cưới nó về đây.” Cung lão gia liền tuyên bố trực tiếp.

Tim Hoắc Yên Nhiên đập vừa nhanh vừa dồn dập, Cô căng thẳng mím môi, đôi mắt đẹp trộm nhìn biểu cảm của người đàn ông bên cạnh.

Sắc mặt Cung Dạ Tiêu vẫn trầm lắng vô cảm, nhìn không ra là đồng ý hay cự tuyệt. Hắn khẽ nhíu mày rồi trầm giọng nói: “Ông à, nói đến chuyện này còn quá sớm.”

Cung lão xua xua tay nói: “Ta đồng ý cho con thời gian một năm, ta chưa quên điều này. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc giao lưu tìm hiểu giữa con và Yên Nhiên, con cũng đừng chỉ quan tâm đến mỗi công ty và Tiểu Trạch, cần phải nắm chắc chuyện chung thân đại sự của mình.”

Cung Dạ Tiêu thản nhiên đáp một tiếng: “Con sẽ nắm chắc.”

Tim Hoắc Yên Nhiên chợt đập loạn mấy nhịp, Cung Dạ Tiêu đồng ý qua lại với cô sao?

“Ông à, người không nên ép buộc Dạ Tiêu như vậy...” Hoắc Yên Nhiên liền thỉnh cầu thay Cung Dạ Tiêu, cảm thấy hiện giờ hắn bị Cung lão gia ép buộc như vậy quả thực có chút đáng thương.

“Con ấy à, còn chưa gả cho nó mà đã bắt đầu thương nó rồi sao?” Cung lão gia tránh mắng một tiếng.

Khuôn mặt Hoắc Yên Nhiên chợt đỏ bừng, trong lòng mừng khôn xiết. Cô lặng lẽ nhìn về phía Cung Dạ Tiêu ở bên cạnh, chỉ thấy hắn vẫn giữ nguyên cái khuôn mặt không chút biểu cảm, có chút khó đoán.

“Ông à, con đi xem Tiểu Trạch.” Cung Dạ Tiêu vội đứng lên, lúc này, Hoắc Yên Nhiên cũng đứng dậy theo, cẩn thận hỏi: “Em có thể đi cùng anh không?”

Cung lão gia phất phất tay: “Cả hai cùng đi!”

Cung Dạ Tiêu gật đầu rồi đi ra phía bên ngoài, Hoắc Yên Nhiên lập tức mỉm cười đuổi theo, trong lòng cô sao có thể không vui được chứ? Lời Cung lão gia vừa nói cũng như là một mệnh lệnh! Cung Dạ Tiêu nghe lời Cung lão gia như vậy thì nhất định cũng sẽ làm theo sự sắp xếp của ông!

Thảm cỏ trong vườn hoa, Tiểu Trạch thích đá bóng, Shiba chạy tới chạy lui bên cạnh nó, muốn cắn quả bóng kia nhưng không dám cắn nên chỉ đành chơi đùa cùng thôi.

“Cậu nhóc thật đáng yêu.” Hoắc Yên Nhiên đứng bên cạnh Cung Dạ Tiêu, khen một tiếng: “Rất giống anh.”

“Con tôi đương nhiên giống tôi.” Cung Dạ Tiêu tự hào trả lời đúng một câu.

Khuôn mặt đang tươi cười của Hoắc Yên Nhiên chợt ngẩn ra, Cung Dạ Tiêu quả thực rất thích đứa bé này, điều này có lẽ không liên quan gì đến người phụ nữ đã sinh ra nó!

Anh bạn nhỏ Trình Vũ Trạch đang đá bóng bỗng ngẩng đầu nhìn daddy. Thấy Cung Dạ Tiêu đang đứng cạnh vườn hoa thì nó cười rồi gọi một tiếng: “Daddy.” Đồng thời, nó cũng nhìn thấy người phụ nữ đang đứng cạnh daddy.

Nó ôm cầu chạy bóng: “Daddy muốn chơi với con sao?”

“Daddy không chơi, con cũng đừng chơi nữa. Chúng ta đi rửa tay thôi, sắp ăn cơm rồi.”

“Vâng!”

“Tiểu Trạch, chào cháu.” Hoắc Yên Nhiên cúi người xuống, cười nhìn nó: “Còn nhớ cô không? Chúng ta đã gặp nhau trong bữa tiệc rồi đó.”

Tiểu Trạch chớp mắt nhìn Hoắc Yên Nhiên, không có chút ấn tượng nào nên nó lắc đầu.

Hoắc Yên Nhiên có chút kinh ngạc, trong bữa tiệc rõ ràng cậu bé này đã quay đầu lại nhìn cô mà. Đương nhiên, cô cũng không biết trẻ con vốn không chú ý đến những người mà nó không quan tâm.

“Không sao, cô là bạn của cha con.” Hoắc Yên Nhiên giấu đi sự xấu hổ, vẫn tiếp tục nói một cách dịu dàng.

“Gọi cô Hoắc đi.” Cung Dạ Tiêu ở một bên lên tiếng.

Tiểu Trạch trừng mắt nhìn, lễ phép gọi một tiếng: “Chào cô Hoắc.”

Hoắc Yên Nhiên cười đưa tay ra xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Trạch nhưng cậu bé này lập tức lùi lại một bước: “Thật ngại quá! Cháu chỉ để mami và daddy xoa đầu cháu thôi, người khác cháu không cho xoa.”

Tay Hoắc Yên Nhiên bỗng cứng ngắc ở giữa không trung, cô lúng túng thu tay lại, trong lòng thầm nghĩ, đứa trẻ này thật vô lễ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.