Truyện Không Tên Số 14

Chương 1275




191275

"Cho tôi một chai nước là được."

Nhiếp Quân Cố lấy nước ra còn Cổ Duyệt thì đã chọn xong một bộ phim cô nói với anh: "Có xem bộ này không?"

"Được thôi! Tôi cũng rất thích." Nhiếp Quân Cố gật đầu, giúp cô mở nắp chai nước và đặt tới trước mặt cô.

Cổ Duyệt nhìn chai nước đã được vặn nắp, bất giác trong lòng cảm thấy ấm áp, cô cầm lên uống một ngụm.

Khi đang chuẩn bị chiếu phim, đột nhiên màn mở đầu là cảnh nam nữ chính quấn quýt cuồng nhiệt, vốn dĩ phòng khách sạn rất yên tĩnh, bây giờ chỉ còn lại hơi thở dốc của nam nữ chính.

Hơn nữa, màn hình lại rất lớn, trong hình là nam nữ chính đang trong bồn tắm...

"Phụt!" Cổ Duyệt đang uống nước lập tức giật mình phun hết ra ngoài.

Nhiếp Quân Cố sắc mặt căng thẳng, bối rối tìm điều khiển tắt phim đi.

Cổ Duyệt mặt đỏ ửng cầm giấy lau nước trên miệng, Nhiếp Quân Cố quay đầu nhìn cô, phát hiện hai má cô ửng hồng, không biết là vì sự kích thích của những hình ảnh phim ban nãy hay vì vẻ đẹp của cô khiến Nhiếp Quân Cố lập tức dấy lên ham muốn nguyên thủy mãnh liệt.

"Tôi... tôi về phòng thu dọn một chút." Cổ Duyệt bối rối đứng dậy, cầm giấy lau nhanh mặt bàn sau đó về phòng.

Khi cửa phòng cô đóng chặt lại, Nhiếp Quân Cố đang nhịn cười, cuối cùng lúc này mới có thể bật cười thành tiếng, phản ứng của cô gái này cũng thật đáng yêu!

Cổ Duyệt ngồi trên giường, ngã người xuống giường, ôm chặt lấy mặt, thật mất mặt!

Sao lại thế này? Sao lại thế này chứ!

Cổ Duyệt không muốn sống nữa, sớm biết vậy đã không nên ở cùng anh, nếu thực sự không được thì cô có thể ở phòng thường!

Có điều, nghĩ lại, cô sợ gì chứ? Lẽ nào sợ Nhiếp Quân Cố sẽ làm gì mình chắc? Thách anh ta cũng không dám!

Cô cũng hai mươi lăm tuổi rồi, sao có thể biểu hiện ra là một người không hiểu gì về việc này chứ?

Điều này sẽ khiến người ta chê cười! Chẳng qua chỉ là một cảnh nóng bỏng một chút thôi! Cô nên bình tĩnh.

Tới tận bữa tối, Cung Vũ Ninh hẹn họ cùng đi ăn cơm và đặt chỗ ở một nhà hàng món ăn tây gần đây.

Trong bữa tối, Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt trò chuyện về món ăn, hai người đàn ông khá lặng lẽ, phần lớn thời gian đều chỉ ngồi nhìn họ nói chuyện.

Ăn tối xong, Cung Vũ Ninh đề nghị đi dạo, Cổ Duyệt cũng muốn đi dạo, tránh phải về phòng khách sạn nhìn nhau với Nhiếp Quân Cố, khiến cả hai càng thêm bối rối.

Khi bước tới quảng trường, dưới ánh đèn đêm sáng rực, nơi này vô cùng náo nhiệt. Khi Cung Vũ Ninh thấy Cổ Duyệt và Nhiếp Quân Cố đi ở phía trước, cô liền kéo lấy tay Hạ Lăng Sơ nói nhỏ với anh: "Chúng ta đi qua bên này, để họ đi dạo bộ với nhau!"

Hạ Lăng Sơ nhéo nhẹ má cô: "Em nghịch ngợm quá."

Cổ Duyệt và Nhiếp Quân Cố đi ở phía trước được một lúc, cô bất giác muốn nói chuyện với Cung Vũ Ninh, nhưng khi quay người lại thì đâu còn bóng dáng Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ đâu nữa.

"Ý! Họ đi đâu rồi?" Cổ Duyệt ngạc nhiên nhìn Nhiếp Quân Cố.

Nhiếp Quân Cố vừa rồi có nhìn thấy hai người họ rời đi liền chỉ về một hướng khác nói: "Họ có lẽ là đi về phía đài phun nước."

Cổ Duyệt thầm giậm chân, chắc chắn là Cung Vũ Ninh cố ý.

Cổ Duyệt đang thầm rầu rĩ, lúc này có một đứa bé trượt patin tới gần, tốc độ rất nhanh, sắp sửa đâm vào cô, Nhiếp Quân Cố liền giơ tay ra kéo cô, ôm cô vào lòng.

Cổ Duyệt nhào vào ngực anh, vị trí cô vừa đứng là đứa bé trượt patin chạy đi.

Cổ Duyệt thở gấp, cả người cứng đờ trong lòng Nhiếp Quân Cố, Nhiếp Quân Cố cũng nhìn lên mặt cô bằng ánh mắt nóng bỏng.

Cổ Duyệt khẽ đẩy anh: "Cám ơn!"

Nhiếp Quân Cố buông tay ra, Cổ Duyệt lùi ra sau một bước, rời khỏi vòng tay anh.

"Chúng ta đi tới bên kia xem nào." Nhiếp Quân Cố chỉ về phía một người nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn.

Cổ Duyệt gật đầu: "Được!"

Đúng lúc này, lại có một đứa bé nữa trượt patin tới, Cổ Duyệt né sang một bên để nhường đường, tay cô được một bàn tay lớn nắm chặt.

Giọng của Nhiếp Quân Cố truyền tới: "Tôi dắt cô để khỏi bị đụng."

Lý do này đúng là rất hợp lý, trong quảng trường rộng lớn này có không ít trẻ em đang trượt patin rất nhanh, nếu không né kịp sẽ thực sự bị đụng vào.

Cổ Duyệt không hề giãy giụa, coi như đồng ý cho anh dắt đi.

Đầu bên kia, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ đang ở bên cạnh đài phun nước vừa kịp lúc nước bắt đầu phun lên, cột nước phun cao vô cùng tráng lệ..

Có một số tia nước rơi xuống, Cung Vũ Ninh lập tức chui vào lòng Hạ Lăng Sơ, Hạ Lăng Sơ ôm chặt lấy cô, giơ tay chắn những hạt nước nhỏ giúp cô.

Cung Vũ Ninh mỉm cười hạnh phúc trong lòng anh, đôi mắt trong veo cong cong, Hạ Lăng Sơ vô cùng xao xuyến, hôn mấy cái lên trán cô. Cung Vũ Ninh mỉm cười kiễng chân hôn anh, bên cạnh có tiếng nhạc vang lên, cả bầu trời đêm đều trở nên lãng mạn và diệu kì.

Cung Vũ Ninh dắt tay Hạ Lăng Sơ chậm rãi đi dạo, tận hưởng những giờ phút ngọt ngào.

Cung Vũ Ninh đi hơi mệt, Hạ Lăng Sơ liền cúi xuống trước mặt cô, Cung Vũ Ninh lập tức vui vẻ nằm trên lưng anh, để anh cõng mình đi.

Nép trên vai anh, Cung Vũ Ninh cảm thấy vô cùng mãn nguyện, Hạ Lăng Sơ cõng cô đi về.

Cung Vũ Ninh nói với anh: "Chúng ta về khách sạn trước đi! Để họ chơi thêm một lát nữa."

"Được thôi!" Hạ Lăng Sơ cũng không muốn làm phiền họ.

Đầu bên kia, có nghệ sĩ đường phố biểu diễn rất xuất sắc, trang phục của họ đều rất rách rưới, nhưng nghệ thuật họ biểu diễn là vô giá.

Cổ Duyệt quyên tiền cho họ, cũng rất khâm phục tài năng của họ.

Nhiếp Quân Cố thấy cô có lòng thương người như vậy cũng lấy ra năm tờ một trăm đô để quyên tặng.

Các nghệ nhân liền cảm kích nhìn họ.

Trong ánh mắt Cổ Duyệt cũng tỏ vẻ cảm động, Nhiếp Quân Cố nhìn đồng hồ, nói với cô: "Chúng ta về thôi, đã chín giờ rồi."

"Được thôi!" Cổ Duyệt gật đầu, cô nghĩ, Cung Vũ Ninh chắc đã về rồi.

Trên đường trở về, vệ sĩ vẫn đang đợi họ, Cổ Duyệt buổi chiều cũng không nghỉ ngơi, khi ngồi lên xe cô liền cảm thấy buồn ngủ, cô liền nhắm mắt nghỉ một lát.

Lúc này có một bàn tay khẽ giữ lấy đầu cô kéo sát vào một bờ vai rộng rãi, Cổ Duyệt biết là Nhiếp Quân Cố, khóe miệng cô khẽ mỉm cười.

Ánh đèn trong xe lúc này khá tối, Nhiếp Quân Cố không hề phát hiện ra.

Nếu như anh thấy được chắc chắn sẽ rất vui.

Thực ra dọc đường đi Cổ Duyệt đều không hề ngủ, cô có thể cảm nhận việc Nhiếp Quân Cố chăm sóc mình, chỉ cần xe hơi xóc, tay anh lập tức ôm lấy vai cô, không để cô bị trượt xuống.

Cho tới khi về tới khách sạn Cổ Duyệt mới giả vờ tỉnh lại, dưới ánh đèn, gương mặt cô khẽ ửng hồng, không dám nhìn lên mặt Nhiếp Quân Cố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.