191251
Thượng Quan Ngưng Mạn cúi mắt, tròng mắt di chuyển, cô ta không muốn cha mẹ ruột tìm tới đây, cuộc sống hiện giờ của cô rất tốt, và cô càng không muốn rời xa Hạ Lăng Sơ.
“Đều ăn xong hết rồi chứ? Để ta thu dọn.” Phan Lệ nói.
“Để con giúp dì.” Cung Vũ Ninh đứng dậy.
“Vũ Ninh, ngồi xuống nghỉ ngơi, dì làm được rồi, dầu mỡ nhiều quá.” Phan Lệ nói với cô.
Cung Vũ Ninh cười, “Không sao, con đang muốn học nấu ăn mà?”
Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn Cung Vũ Ninh, trong lòng bực bội, cô ta cảm thấy Cung Vũ Ninh luôn tỏ vẻ giả tạo, muốn làm màu trước mặt của mẹ và Hạ Lăng Sơ, làm ra dạng hiền thục đảm đang.
Ánh mắt dịu dàng của Hạ Lăng Sơ nhìn Cung Vũ Ninh chăm chú, giơ tay đưa khay đồ cho cô, Cung Vũ Ninh cười với anh, “Anh ngồi yên đó, để em.”
Hạ Lăng Sơ nheo mắt cười, bèn nghe lời cô.
Sắp chín giờ rồi, Phan Lệ dắt hai đứa con ra về, khi chuẩn bị về, Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn hai bóng lưng ân ái kia, đáy mắt lóe lên tia đố kị tràn đầy.
Thượng Quan Thần Húc khởi động xe, rời khỏi.
Hạ Lăng Sơ nắm tay của Cung Vũ Ninh, “Đi tản bộ ở vườn hoa nào!”
“Vâng!” Cung Vũ Ninh gật gật đầu, giơ tay ra nắm cánh tay của anh, những lời nói lúc nãy của Thượng Quan Ngưng Mạn, khiến trong lòng cô hơi bí bách.
Hạ Lăng Sơ cảm nhận được, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Vũ Ninh, anh sẽ cho Ngưng Mạn hiểu ra, trong lòng anh chỉ có duy nhất một mình em.”
“Những việc này, chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh, em không vội, cũng không thể không vui, đợi thời gian lâu dần, tự động cô ta sẽ hiểu ra thôi.” Cung Vũ Ninh chớp chớp mắt nói, “Thích một người không sai, mình không khuyên được cô ta đâu.”
Thượng Quan Ngưng Mạn thích anh mười năm trời, muốn cô ta buông tay trong thời gian ngắn, là điều không thể.
“Em tin tưởng anh là được rồi.” Cung Vũ Ninh ôm eo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp nhẹ vào nơi anh không bị thương.
Hạ Lăng Sơ ôm lấy cô, trong lòng dâng lên sự cảm kích.
Vào đêm, ở nhà họ Hạ.
Trước khi Hạ lão gia đi ngủ, cũng sẽ uống một ly rượu gạo được pha chế đặc biệt để ấm người, và trong ly rượu, mọi thường đều do quản gia mang tới, vào thời gian này, người giúp việc cũng đã hoàn thành xong công việc của mình đi nghỉ ngơi hết rồi.
Hạ lão gia ngồi trong phòng của ông, tay ông cầm một chiếc ipad, trên đó kéo ra một đoạn phim, khi ông nhìn thấy quản gia ngó qua ngó lại, trong túi lấy ra một bịt thuốc nhỏ, đổ vào trong rượu gạo của ông, dùng muỗng khuấy đều, ông tự nhiên đặt lên khay, chuẩn bị đem lên.
Ipad của Hạ lão gia cất về trong tủ, thở dài một hơi, không ngờ, quản gia đi theo cạnh ông cả đời, cuối cùng xem thường tính mạng của ông như thế.
Và điều khiến ông đau lòng nhất, đó là kẻ muốn đoạt mạng ông, là đứa cháu mà chính tay ông nuôi nấng trưởng thành, ông nhắm mắt lại, đều có thể nghĩ ra hình hài lúc mới sinh của đứa cháu trai lớn này, khi ẵm ra, trắng trẻo mập mạp, có đứa cháu đầu tiên, ông vui mừng tột cùng, đặt tên cho nó là Hạ Hải Dật, chỉ hi vọng tấm lòng của nó rộng lượng như biển cả, cũng hi vọng nó có sức khỏe dồi dào, nhưng ai biết được, ý nghĩa khi xưa ông đặt tên, đã đánh mất rồi.
Lúc này, cửa phòng ông được gõ tiếng vang, quản gia cẩn thận bưng ly nước vô, thấy ông ngồi trên giường suy nghĩ, ông có chút căng thẳng, nhưng vẫn nói chuyện bình thường.
“Lão gia, sao trễ rồi vẫn chưa ngủ? Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là một số chuyện năm xưa, nghĩ nhiều vô ích.” Ông cụ nói với quản gia, “Tôi quên lấy cuốn sách, ngươi đến phòng sách lấy giùm ta, tôi còn muốn xem một lát mới đi ngủ.”
Quản gia nhìn ly rượu gạo đó, liền gật đầu đáp, “Vâng, vậy ông sớm uống ly rượu đó nhé! Để buổi tối được giữ ấm cơ thể.”
“Được, đi đi!” Ông cụ gật gật đầu.
Quản gia lập tức không còn nghi ngờ, vội vàng đẩy cửa đi lấy sách, ông cụ cũng nhân lúc cầm lấy ly rượu, đổ vào một cái lon mà ông chuẩn bị sẵn dưới giường, đậy nắp lại, lắp đi mùi vị của rượu.
Khi quản gia lấy sách về tới, thì thấy ông cụ đang cầm khăn giấy lau miệng, và rượu gạo trong ly đã hết sạch.
Đáy mắt của quản gia lóe lên tia kinh hãi, dù sao thì cũng đang thực hiện công việc giết người, ông ta không thể bình tĩnh được.
“Ông đi nghỉ ngơi đi! Tôi xem chút rồi ngủ.”
Quản gia lập tức cầm khay ra ngoài, vừa về tới phòng của mình, liền gấp gáp báo cáo cho Hạ Hải Dật biết.
“Ông nội của tôi thật sự đã uống rồi sao? Uống hết luôn à?”
“Đúng vậy, ông cụ không nghi ngờ gì cả, uống sạch tới đáy, bác sĩ nói, lượng thuốc của một tuần, đã đủ để gây phát tác bệnh tim rồi, tôi có chút lo lắng.”
Hạ Hải Dật cười lạnh một tiếng, “Ông sợ cái gì cơ chứ? Cuộc đời của con trai ông sắp xong phim rồi, ông cũng là người đã bước một chân vào quan tài, ông nên vì con trai ông mà suy nghĩ.”
“Nếu không phải vì con trai của tôi, tôi có thể làm những việc này sao?” Quản gia run rẩy cầm điện thoại.
“Tiếp tục, mỗi ngày đều đặn không được bỏ sót, phải đúng giờ cho ông nội tôi uống.” Hạ Hải Dật không có tí mềm lòng nào.
“Được, tôi sẽ làm theo lời của anh, mỗi ngày bỏ thuốc vào rượu gạo, đây là thói quen mười mấy năm nay của ông cụ, có lẽ sẽ không thay đổi đâu.” Quản gia tự tin nói.
“Rất tốt, kết quả thi đua của tôi và Hạ Lăng Sơ tháng sau đã rõ, nếu lúc đó ông nội không còn trên đời, vậy thì cuộc thi này chẳng còn ý nghĩa gì cả, đến lúc đó, tôi vẫn cầm chắc công ty trong tay mình, không ai cướp đi được.” Đầu dây bên kia, Hạ Hải Dật cười đắc ý.
Vào lúc quản gia gọi điện thoại, ông không biết động tĩnh trong phòng mình, được gắn camera ẩn, lúc này, nhất cử nhất động của ông, mọi lời nói cử chỉ đều lọt vào mắt của ông cụ.
Khi ông nghe được lời đối thoại của ông ta, liền đoán ra lời nói của cháu trai ở đầu dây bên kia, ông đau lòng cực kì, dù đã biết cháu trai sẽ hại mình, nhưng mà, khi biết rõ cháu trai dặn dò người làm hạ độc thủ cho ông, cái cảm giác đau lòng đó, mới là nhát dao chí mạng.
Tắt đi đoạn phim, những thứ này đều trở thành chứng cứ sau này, ông không thể để cháu trai mình cứ thế độc ác mãi mãi, ông phải kịp thời ngăn chặn hành động xấu xa ấy, hi vọng nó có thể quay đầu là bờ, ăn năn hối lỗi.
Đêm nay, Hạ Lăng Sơ cũng không ngủ được, anh nghĩ về ông nội suốt, nếu ông nội không cho phép anh xen vào, chắc chắn là có cách đối phó.
Hiện giờ Hạ Hải Dật cũng chỉ là vùng vẫy phút chót, cược trận cuối cùng, ngày tháng tốt đẹp của anh ta đã tới đường cùng rồi.
Chỉ là có một số người vẫn không giác ngộ được, lúc này Hạ Hải Dật đang ở Thành Kim Ca, trái ôm phải nựng, hút điếu thuốc xì gà, hai người phụ nữ quyến rũ đang ôm anh ca nhảy!
Bên cạnh là đám thuộc hạ của anh ta, anh ta đang hưởng thụ đãi ngộ như một vị vương giả.
Khi nãy nghe lời nói của quản gia, anh ta biết kế hoạch này nhất định thành công, ông nội sẽ không phát hiện bệnh tim dồn dập mà sớm rời khỏi nhân thế, di chúc của ông quản gia biết cất giữ ở đâu, đến lúc đó anh ta làm mất tờ di chúc đó, nói không chừng anh ta còn có thể chia được một số cổ phần trong đó nữa cơ!
Đến lúc đó, công ty tập đoàn của nhà họ Hạ, đều được phân chia bình đẳng.