Truyện Không Tên Số 14

Chương 1273




191273

Nhiếp Quân Cố thực sự có chút đau lòng, lẽ nào cô ghét anh tới vậy sao?

Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đưa mắt nhìn nhau mỉm cười không nói gì.

"Hi, mình không tới muộn đấy chứ!" Nhiếp Quân Cố nói với họ, đồng thời cũng chào riêng Cổ Duyệt một tiếng: "Cổ tiểu thư, lâu rồi không gặp."

"Lâu rồi không gặp." Cổ Duyệt mỉm cười, bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc trong mắt Nhiếp Quân Cố khiến trái tim Cổ Duyệt có phần lỗi nhịp.

Người đàn ông này vẫn mang khí chất công tử như thường lệ, khí chất này là một loại tín hiệu thu hút các cô gái xung quanh.

"Không muộn, vừa đúng giờ, chúng ta lên máy bay thôi!" Hạ Lăng Sơ an ủi một câu sau đó dắt tay Cung Vũ Ninh ra cửa lên máy bay.

Sau lưng, Nhiếp Quân Cố giơ tay mời Cổ Duyệt: "Ưu tiên nữ giới!"

Cổ Duyệt đi phía trước anh, ánh mắt Nhiếp Quân Cố quan sát cô, hôm nay Cổ Duyệt mặc một chiếc sơ mi trắng, hơi rộng vai, vẫn là mái tóc ngắn tới tai như trước, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần của cô, đường nét đôi vai mềm mại và quyến rũ.

Ánh mắt Nhiếp Quân Cố trở nên sâu thẳm, anh rất mong đợi, thực sự hi vọng sau chuyến du lịch lần này anh có thể theo đuổi được cô, để cô làm bạn gái mình.

Nhìn Hạ Lăng Sơ bây giờ đã có đôi có cặp, anh thực sự cảm thấy cô đơn, nếu như cũng gặp được một cô gái tri âm và có tình cảm, vậy thì tốt biết bao.

Sau khi lên máy bay, Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt ngồi chơi cùng nhau, hai cô gái có rất nhiều chuyện để nói, sở thích cũng nhiều, ngồi gần nhau sẽ nói không bao giờ hết chuyện.

Hạ Lăng Sơ và Nhiếp Quân Cố ngồi gần nhau, ánh mắt hai người liên tục nhìn về phía hai cô gái bên cạnh, trong ánh mắt mỗi người đều có ý cười vui vẻ.

Sau khi máy bay cất cánh, Cung Vũ Ninh nói với Cổ Duyệt: "Tối qua mình không ngủ được, mình qua dựa vào anh ấy một lát."

Cổ Duyệt gật đầu, Cung Vũ Ninh tới bên cạnh Hạ Lăng Sơ.

"Không làm phiền hai người." Nhiếp Quân Cố cũng rất biết điều, bước tới mấy hàng ghế hạng sang phía sau, ngồi cạnh Cổ Duyệt.

Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đưa mắt nhìn nhau, anh đưa tay ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng, Cung Vũ Ninh thực sự không ngủ ngon, tối qua toàn gặp ác mộng, cô mơ thấy Thượng Quan Ngưng Mạn chuốc thuốc thành công, đang lừa Hạ Lăng Sơ đi! Sau khi tỉnh lại mới phát hiện đó chỉ là ác mộng, cô thực sự cảm thấy cạn lời.

Đồng thời cũng ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.

"Ngủ một lát đi, vẫn còn sớm." Hạ Lăng Sơ trầm giọng nói.

Cung Vũ Ninh gật đầu, dựa vào lòng anh, cô thực sự rất mệt.

Ở vị trí ghế sau, Cổ Duyệt đang cầm xem một cuốn tạp chí, đây là một cuốn tạp chí dành cho nữ giới, bên trong có cách phối trang phục, cũng có rất nhiều chuyên để về đồng hồ túi xách hàng hiệu, đây chính là những thứ yêu thích để con gái giết thời gian! Khi Cổ Duyệt lật tới phần túi xách, cô người mẫu trên tạp chí cũng cắt tóc ngắn.

Nhiếp Quân Cố liếc mắt nhìn qua, anh cười nói: "Nếu cô làm người mẫu tôi nghĩ hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều."

Anh đang gián tiếp khen ngợi Cổ Duyệt xinh đẹp!

Cổ Duyệt đương nhiên có thể nghe ra ý anh nói, cô mỉm cười: "Tôi thực sự không có tư chất làm người mẫu."

"Nhưng cô có khí chất là đủ rồi." Nhiếp Quân Cố mỉm cười, sự khen ngợi trong mắt anh rất thật lòng.

Nhiếp Quân Cố không làm phiền cô xem tạp chí, anh xin nữ tiếp viên hàng không một cốc nước, hai người ngồi ghế sau đọc tạp chí giết thời gian.

Cung Vũ Ninh ngủ gục trong lòng Hạ Lăng Sơ, nữ tiếp viên đắp cho cô một chiếc chăn mỏng.

Trên bàn của Hạ Lăng Sơ có đặt một tệp tài liệu, anh vừa ôm Cung Vũ Ninh, vừa xem tài liệu.

Trên không trung bao la, thời gian nhàn nhã và yên tình, cảm giác vô cùng kì diệu.

Đừng nói Cung Vũ Ninh không ngủ ngon giấc, cho tới Cổ Duyệt cũng ngủ không ngon, hai ngày qua cô đều đang lo lắng cho em trai mình, kèm theo đọc sách khiến mỏi mắt, cô liền khoanh tay định chợp mắt một lát.

Nhiếp Quân Cố thấy cô ngủ thiếp đi liền ngồi lại bên cạnh cô: "Cô ngủ vậy không thoải mái đâu, có cần dựa một chút không?"

Trong lòng Cổ Duyệt đương nhiên cũng có chút tình ý với anh, chỉ có điều giữa họ vẫn chưa đủ thân thiết, cô nheo mắt hỏi: "Có được không vậy?"

Nhiếp Quân Cố lập tức giơ tay ra, ôm lấy vai cô, Cổ Duyệt sững người, toàn thân cứng đờ dựa vào người anh.

Nhiếp Quân Cố nói với cô: "Muốn ngủ thì cứ ngủ đi!"

Cổ Duyệt nhắm mắt, mỉm cười dựa vào bờ vai rộng rãi của anh, yên tâm ngủ tiếp.

Khi Cổ Duyệt ngủ không hề biết rằng, để giúp cô ngủ được thoải mái hơn, Nhiếp Quân Cố đã gần như ôm cô vào lòng, Nhiếp Quân Cố phát hiện ra mình không thể tiếp tục đọc được cuốn sách trong tay nữa.

Bởi lúc này điều thu hút anh chính là cô gái trong lòng, Cổ Duyệt có gương mặt xinh đẹp, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến nước da cô càng thêm trắng hồng mịn màng, mái tóc đen nhánh bóng mượt rủ xuống để lộ ra đôi tai đáng yêu. Nhiếp Quân Cố nhoẻn miệng cười, nhớ lại cái đêm mà hai người gặp gỡ, cô giống như một cô gái ngang tàn khó thuần phục.

Bây giờ, cô lặng lẽ nằm ngủ, ngây thơ như một đứa bé, đôi môi hồng khép hờ, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn.

Nhiếp Quân Cố cảm thấy trái tim mình dấy lên một niềm khát khao khó nói, nếu như có thể anh thực sự muốn hôn cô.

Trên máy bay, không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiền giở tài liệu bằng một tay của Hạ Lăng Sơ.

Khi máy bay gặp phải các luồng khí, Nhiếp Quân Cố sẽ ôm chặt Cổ Duyệt trong lòng, không để cô tỉnh giấc.

Cổ Duyệt ngủ nửa tiếng liền thức dậy, vừa hay gặp lúc máy bay chòng chành, cô đang định đứng dậy thì một đôi tay chắc chắn ôm chặt lấy cô, mặt cô tì sát vào ngực anh

Hít mùi hooc-môn nam tính, mặt cô đỏ bừng, cô cứ thế giả vờ ngủ tiếp, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm tư bảo vệ cô của Nhiếp Quân Cố.

Trái tim Cổ Duyệt đập nhanh, được một người đàn ông chăm sóc chu đáo như vậy, với cô, đây là lần đầu tiên.

Em trai cô là người có tính cách yếu đuối nên người làm chị như cô sẽ phải trở nên mạnh mẽ, tới sự nghiệp của gia đình cũng là cô tham gia, tương lai ba cô cũng muốn cô thừa kế gia nghiệp.

Vì thế, Cổ Duyệt trở thành một cô gái có cá tính mạnh mẽ như đàn ông, nhưng cô chẳng qua cũng vẫn là một cô gái, có trái tim mềm yếu, cũng khát khao được bảo vệ, được yêu thương. Cổ Duyệt lúc này thu lại tính cách bình thường, yên tĩnh nằm trong lòng anh, trở về lại một cô gái được yêu!

Cổ Duyệt cảm nhận được một đôi mắt đang nhìn mình, hai má cô bất giác đỏ bừng, đúng lúc này, một bàn tay đặt nhẹ lên trán cô, lại nhẹ nhàng đặt lên bên má ửng hồng của cô.

Lẽ nào anh tưởng rằng cô bị sốt? Xấu hổ quá! Cô không bị sốt, cô chỉ là quá mắc cỡ mà thôi.

Nhiếp Quân Cố thực sự hơi lo lắng! Có điều cô không có dấu hiệu bị sốt, nhưng hai má ửng hồng nhìn thật đáng yêu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.