Truyện Không Tên Số 14

Chương 1409




191409

Phong Dạ Minh ngồi vào vị trí, ghé sát mắt vào ống nhòm quan sát, hai người có thể thay phiên nhau.

“Tôi nghĩ rèm cửa sổ của chúng ta phải mở ra liên tục để đối phương dẹp bỏ sự nghi ngờ ở đây, năng lực phản trinh sát của bọn chúng chắc chắn không yếu.” Phong Dạ Minh nói.

“Nói không chừng bọn chúng sẽ qua đây kiểm tra, chúng ta phải diễn kịch cho tốt.” Phong Dạ Minh nói tiếp.

“Camera tôi đã ngầm lắp ở khách sạn rồi, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể theo dõi bọn chúng.” Dạ Nghiên Tịch nói.

“Anh muốn ăn gì, tôi đi mua ở mấy hàng gần đây về cho.” Dạ Nghiên Tịch hỏi anh.

“Tôi không kén ăn, cô mua gì cũng đc.” Phong Dạ Minh bổ sung thêm một câu: “Cái gì cô thích ăn thì tôi cũng thích.”

Dạ Nghiên Tịch đeo ba lô lên rồi kéo cửa đi ra ngoài, Dạ Nghiên Tịch đi quan sát địa hình xung quanh rồi gói đồ ăn trưa đem về.

Khi Phong Dạ Minh nhận lấy đồ ăn liền nói một tin với cô: “Ban nãy tôi nhìn thấy ở phía đối diện có một ống kính đang chĩa về phòng của chúng ta thăm dò, tôi tin chắc rằng bọn họ đang nghi ngờ rồi.”

“Vậy tối nay chúng ta phải thu dọn thiết bị lại để tránh bị phát hiện.” Dạ Nghiên Tịch cũng đồng ý.

Ánh mắt của Phong Dạ Minh nhìn về phía cô rồi anh cười một cái: “Nghiên Tịch, cô thay một cái váy đi! Dù gì thì bây giờ chúng ta cũng là tình nhân, chúng ta phải giống với giai đoạn yêu đương mặn nồng mới được.”

Dạ Nghiên Tịch nghĩ một hồi: “Tôi không mang váy tới đây.”

“Đừng lo lắng, tôi đã bảo người của đội trưởng Chu đi mua cho cô rồi, hơn nữa thì quần áo của tôi cũng cần phải thay, bọn họ đều là người vô cùng cảnh giác, chỉ cần có chút bất cẩn sẽ lộ ngay ra thân phận cảnh sát của chúng ta.

Dạ Nghiên Tịch hơi ngây ra, anh ta suy nghĩ thấu đáo thật.

Quả nhiên, lúc hai giờ ba mươi liền nhận được điện thoại của viên cảnh sát tới đưa quần áo, một nữ cảnh sát cầm mấy túi quần áo lớn đưa cho bọn họ, Dạ Nghiên Tịch mở quần áo của mình rồi lấy ra, đó là hai bộ váy dài vô cùng nữ tính gợi cảm, có lẽ là đội trưởng Chu đã phái nữ cảnh sát đi mua cho cô.

Đến ngay cả miếng dán nội y cũng mua luôn, vô cùng chu đáo.

Khi Dạ Nghiên Tịch lấy ra, ánh mắt của Phong Dạ Minh liếc qua quan sát vài giây cái thứ trên tay cô: “To phết nhỉ.”

Khuôn mặt Dạ Nghiên Tịch lập tức đỏ bừng, tất nhiên, cô cũng chẳng thừa nhận là của mình nhỏ.

Phong Dạ Minh không kiềm được muốn trêu ghẹo cô: “Ý tôi là cái thứ này to đấy chứ, cô có chắc là nó vừa với của cô không?”

Dạ Nghiên Tịch lập tức tự tin ngước mắt lên: “Tất nhiên là vừa.”

“Ồ!” Người đan ông này liền cong môi lên cười có chút hài lòng, cứ như là cái này có liên quan gì đó tới anh ta vậy.

Sau khi Dạ Nghiên Tịch thu dọn quần áo xong thì cô lấy ra một chiếc váy dài màu trắng ngà rồi quyết định mặc nó vào.

Cô nhìn một lượt quanh phòng, chẳng có chỗ nào che chắn được cả, cô hít sâu một hơi, mở cánh cửa tủ ra rồi đi vào phía sau cánh cửa tủ để thay đồ, đồng thời cũng cảnh cáo một câu: “Không được nhìn bậy.”

“Ok.” Người đàn ông này trả lời vô cùng chắc chắn nhưng ánh mắt anh lại chẳng chớp lấy một cái mà nhìn về phía sau cánh cửa tủ.

Sức che chắn của cái cửa tủ này cũng không tồi, Dạ Nghiên Tịch chỉ lộ từ đầu gối trở xuống nhưng cũng có thể nhìn ra được là làn da trắng ngần của cô là do bẩm sinh, đến ngay cả bắp chân cũng thon gọn thẳng tắp vô cùng xinh đẹp.

Dạ Nghiên Tịch thay váy xong liền đi ra, body của cô có thể chinh phục bất kỳ kiểu váy áo nào, lúc này chiếc váy màu trắng ngà khiến cô lập tức hoá thân thành một người đàn bà vô cùng phong tình, cô thả mái tóc dài xuống, mái tóc xoã xuống vai, cô đi trên phố đảm bảo là một nữ thần khiến ai ai cũng phải ngoái đầu lại ngắm vài giây.

Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn cô chằm chằm, người phụ nữ này quả thật chính là tuyệt phẩm.

Hơi thở của anh ta cũng chẳng hiểu sao lại trở nên dồn dập, cứ như là chạy một lúc cả mười mấy cây số vậy.

Dạ Nghiên Tịch cầm ipad lên, cô nhìn về camera ở chỗ đại sảnh khách sạn, không có gì khả nghi cả, xem ra dám người ở bên phía đối diện kia chỉ cảm thấy có chút nghi ngờ với căn phòng này.

“Tôi thu dọn lại thiết bị rồi mở cửa ra, lát nữa cô đứng ngoài ban công một lúc để dẹp tan nghi ngờ của chúng.”

Dạ Nghiên Tịch gật gật đầu, tốt nhất đừng có khiến bọn họ đến tận nơi kiểm tra, nếu không thì thiết bị trong phòng khó mà cất giấu được.

Phong Dạ Minh thu dọn thiết bị xong liền mở rèm cửa sổ ra, Dạ Nghiên Tịch bước tới trước lan can tựa như là đang hít gió, hoặc giả nhìn ngắm phong cảnh.

Quả nhiên, bên phía rèm cửa đối diện có một thứ thòi đầu ra thám thính.

Dạ Nghiên Tịch chống cằm vờ như là đang nhìn ngắm phong cảnh đường phố, đúng lúc này, đột nhiên có một cánh tay từ phía sau vòng qua ôm lấy eo cô, thân thể của Dạ Nghiên Tịch lập tức trở nên cứng đờ.

“Bọn chúng đang theo dõi chúng ta, diễn cho bọn chúng xem đi.” Giọng nam trầm khàn cất lên.

Dạ Nghiên Tịch còn chưa nghĩ được nên diễn thế nào thì người đàn ông này đột nhiên quay vai cô lại khiến mặt cô đối diện với anh, Dạ Nghiên Tịch nhìn vào tia sáng sâu thẳm từ đôi mắt của anh, cô không kiềm được khẽ trợn tròn mắt.

Người đàn ông này đã cười rồi hôn xuống đôi môi mọng đỏ của cô, anh tựa như một chàng thanh niên trẻ không kiềm được sự kích động.

Hơi thở của Dạ Nghiên Tịch như nén lại, người đàn ông này không hôn hời hợt như hai lần trước mà lần này anh lại hôn sâu.

Đầu óc của Dạ Nghiên Tịch trong chốc lát trở nên trống rỗng, còn người đàn ông này vừa hôn lại vừa ôm lấy eo cô dìu cô vào trong phòng, sau đó rèm cửa được kéo lại, mọi thứ đều tắt hết.

Khiến cho người ta cảm thấy rằng bọn họ dường như chuẩn bị hành sự.

Ở bên rèm cửa phía đối diện, mấy gã đàn ông đang tranh nhau muốn xem động tĩnh của phía đối diện mà mới xem được một nửa thì kịch hay đã kết thúc rồi.

Có điều, bọn chúng cũng yên tâm rồi, ít nhất thì phía đối diện không có sự giám sát của phía cảnh sát, bọn chúng cũng dễ bề xử trí, bây giờ nơi duy nhất có thể giám sát được chỗ của bọn chúng cũng chỉ có căn phòng ở phía đối diện đó bởi nơi mà bọn chúng ở chính là căn phòng ở tầng cao nhất.

Dạ Nghiên Tịch lúc này đang dựa lưng vào bức tường ở trước cửa sổ, cô thở khẽ, còn người đàn ông này thì đang chống một tay vào bức tường bên cạnh cô, trong ánh mắt sâu thẳm của anh ta có một tia sáng lấp loé màu đen, dó là thứ nguyên thuỷ nhất của đàn ông.

Dạ Nghiên Tịch mím đôi môi đỏ mọng lại, kể cả ánh sáng ở trong gian phòng này không sáng sủa cho lắm nhưng cũng có thể nhìn ra làn da trắng ngần hồng hào của cô.

“Được chưa?” Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu hỏi.

Phong Dạ Minh dĩ nhiên muốn nói là chưa được nhưng anh cũng không thể mất đi chừng mực, nếu không thì nhất định cô sẽ giận.

“Ừm! Chắc là có thể xoá tan được nghi ngờ của bọn chúng rồi, chỉ có như vậy thì bọn chúng mới có thể buông lỏng cảnh giác mà mở rèm cửa của mình ra.”

“Vậy nhanh chóng dựng thiết bị lên đi.” Dạ Nghiên Tịch nói xong liền đẩy anh ra rồi đi về chiếc thùng ở bên cạnh, cô bắt đầu lắp ráp lại thiết bị.

Cũng chẳng biết đầu óc cô có phải bị ảnh hưởng bởi hành vi lúc nãy của người đàn ông này hay không mà mọi động tác nhanh nhẹn lúc trước của cô đều trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.

Phong Dạ Minh cúi người xuống thay cô đỡ lấy thiết bị, Dạ Nghiên Tịch làm một hồi là xong, cô ở trong một góc bắt đầu nhìn về cửa sổ ở phía đối diện.

Quả nhiên là rèm cửa sổ bên phía đó đã mở hé ra một chút, lại còn có cả hai người đàn ông đang đứng trước cửa hút thuốc, hai người đàn ông này chính là thủ hạ của Hắc Xà, cách có chút âm thanh, không nghe ra được bọn họ đang thảo luận cái gì.

Nhưng nhìn biểu cảm của bọn chúng cũng không giống như là đang nói việc chính mà dường như là đang nói chuyện phiếm.

Dạ Nghiên Tịch quan sát tỉ mỉ đôi môi của bọn chúng đang mấp máy, cô hy vọng có thể giải ra được chút gì đó nhưng đám người này có khả năng nói tiếng địa phương ở chỗ chúng, khó mà giải nghĩa ra được.

Phong Dạ Minh uống một ngụm nước rồi đưa cái chai vơi một nửa cho cô, anh nói: “Để tôi làm tiếp, cô nghỉ ngơi một lúc đi.”

Dạ Nghiên Tịch nhường vị trí cho anh ta, cô cũng cảm thấy khát, cầm cái chai nước lên không hề khách khí mà uống trực tiếp luôn.

Phong Dạ Minh liếc qua nhìn dáng vẻ cô đang ngửa đầu lên uống nước, cái cổ mảnh dẻ ấy của cô khẽ phát ra tiếng nuốt ừng ực khiến toàn thân anh như cương cứng lên.

Nụ hôn ban nãy đối với anh vừa như là kiếm được món hời lại cũng là đang tự làm khổ mình. Chớp mắt đã tới buổi tối rồi, ăn tối xong bọn họ tiếp tục luân phiên theo dõi, báo cáo tình hình và truyền đạt hình ảnh quay chụp cho phía cảnh sát bất cứ lúc nào.

Khoảng mười hai giờ đêm, đội trưởng Chu gọi điện thoại tới, đám người này tới quán bar uống rượu rồi, anh ta bảo bọn họ nghỉ ngơi một lúc đi đã, mọi hoạt động theo dõi tiếp theo sẽ do bọn họ phụ trách.

Giám sát là một việc vô cùng mệt mỏi, tối qua Dạ Nghiên Tịch cũng không nghỉ ngơi tử tế, lúc này quả thật cô cảm thấy mệt rồi.

Cô muốn đi tắm một cái nhưng nhìn phía bồn tắm chỉ có mỗi cái rèm thuỷ tinh rủ xuống đó thì cô cũng thấy cạn lời.

“Tôi muốn đi tắm, anh có thể đi ra ngoài đi dạo một vòng không?” Dạ Nghiên Tịch chỉ đành bảo anh ta đi khỏi.

Phong Dạ Minh cười khiên cưỡng: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không nhìn trộm cô đâu, tôi cũng mệt rồi, không muốn ra ngoài nữa.”

Dạ Nghiên Tịch biết anh ta cố ý, liếc anh cảnh cáo, cô cũng cảm thấy bất lực, chỉ đành bê hai cái ghế qua đó rồi dùng cái áo choàng tắm che lên, đối với cô mà nói thì chỉ cần không lộ ra cái trọng điểm chứ những cái khác cũng chả quan trọng.

“Không được qua đây, nếu không thì tôi sẽ đánh cho anh một trận đấy.” Dạ Nghiên Tịch đang cảnh cáo vô cùng nghiêm túc.

Phong Dạ Minh ngoan ngoãn gật đầu đảm bảo: “Được, tôi nhắm mắt lại.”

Nói xong, anh nằm lên giường, cái giường này vốn dĩ là chẳng vừa với vóc dáng cao lớn và đôi chân dài của anh.

Dạ Nghiên Tịch chỉ đành đi tắm, cô ngồi trong bồn tắm gắng hết sức để không gây ra tiếng nước quá lớn, cô nhắm mắt lại rồi nằm ngả ra một lúc để mọi mệt mỏi khắp mình mẩy tan biến.

Còn người đàn ông này mắt tuy nhắm nhưng tất cả cảm quan của anh lại càng nhạy cảm rõ ràng hơn bao giờ hết, trong não anh đã xuất hiện một bức hoạ mỹ nhân đang bước ra khỏi bồn tắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.