Truyện Không Tên Số 14

Chương 1411




191411

“Tạm thời chúng ta không thể đánh rắn động cỏ, vì vậy mà tới lúc đó mọi người đều phải cải trang thành du khách lên đảo, số lượng thuốc phiện mà lần này bọn chúng giao dịch là lần nhiều nhất mà trước mắt chúng ta nắm được, chúng ta nhất định phải ngăn chặn được lô hàng này.” Đội trưởng Chu nói.

Tất cả mọi người ngồi trong phòng họp đều cảm nhận được trọng trách và sứ mệnh trên vai của mình.

Cuộc họp diễn ra hơn một tiếng, sau khi kết thúc, mọi người đều tản ra rời khỏi đó, Dạ Nghiên Tịch lập tức rảo bước đuổi theo Mạc Hạo, Phong Dạ Minh đứng đằng sau nhìn bộ dạng chủ động tích cực của cô với con mắt u ám, anh đăm chiêu dõi theo.

Dạ Nghiên Tịch vừa đi ra, Mạc Hạo đã đứng ở hành lang chờ cô rồi, Dạ Nghiên Tịch hơi sững sờ rồi lập tức nở nụ cười: “Anh Mạc Hạo, anh chờ em à?”

“Nghiên Tịch, nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, em phải cẩn thận vào.”

“Em sẽ cẩn thận ạ, anh cũng vậy nhé.”

“Cũng phải hai năm rồi không gặp đấy nhỉ!” Mạc Hạo cười, nhìn diện mạo duyên dáng yêu kiều của cô mà bất giác nhớ lại dáng vẻ lúc nhỏ của cô khi chơi ở trong quân đội.

“Vâng ạ! Thời gian trôi qua nhanh thật đó.” Dạ Nghiên Tịch nhoẻn miệng cười, trong đáy mắt còn có vài tia sáng khác biệt.

Mạc Hạo đưa tay ra xoa vào gáy của cô: “Tiểu nha đầu ngày xưa đã lớn nhường này rồi, tốt lắm, thủ trưởng Dạ dạy dỗ em trở nên vô cùng ưu tú.”

“Em muốn học tập anh.” Trong ngữ khí của Dạ Nghiên Tịch không giấu nổi sự sùng bái đối với anh.

Ở hành lang bên cạnh, Phong Dạ Minh đang đút một tay vào túi quần, thân hình cao lớn của anh đang dựa vào tường nghe tiếng nói chuyện của hai người đang ở một góc rẽ khác, anh không lên tiếng.

Có người gọi Mạc Hạo, Mạc Hạo đành phải đi trước, anh nói với Dạ Nghiên Tịch: “Tới lúc đó gặp em sau nhé.”

“Vâng ạ.” Dạ Nghiên Tịch gật đầu đáp lại anh.

Mạc Hạo đi khỏi, Dạ Nghiên Tịch đột nhiên như sực nhớ ra cái gì đó, cô quay đầu lại, chẳng biết Phong Dạ Minh đã đi đâu rồi.

Cô không kìm được nheo nheo mắt lại, đúng lúc này, ở một ngã rẽ đằng sau cô bỗng vang lên một câu hỏi trầm khàn: “Cô thích anh ta sao?”

Dạ Nghiên Tịch giật bắn mình, nhìn người đàn ông xuất hiện như ma này, cô nhíu chặt mày không trả lời.

“Đây là bạn trai cũ mà cô nói tới đấy à?” Phong Dạ Minh hỏi cô.

Sắc mặt Dạ Nghiên Tịch bỗng toát lên vẻ bàng hoàng, cô hốt hoảng giơ tay lên, động tác này tựa như là định bịt miệng anh lại vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này mà Phong Dạ Minh quen với cô thấy được biểu cảm lúng túng này của cô!

“Anh đang nói nhăng cuội gì vậy, tôi với anh ấy không phải mối quan hệ như là anh nghĩ đâu.” Dạ Nghiên Tịch cuống quýt đến mức như bị ai phát hiện làm chuyện gì xấu.

Biểu cảm của Phong Dạ Minh lại càng khó coi hơn vài phần, ngữ khí cũng có chút trở nên phức tạp hơn: “Ồ! Thế thì là cô yêu thầm anh ta rồi, anh ta không biết sao?”

Mặt của Dạ Nghiên Tịch đỏ phừng phừng giống như là một thiếu nữ bị người ta vô tình nhìn thấu được tâm tư vậy.

Quả thật đây là lần đầu Phong Dạ Minh nhìn thấy cô như vậy, nhưng trái tim anh lại dường như từ trên trời rơi phịch xuống đầm lầy vậy, không nói rõ ra được cảm nhận lúc này.

“Đây là việc riêng của cá nhân tôi, anh đừng có đoán mò nữa.” Sắc mặt của Dạ Nghiên Tịch lại càng thêm lạnh lùng, cũng chỉ có như vậy mới có thể nén xuống được tâm trạng đang trào dâng mãnh liệt của cô lúc này.

Cô không muốn trước mặt người đàn ông này mà biểu hiện cứ như một thiếu nữ hoảng loạn thẹn thùng, đây không phải là phong cách của cô.

Phong Dạ Minh cũng hiểu cô, nếu anh còn tiếp tục phanh phui chuyện của cô thì cô có thể sẽ trở mặt ngay.

Cô là một người có lòng tự tôn rất cao.

“Được, tôi không nhắc đến nữa, chúng ta quay về giao ban đi!” Phong Dạ Minh nói xong liền quay người đi về hướng bãi đỗ xe.

Dạ Nghiên Tịch nhìn theo bóng dáng anh, cô bỗng có một cảm giác hụt hẫng kỳ lạ, cô bất giác thở dài một tiếng, chuyện này thật không biết nên nói thế nào.

Mỗi một cô gái, trong giai đoạn vừa mới biết rung động về mặt tình cảm đều sẽ trải qua quãng thời gian mơ mộng của thiếu nữ, năm đó cô có một cảm giác vô cùng tôn sùng ngưỡng mộ với Mạc Hạo là bởi vì anh là một người vô cùng ưu tú.

Thế nhưng, chuyện này đã qua đi từ bao nhiêu năm nay rồi, cô với anh chỉ còn giữ lại tình cảm ngưỡng mộ đó mà thôi, về phương diện tình cảm này dĩ nhiên là cô cũng có cảm tình với anh nhưng không đến mức muốn mình gả cho anh.

Có những lúc, người mạnh chỉ có thể dùng để ngưỡng mộ mà thôi.

Dạ Nghiên Tịch ngồi vào xe, cô cảm thấy bầu không khí trong xe có chút trầm mặc, người đàn ông bên cạnh khởi động xe, tốc độ đánh vô lăng của anh khiến cô cảm nhận như là anh đang chuẩn bị đua xe vậy.

Anh lái xe với tâm trạng cực xấu.

Dạ Nghiên Tịch nhìn anh một cái, ánh mắt Phong Dạ Minh đăm chiêu, biểu cảm của anh tuy bình thản nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp bức không tài nào thả lỏng được.

Dạ Nghiên Tịch ghét nhất là xử lý chuyện tình cảm, cô nhắm mắt lại, thư giãn.

Sau khi về đến khách sạn giao ban xong, Dạ Nghiên Tịch liền ngồi vào vị trí rồi bắt đầu giám sát, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, khoảng thời gian phải giám sát như này là một việc vô cùng mệt mỏi.

Khoảng nửa tiếng sau, Phong Dạ Minh ngồi vào, tay đưa cho cô một chai nước, anh nói: “Đến lượt tôi rồi.”

Dạ Nghiên Tịch đón lấy chai nước uống một ngụm, cô nhìn góc nghiêng sắc nét của người đàn ông này, chỉ đành nói: “Mạc Hạo là một người vô cùng ưu tú, từ nhỏ tôi đã quen với anh ấy, tận mắt nhìn anh ấy từng bước một trở nên lớn mạnh, năm đó ở trong quân đội, tên của anh ấy tựa như sự tồn tại của linh hồn trong quân ngũ vậy, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ anh ấy, tôi cũng vậy.”

Bờ môi mỏng của Phong Dạ Minh khẽ nhếch lên, ngạo mạn nói: “Chỉ đáng tiếc là tôi không ở trong cứ địa của các người, nếu không thì đối tượng mà các người phải ngưỡng mộ nhất định sẽ là tôi.”

Dạ Nghiên Tịch không kìm được liếc anh ta một cái: “Anh cứ tự sướng đi!”

“Tôi tự tin rằng bất cứ mặt nào tôi cũng không thua kém anh ta, ít nhất thì tôi trẻ hơn anh ta, tôi đẹp trai hơn anh ta nữa.” Phong Dạ Minh không biết mặt dày là cái gì.

Dạ Nghiên Tịch vốn dĩ còn muốn nói chuyện tử tế với anh ta, nào ngờ người đàn ông này tự đại đến nỗi khiến cô cạn lời để nói.

Phong Dạ Minh cứ cố chấp muốn cô phải thừa nhận: “Cô nói xem, trong mắt cô, tôi và anh ta ai ưu tú hơn?”

Dạ Nghiên Tịch không nhịn được nhoẻn miệng cười: “So sánh cái này có ý nghĩa gì không?”

“Có, ít nhất thì tôi cũng muốn biết rằng tôi và anh ta, vị trí của ai ở trong tim cô quan trọng hơn.” Ánh mắt của Phong Dạ Minh nhân cơ hội đó nhìn chằm chằm vào mặt cô với vẻ mong ngóng.

Dạ Nghiên Tịch lắc lắc đầu, cô không muốn so sánh, huống hồ, một người cô đã quen biết mười năm, một người cô mới quen chỉ chừng một tháng.

Sao có thể so sánh được cơ chứ?

Trong nội tâm của Phong Dạ Minh có chút hụt hẫng, xem ra vị trí của anh ở trong tim cô vẫn chẳng sánh được với Mạc Hạo.

“Bọn chúng gọi gái về kìa.” Phong Dạ Minh đột nhiên lên tiếng.

Dạ Nghiên Tịch nhấc ngay ống nhòm ở bên cạnh lên, cô khẽ vén rèm cửa sổ ra nhìn sang phía đối diện, quả nhiên nhìn thấy có vài cô ả đang nói cười với đám đàn ông này.

Trong lòng Dạ Nghiên Tịch lập tức cảm thấy lo lắng, tuy rằng tính chất công việc của đám gái này không thể thay đổi được nhưng cô không hy vọng có người xảy ra chuyện.

“Chúng ta có thể làm gì không?” Dạ Nghiên Tịch hỏi, cô nhìn mấy cô ả kia, căn bản là họ không biết rằng mấy gã đàn ông ở bên cạnh mình có thân phận ra sao.

“Cái chuyện đôi bên cùng tình nguyện này thì chúng ta chẳng có cách nào nhúng tay vào cả.” Phong Dạ Minh nói xong đã thấy đám đàn ông đó bắt đầu động chân động tay rồi, hơn nữa lại còn không thèm kéo rèm cửa sổ lại.

Dạ Nghiên Tịch lập tức bỏ ống nhòm xuống, cảnh tượng này cô không muốn nhìn.

Phong Dạ Minh không dừng lại, anh vẫn tiếp tục theo dõi, ánh mắt Dạ Nghiên Tịch nhìn anh, cô cắn môi, không biết là có nên khuyên anh đừng nhìn nữa hay không.

Phong Dạ Minh ngồi dậy, anh rời khỏi ống kính, nhìn sang khuôn mặt đang nóng ran của cô, anh biết rằng cô vẫn chưa có kinh nghiệm về mặt này.

“Để tôi theo dõi cho! Cô đừng nhìn nữa.” Phong Dạ Minh nói với cô.

Dạ Nghiên Tịch khoanh tay đứng dậy đi đi lại lại trong phòng nhìn thấy người đàn ông này vẫn chăm chú theo dõi, còn mấy gã đàn ông kia căn bản là không hiểu về việc bảo vệ phụ nữ, chúng cứ mở rèm cửa tơ hơ thế kia mà hành sự.

“Anh cũng đừng nhìn nữa.” Dạ Nghiên Tịch đi tới trước mặt anh ngăn chặn anh xem tiếp.

Phong Dạ Minh nhìn biểu cảm này của cô thì cảm thấy buồn cười lắm nhưng anh vẫn nhịn được: “Được, dù sao thì bọn chúng cũng chẳng dám gây ra chuyện gì, trước khi Hắc Xà đến thì bọn chúng đề sẽ an phận thôi.”

Dạ Nghiên Tịch ngồi xuống, cô liền cảm nhận được đôi mắt của người đàn ông trước mặt đang nhìn chăm chăm vào mình, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Anh nhìn tôi làm gì?”

“Có những lúc tôi thấy cô rất mạnh mẽ nhưng cũng có những lúc tôi lại thấy cô đơn thuần lắm.” Phong Dạ Minh cong môi lên khen ngợi.

Dạ Nghiên Tịch nhíu mày, nhìn anh biểu cảm bình thản như không, cô không kiềm được hỏi lại một câu: “Lẽ nào anh từng quen rất nhiều cô gái sao?”

Phong Dạ Minh lập tức căng thẳng, anh cẩn thận ứng phó lại câu này: “Tất nhiên là không.”

“Vậy sao?” Dạ Nghiên Tịch không tin tưởng nhìn anh.”

“Tôi không hứng thú với chuyện này.” Phong Dạ Minh vừa khẽ nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Trừ phi gặp được cô gái mà tôi có hứng thú.”

Dạ Nghiên Tịch bắt gặp ánh mắt đắm đuối của anh, cô lập tức cụp mắt xuống tránh né, người đàn ông này căn bản là khác hoàn toàn với Mạc Hạo, Mạc Hạo là tuýp người khí tiết chính trực lẫm liệt, còn anh ta lại nửa chính nửa tà, có lúc rất đứng đắn nhưng có lúc lại gian xảo bức bách người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.