191410
Dạ Nghiên Tịch tắm xong, cô thay một bộ quần áo thoải mái bước ra, cô ngồi trước gương lau khô đuôi tóc bị ướt, nhìn vào gương cô liền thấy một đôi mắt sâu thẳm, không biết Phong Dạ Minh đã đứng sau lưng cô từ bao giờ.
“Anh muốn đi tắm không?” Dạ Nghiên Tịch hỏi anh.
“Có chứ, tôi cho cô một cơ hội được thưởng thức body của tôi.” Khuôn mặt Phong Dạ Minh đầy vẻ tự tin cười nói.
Dạ Nghiên Tịch liếc anh một cái: “Cũng chỉ thế mà thôi.”
Phong Dạ Minh lập tức có chút không phục nói: “Cô còn chưa từng nhìn kỹ, sao cô biết cũng chỉ đến thế cơ chứ?”
Dạ Nghiên Tịch có chút ngại ngùng, cô không muốn cùng anh thảo luận sâu hơn về chủ đề này nữa
Dạ Nghiên Tịch cũng muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bởi đám người này mà quay về thì vẫn phải tiếp tục công việc giám sát.
Dạ Nghiên Tịch đeo bịt mắt lên, đây là thói quen mà cô rèn được, hơn nữa thì cũng khiến cô dễ ngủ hơn.
Ở phía bồn tắm chỉ thấy tiếng nước không ngừng vang lên, rõ ràng người đàn ông này cũng đã đi tắm rồi, Dạ Nghiên Tịch cứ ngỡ đeo bịt mắt lên thì có thể mắt không thấy thì tâm thanh tịnh, nào ngờ trong căn phòng yên tĩnh này, cô nghe thấy âm thanh của người đàn ông này đang tắm cũng đoán ra được anh đang làm gì.
Nghe thấy tiếng dép lê anh đi vào, trong lòng Dạ Nghiên Tịch bất giác cảm thấy căng thẳng, bây giờ anh ta đã mặc quần áo chưa nhỉ?
Lúc này Phong Dạ Minh chỉ mặc độc một cái quần trong, anh trùm áo khoác tắm lên, vừa gội đầu xong nên những sợi tóc đen còn đang ướt rủ xuống trán anh.
Điều này khiến anh trông trẻ hẳn ra hai tuổi.
Dạ Nghiên Tịch chỉ nằm một bên, cô nhường hơn một nửa chiếc giường lại cho anh.
Cô cảm nhận được mép giường bên cạnh bị ép lún hẳn xuống, không khí đem theo mùi hooc môn nam khẽ toả ra, Dạ Nghiên Tịch hít thở, đầu óc cô lúc này bất giác trở nên bối rối.
Ảnh hưởng của người đàn ông này còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của cô.
Phong Dạ Minh chưa ngủ luôn mà anh thong dong dựa lưng vào thành giường, anh cầm ipad đang nói chuyện với ai đó, là thủ hạ cũ của anh, anh bảo bọn họ điều tra về những chuyện lúc trước của Hắc Xà rồi gửi cho anh.
Tin tức mà hệ thống bên họ nắm được cũng không ít.
Dạ Nghiên Tịch vốn dĩ nằm nghiêng để ngủ nhưng rõ ràng là cô không ngủ được, vì vậy mà cô thử nằm thẳng xem có ngủ nhanh hơn được không.
Chiếc bịt mắt màu đen đã che mất một nửa khuôn mặt của cô, chỉ lộ từ cái mũi nhỏ nhắn cao thẳng trắng ngần xuống dưới, một bờ môi đỏ mọng vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt của người đàn ông di chuyển khỏi màn hình điện thoại, ánh mắt anh đắm đuối nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ này, có một suy nghĩ đang dâng trào trong ngực.
Anh muốn hôn cô một cái.
Dạ Nghiên Tịch tuy đang đeo bịt mắt nhưng trực giác của cô được huấn luyện trở nên vô cùng nhạy bén, lúc này cô có thể cảm nhận được người đàn ông này đang nhìn mình chằm chằm.
Dạ Nghiên Tịch bất giác lấy tay giật bịt mắt ra, quả nhiên người đàn ông này đang nheo nheo mắt lại nhìn cô đắm đuối như đang nở nụ cười.
“Nhìn cái gì? Anh còn không mau ngủ đi?” Dạ Nghiên Tịch có chút phiền não nhìn anh.
“Ngủ cùng giường với cô, cô nghĩ tôi có thể ngủ sao? Cô đánh giá quá thấp sức quyến rũ của mình rồi đấy.” Giọng của Phong Dạ Minh trở nên trầm khàn đi vài phần.
Dạ Nghiên Tịch cảm thấy hạn hán lời: “Thế anh sang thuê cái phòng bên cạnh đi!”
“Sao tôi có thể lãng phí khoảnh khắc được ở cạnh cô cơ chứ?” Cô ngủ trước đi.” Phong Dạ Minh không muốn đi khỏi.
Dạ Nghiên Tịch hít một hơi thật sâu, rõ ràng là không ngủ được.
Người đàn ông bên cạnh nhìn ra được, anh không giấu nổi niềm phấn khích, anh khẽ nhích người lại: “Không phải là cô cũng vì có tôi ở bên cạnh mà không ngủ được đấy chứ? Mê lực của tôi lớn như vậy cơ à?”
Dạ Nghiên Tịch trừng mắt nhìn anh: “Tôi không nhạt nhẽo như anh đâu!”
Nói xong cô liền cắn môi lại, cô lại chẳng hề biết rằng động tác này của mình có sức sát thương với đàn ông mạnh thế nào, đó quả thật là đòn chí mạng.
Phong Dạ Minh ban nãy còn cố kiềm nén suy nghĩ nhưng lúc này anh không muốn nín nhịn nữa, kể cả bị cô đánh cho một trận tơi bời thì anh cũng phải hôn lấy cô.
Dạ Nghiên Tịch cũng chẳng ngờ đột nhiên anh ta lại hôn mình, cô chẳng có một chút phòng bị nào, đôi môi đỏ của cô đã bị anh hôn xuống, còn nửa người trên rắn rỏi của anh cũng đầy ắp sự ép bức.
Nếu là lúc bình thường thì người đàn ông này chỉ cợt nhả một lúc cũng bỏ qua, nhưng bây giờ đang ở trên giường, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là người đàn ông này muốn làm chuyện xấu xa.
Bản năng phản kháng của cô cũng trở nên mãnh liệt hơn, cô lập tức đẩy anh ta ra rồi đồng thời thúc đầu gối công kích vào điểm yếu trên người anh.
Phong Dạ Minh chẳng ngờ cô lại phản ứng dữ dội như vậy, khi cảm nhận được phần thân dưới bị đau nhức anh lập tức buông cô ra, lật người sang bên cạnh, lông mày lưỡi mác chau lại, sự đau đớn lộ rõ trong đáy mắt.
“Cô ác quá rồi đấy!” Anh khẽ giọng lên án.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Nghiên Tịch cũng tựa như bông hồng đang nở rộ, diễm lệ mà gai góc.
“Anh còn dám động chân động tay lần nữa thì bên dưới phế luôn đấy.” Ban nãy cô vẫn còn nương tay lắm.
Khuôn mặt Phong Dạ Minh mếu máo: “Cái này là cái sau này cô còn dùng đến mà.”
Dạ Nghiên Tịch lập tức vung nắm đấm lên: “Anh thử nói thêm một câu nữa xem.”
Phong Dạ Minh lập tức trở nên ngoan như cún, khuôn mặt tuấn tú cười cười nịnh nọt: “Không, không nói nữa, tôi ngủ đây.”
Nói xong, anh nằm phịch xuống rồi gối lên cánh tay nhắm mắt lại, chỉ là bên dưới vẫn còn cảm thấy đau đớn lắm, nó khiến lông mày anh cứ nhăn chặt lại.
Lúc này Dạ Nghiên Tịch thật sự mệt lắm rồi, cô nằm nghiêng người rồi nhắm mắt lại ngủ luôn.
Nằm bên cạnh cô, trong mắt Phong Dạ Minh lộ vẻ vô cùng thoả mãn, kể cả không thể làm gì cô nhưng ít nhất anh đã có thể cùng giường chung gối với cô rồi.
Phong Dạ Minh cũng thu lại tất cả tâm tư rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Dạ Nghiên Tịch ngủ rất ngoan, cô không thích lật qua lật lại như những cô gái khác mà nằm nghiêng ngủ vô cùng yên tĩnh.
Mấy lần tay của Phong Dạ Minh không cẩn thận vung qua đó, tay của cô liền tóm lấy tay anh đẩy ra.
Khoảng bốn giờ ba mươi phút sáng, điện thoại reo lên, Dạ Nghiên Tịch mở mắt ra nghe điện thoại: “Alo?”
“Đám người này quay về rồi, bọn chúng đều say bí tỉ rồi, hai người cứ nghỉ ngơi tới sáng đi!”
“OK.” Tuy Dạ Nghiên Tịch đồng ý nhưng cô đã tiến vào trạng thái làm việc, cô lập tức ngồi xuống bên cạnh máy theo dõi, cô mượn ánh đèn mờ ảo nhìn sang rèm cửa ở phía đối diện đang mở ra, có một người đàn ông đang hút thuốc ở lan can.
Phong Dạ Minh cũng ngồi dậy, anh cầm cái điện thoại ở bên cạnh lên nhìn tin nhắn mà thủ hạ gửi tới, đó là một báo cáo tường tận hơn về quá khứ của Hắc Xà nhưng thông tin cũng gần giống với những cái mà phía cảnh sát nắm được.
Một câu thôi, Hắc Xà vốn dĩ là một vai trò vô cùng lợi hại, kể cả có trừ khử được thủ hạ của hắn thì khi tiếp cận với hắn vẫn sẽ xảy ra một trận ác chiến.
Sáng sớm, Dạ Nhan Tịch nhận được điện thoại của đội trưởng Chu, bọn họ buổi trưa sẽ phái người tới thay ca để buổi chiều hai người họ quay về họp.
Buổi trưa, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh thay một chiếc xe tư gia quay về cục cảnh dát, vừa đi vào phòng họp, Dạ Nghiên Tịch lập tức ngạc nhiên nhìn sáu người đàn ông đang ngồi trong phòng họp, một trong số đó khiến tim cô đập loạn nhịp.
Đó là Mạc Hạo, một trong những cấp dưới đắc lực nhất của phụ thân, ba mươi hai tuổi, dáng người cao lớn rắn chắc, cuộc sống rèn luyện trong quân ngũ khiến ngoại hình của của anh ta trông vô cùng rắn rỏi, làn da ngăm màu đồng cũng chẳng làm mất đi khí chất trưởng thành đàn ông của anh.
Có một chuyện mà trên đời này chỉ có duy nhất mình Dạ Nghiên Tịch biết, đó là cô từng vô cùng ngưỡng mộ sùng bái người đàn ông này, còn trong chuyện tình cảm, khi cô vừa mới biết yêu thì cũng đã từng âm thầm yêu đơn phương người đàn ông này.
Thế nhưng cuộc sống trong quân đội khiến cô phải thu lại và kiềm chế tình cảm của mình dẫn tới việc mối giao tình qua lại của cô và Mạc Hạo không có bất cứ tiến triển nào, trong mắt anh, cô chỉ như một cô em gái, còn cô cũng tôn trọng anh như là cấp trên, như là huynh trưởng.
Lúc này, Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy anh, một sự vui mừng bỗng dâng lên từ đáy lòng khiến đôi mắt cô trở nên long lanh.
Phong Dạ Minh đứng bên cạnh cô cũng nhạy cảm phát giác ra được sự thay đổi trong tâm trạng của cô, còn cả ánh mắt cô cứ đang nhìn đắm đuối người đàn ông đó nữa, trái tim anh bỗng nhiên cảm tưởng như đang nghẹt lại.
“Nhan Tịch, đã lâu không gặp.” Mạc Hạo khẽ cười chào hỏi.”
“Anh Mạc Hạo, đã lâu không gặp anh, sao anh lại ở đây?”
“Anh cũng là tới đây để chi viện thôi, lần này vụ án của Hắc Xà vô cùng cấp bách, phụ thân em cũng rất lo lắng, đúng lúc bọn anh cũng đang rảnh rỗi nên tới để phối hợp với hành động của đội trưởng Chu.”
“Có thể quen biết được với huynh đệ tốt của phụ thân em cũng là phúc khí từ kiếp trước của anh.” Đội trưởng Chu lập tức cảm thán nói, lúc này, chỉ một câu nói của ông mà đã có thể kêu gọi được một đội ngũ lợi hại như vậy.
Ánh mắt của Phong Dạ Minh và Mạc Hạo chạm vào nhau, ánh mắt Mạc Hạo lấp lánh tán dương: “Phong thiếu gia, rất vui khi được gặp cậu.”
Phong Dạ Minh lập tức nhếch mép cười: “Tôi chả phải thiếu gia gì cả, anh cứ gọi tôi là Phong Dạ Minh là được rồi.”
“Ông nội cậu là vị trưởng bối mà tôi tôn kính nhất.” Trong mắt của Mạc Hạo lộ rõ vẻ chân thành.
Phong Dạ Minh không muốn phải gánh lấy cái xiềng xích thiếu gia của Phong gia, anh tự do tự tại đã quen rồi.
“Được rồi, nếu mọi người đều đã đến đông đủ thì chúng ta bắt đầu họp thôi! Theo tin tức mới nhất mà chúng tôi nắm được thì lần giao dịch này của Hắc Xà có thể sẽ được lựa chọn diễn ra tại một đảo du lịch cách trung tâm thành phố của chúng ta ba trăm hải lí, du khách không nhiều, còn có cả rừng rậm nguyên thuỷ nhiều chỗ chưa được khai thác, trên biển cũng thích hợp cho việc chạy trốn, nếu xảy ra bấy kỳ tình huống gì thì bọn chúng lập tức có thể chuồn đi nên nơi đó chính là địa điểm giao dịch lý tưởng nhất của Hắc Xà và khách hàng của chúng.
“Tôi thấy như vậy cũng hay, ít ra không ở trung tâm thành phố, chúng ta có thể để bên khai thác đợt này ít tiếp nhận du khách để tránh việc tạo nên thương vong không đáng có.”