Truyện Không Tên Số 14

Chương 17




1917

Bị dọa chết khiếp

Trình Ly Nguyệt ôm cứng ngắt cậu nhóc, trời mới biết vừa rồi cô bị dọa thảm hại đến mức nào, Linda ở bên cạnh thở dài một hơi nói, “Một mình chăm con đúng là không dễ dàng chút nào, Tiểu Trạch, con xem con dọa mami sợ đến độ sắp báo cảnh sát rồi, lần sau không được chạy lung tung nữa nghe chưa.”

“Mami à con xin lỗi, con xin lỗi, con tuyệt đối không chạy lung tung nữa đâu.” Cậu nhóc cũng bị dọa cho hết hồn, không ngờ rằng lại khiến mami lo lắng đến thế.

Linda bước lên phía trước vỗ vỗ Trình Ly Nguyệt, “Được rồi, thả lỏng người đi, con cũng đã về rồi.”

Trình Ly Nguyệt mất mấy giây mới thoát khỏi sự hoang mang lo lắng, mới lấy tay đẩy khuôn mặt đang nép vào vai cô của nhóc con ra, nghiêm khắc nhìn vào mắt cậu nhóc.

“Con đi đâu rồi?”

“Mami, con …. con không đi đâu cả! Con chỉ đi sang tòa nhà đối diện tham quan thôi.” Nói xong, chỉ tay về phía tòa nhà kim tự tháp cao to sừng sững ở phía đối diện.

Trình Ly Nguyệt lại bị dọa đến độ máu huyết trong người cũng đông cứng lại, cô khá tức giận, nói “Con sao lại có thể tùy tiện chạy đến nơi xa như thế? Con có biết trên đường xe nhiều người nhiều, lỡ như người ta bắt cóc con đi thì sao?”

Nhóc con tuy có lý do mới đi, nhưng cậu không dám nói ra, sợ mami lại giận thêm nữa, cậu giơ ngón tay lên đảm bảo, “Sau này con không dám đi nữa, mami ơi.”

Trình Ly Nguyệt thở một hơi dài, nhưng vẫn ôm cậu nhóc thật chặt vào lòng, đây là thứ còn quý hơn cả sinh mệnh của cô, nếu đánh cậu bé mắng cậu bé thật, tim cô sẽ càng đau hơn.

Lần bị dọa này khiến cho cả mấy tiếng đồng hồ sau, Trình Ly Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được.

Cô không cho phép nhóc con chạy đi đâu cả, chỉ có thể ở trong phòng làm việc của cô vẽ tranh viết chữ, còn cậu nhóc thì vô cùng ngoan ngoãn, yên lặng ngồi vẽ, có vẻ là di truyền từ thiên phú này của mẹ nên dù tuổi còn nhỏ nhưng hình thù vẽ ra không hề nghuệch ngoạc vô nghĩa.

Ngày trước Trình Ly Nguyệt có rất nhiều bản thảo cũ, đều chưa từng dùng đến, hơn nữa đều thiết kế vô cùng ý nghĩa, thế nên cô lục ra vài bản, tỉ mỉ chỉnh sửa lại cũng ra được một tác phẩm hoàn hảo, tối hôm đó cô đưa bản thảo cho Linda xem qua.

Linda xem xong vô cùng hài lòng, bây giờ chỉ cần Thẩm Quân Dao kiểm tra nữa thôi.

Buổi tối, Trình Ly Nguyệt dẫn con trai về nhà, lại thêm một trận dạy bảo nghiêm khắc, nhóc con cảm thấy rất ấm ức, nhưng ấm ức cũng không dám nói ra sự thật.

Trình Ly Nguyệt cũng không nỡ dạy bảo con trai nghiêm khắc lắm, sau khi nói vài câu thì đi nấu mì cho cậu nhóc ăn, sau khi ăn xong, cậu nhóc mệt đến nỗi ngủ ngay trong lòng của cô.

Trình Ly Nguyệt ôm cậu nhóc lên giường ngủ, đắp chăn cho cậu, nhìn gương mặt hồng hào xinh đẹp này, mặt cô hiện rõ sự mãn nguyện.

Về đến phòng khách, cô nhất thời cũng chưa thấy buồn ngủ, ngồi trên ghế sofa, nghĩ về bản thảo thiết kế, không chừng Thẩm Quân Dao lại muốn lấy cớ gì làm khó cô đây.

Thực ra bất luận thiết kế của cô hoàn hảo thế nào, nếu Thẩm Quân Dao không vừa ý thì cô ta vẫn sẽ tìm ra được rất nhiều lý do, nói không chừng mục đích của cô ta là khiến cô mất đi công việc này.

Trình Ly Nguyệt đúng là có chút lo lắng, cô không thể mất công việc này, cô còn có con trai phải nuôi, tuy hai năm nay có chút tích cóp rồi nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, cô muốn cho con trai cuộc sống vật chất tốt nhất có thể.

Tại bệnh viện.

Trợ lý Nhan vào chiều hôm đó đem số tóc mà Cung Dạ Tiêu giao cho gửi đến bệnh viện, khi đó cô lại bị một công việc khẩn cấp khác đeo lấy nên phải vội vã về công ty xử lý.

Đợi đến khi cô quay lại bệnh viện lấy kết quả thì được biết bác sĩ đã tan làm, bản kết quả đó bị khóa lại rồi.

Cô chỉ có thể đợi sáng mai quay lại lấy thôi.

Sáng sớm.

Đồng hồ sinh học của Trình Ly Nguyệt dậy đúng giờ, sau khi cô thức dậy thì vội vàng đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng cho con trai, mấy năm nay, cô từ một tiểu thư không cần động ngón tay vào bất cứ việc gì biến thành một đầu bếp nhỏ có tài nấu nướng không tệ, vì muốn chuẩn bị món ăn dinh dưỡng cho con trai, cô còn tham gia lớp đào tạo tại nước ngoài, học được không ít kiến thức.

Cậu nhóc cũng tự mình thức giấc, mặc đồ rửa mặt đánh răng, hoàn toàn không cần Trình Ly Nguyệt bận tâm.

“Oa, thơm quá mami ơi!”

“Vậy phải ăn hết tất cả, không được lãng phí nhé.”Trình Ly Nguyệt vừa cười vừa hôn lên tóc con trai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.