191255
Con trai không từ thủ đoạn để làm những việc này cũng là vì có ông ở bên chỉ dẫn và góp sức, bây giờ ông chỉ có thể hy vọng con trai có thể miễn được họa tù tội, sống cuộc sống của một người bình thường là được.
Những tội lỗi đã gây ra, trên thế gian này không có thuốc hối hận, pháp luật không nương tình, chỉ có thể chấp nhận chế tài pháp luật.
Nhìn con trai bị dẫn đi, ánh mắt tuyệt vọng và mất đi chỗ dựa của Hạ Hải Dật khiến ông nước mắt giàn giụa.
Trong ánh mắt của Hạ Lăng Sơ, sự sắc bén cũng tan dần, cũng có chút cảm giác nặng nề, anh đứng dậy nhìn về phía Cung Vũ Ninh ở hàng ghế dành cho người theo dõi phiên tòa, anh bước tới đưa tay về phía cô: "Chúng ta đi thôi!”
Cung Vũ Ninh đặt tay vào lòng bàn tay của anh, để anh nắm tay cô rời khỏi đại sảnh: "Anh đưa em về biệt thự, anh đi thăm ông, hôm nay chắc ông rất buồn, bữa khác sẽ dẫn em về nhà."
"Vâng, anh đi an ủi ông anh đi! Việc thế này ông chắc chắn rất đau lòng, không muốn chứng kiến việc thế này." Cung Vũ Ninh gật đầu.
Hạ Lăng Sơ đưa cô về biệt thự, anh thì tới nhà họ Hạ.
Hạ lão gia ngồi trên chiếc ghế thái sư ở trong đại sảnh, sắc mặt buồn rầu, không biết đang nghĩ gì.
"Ông." Hạ Lăng Sơ khẽ gọi, anh bước tới cạnh ông.
Hạ lão gia ngẩng đầu thở dài nói: "Ông thực sự rất đau lòng!”
Hạ Lăng Sơ ngồi xuống bên cạnh ông, lúc này, điều anh có thể làm là ở bên cạnh ông, nói chuyện với ông.
Một chiếc máy bay tới từ nước Y an toàn hạ cánh, trong nhóm người bước xuống từ máy bay có một cặp vợ chồng ngoài năm mươi tuổi, ánh mắt nôn nóng nhìn xung quanh, như thể nơi này đối với họ vừa như xa lạ vừa như quen thuộc.
"Ông xã, anh cho rằng chúng ta về đây còn có thể tìm lại con gái chúng ta không?" Sắc mặt người phụ nữ có vẻ tiều tụy và già nua, cho dù cách ăn vận của bà ta không giống với người thường, nhưng bà ta có nét mặt của người lao động vất vả.
"Nhiều năm như vậy rồi trong lòng em vẫn không thể dứt bỏ, năm xưa vứt con lại đất nước này, từ tháng trước em liền liên tục gặp ác mộng, mơ thấy tiếng khóc của con, em nghĩ, có phải ông trời đang ám thị chúng ta, con gái chúng ta vẫn còn sống không?”
"Vậy em còn nhớ em bỏ con lại ở đâu không?”
"Thời gian lâu vậy rồi, em chỉ hy vọng nơi này vẫn như cũ, như vậy em nhất định có thể nhớ ra."
"Em chắc chắn vậy sao? Phải biết là ngày hôm đó chúng ta có thể bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi suốt nửa ngày, lý trí của anh đã mất hết, sắp sợ vỡ mật rồi."
"Em còn nhớ, em còn nhớ, trong lúc hoảng hốt, em muốn tìm cho con gái một gia đình giàu có, đó là một gia đình rất bề thế, vừa nhìn đã biết là gia tộc cao quý, em còn nhớ bên trên có ghi hai chữ Thượng Quan."
"Vậy chúng ta mau thử xem, xem có thể tìm lại con gái được không, như vậy có thể giảm bớt tội nghiệt năm xưa của chúng ta"
Hai vợ chồng tới cửa sân bay, bắt một chiếc taxi, tới nơi năm xưa bỏ rơi con.
Tài xế taxi rất quen đường, trò chuyện với họ trên xe, tài xế taxi nói với họ rằng: "Thành phố này đâu đâu cũng đang phát triển, đều tháo dỡ xây dựng các công trình cao ốc. Có điều nơi mà hai người nói thì không hề thay đổi, vùng đó là khu sinh sống của những người có địa vị, ai dám động vào chứ?"
"Vậy sao? Vậy cũng có nghĩa là vẫn duy trì nguyên trạng như hai mươi năm về trước sao?" Vị phu nhân kia vui mừng nói.
"Chắc là vậy! Tôi rất ít khi chở khách đi qua bên đó, chỉ biết là bên đó là khu vực mà những công ty bất động sản cũng không dám động vào, các người đi tìm ai sao?"
"Vâng... là một người thân lâu ngày chưa gặp." Phu nhân đó nói.
"Vậy các người đúng là có phúc phận, có thể làm người thân của những gia tộc đại phú đại quý như vậy!"
Dọc đường tài xế taxi rất hào hứng giới thiệu tình hình phát triển của đất nước, hai vợ chồng ngắm nhìn diện mạo đất nước này qua cửa sổ, trong lòng vô cùng vui mừng.
Xem ra, họ có thể chuyển dời cơ nghiệp ở nước ngoài về lại đây, phát triển ở trong nước.
Mặc dù năm xưa họ chạy ra nước ngoài, nhưng dựa vào sự nỗ lực của họ đã phát đạt nhờ ngành ẩm thực, mặc dù không phải đại phú đại quý nhưng nhờ đôi bàn tay cần cù, họ cũng có được cho mình một chuỗi nhà hàng ẩm thực, lợi nhuận hàng năm cũng rất khả quan.
"Kia kìa, nơi hai người cần tìm chính là khu vực này! Nhưng hai người muốn tìm cụ thể chỗ nào?"
"Cho hỏi, gần đây có nhà nào họ Thượng Quan không?"
"Nhà họ Thượng Quan, hình như có, đó là khu vực hoàng thân quý tộc, tôi chỉ nghe nói hình như là con đường này."
Tài xế taxi nhanh chóng đánh vô lăng, dẫn họ đi tìm.
Bên cạnh bắt đầu xuất hiện những vườn cây, công viên được chăm sóc rất tốt, cư dân xung quanh cũng phân tán thưa thớt, xuất hiện những biệt thự tư nhân riêng biệt.
Tài xế taxi hỏi đường người lao công đang quét dọn, người lao công đó phụ trách quét dọn khu vực này, nghe nói là nhà họ Thượng Quan lập tức chỉ đường cho họ.
Đôi vợ chồng ngồi ghế sau vui mừng ra mặt, không ngờ đã hơn hai mươi năm, họ vẫn có thể tìm lại được nơi năm xưa bỏ lại con gái.
Taxi từ xa đã nhìn thấy căn biệt thự thoáng ẩn thoáng hiện trong rừng cây, anh ta mở cửa xe ra thì nhìn thấy bên trên có ghi bốn chữ "Thượng Quan Phủ Đệ"
"Chính là nơi này, là nơi này, tôi còn nhớ cây cột này." Người đàn ông sau lưng vô cùng kích động, nhìn hàng cột kiểu dáng La Mã, hình ảnh của cái đêm hai mươi tư năm về trước lại xuất hiện mồn một trong đầu.
Hai vợ chồng trả tiền taxi sau đó đứng ngoài cửa, hai mắt đỏ hoe vì kích động, cuối cùng họ cũng đã gặp được con gái đã thất lạc hơn hai mươi năm.
Con gái có nhận lại họ không? Nhưng bất luận là thế nào đi chăng nữa họ cũng muốn gặp mặt người con gái này một lần.
"Em tới bấm chuông." Người phụ nữ vội vàng giơ tay nhấn chuông cửa.
Tiếng chuông vang lên, Phan Lệ đang cắt tỉa cây ở bên cạnh chậu hoa trong vườn ngạc nhiên, lúc này ai tới tìm?
"Phu nhân, tôi đi cùng bà." Người giúp việc dừng công việc lại nói.
Phan Lệ gật đầu bước ra ngoài cửa, thông qua song cửa, bà nhìn thấy một đôi nam nữ lạ mặt, bà ngạc nhiên hỏi: "Cho hỏi, hai người tìm ai?"
"Chào phu nhân chúng tôi tới tìm con gái mình." Người phụ nữ mắt đỏ hoe, nhìn phu nhân cao quý trước mặt, tận đáy lòng cảm thấy tôn trọng bà.
"Con gái? Con gái các người bị thất lạc sao?" Phan Lệ ngạc nhiên hỏi.
"Thưa phu nhân, cho hỏi ngày mười lăm tháng tám hai mươi tư năm về trước, bà có nhìn thấy một bé gái không? Khi đó nó ở trước cửa nhà bà, bà có nhìn thấy nó không?"
Phan Lệ nghe xong, mắt mở tròn: "Các người là? Đứa bé đó là con gái các người?"
"Vâng, là con gái chúng tôi." Người phụ nữ che mặt khóc nức nở.