Truyện Không Tên Số 14

Chương 124




19124

"Ba xem những tấm hình này, con thật sự không thể đảm bảo Dạ Tiêu sẽ không dây dưa với cô gái này nữa, cảm giác hình như Dạ Tiêu đã thích cô ta rồi."

"Được rồi, chuyện này ta tự có chủ trương, con để hình lại, rồi bận gì thì cứ đi đi!" Ông cụ Cung nói xong, xua tay, muốn được yên tĩnh.

Ánh mắt Cung Nghiêm tối xuống, ông ta cho rằng khi ông cụ Cung nhìn thấy những tấm hình này, nhất định sẽ nổi cơn lôi đình, lập tức sẽ gọi Cung Dạ Tiêu về chất vấn, dù sao những tấm hình nãy đã thể hiện rõ việc Cung Dạ Tiêu đã có tình cảm với Trình Ly Nguyệt.

Cha ông ta đang giả vờ hồ đồ sao?

Nhưng ông ta đã quá hiểu rõ tính cách của cha mình, đối với sự phát triển trong tương lai của nhà họ Cung, cha ông ta rất xem trọng, vì thế tuyệt đối sẽ không cho phép Cung Dạ Tiêu lấy một người phụ nữ không có bối cảnh làm vợ.

Nói như thế, chỉ cần sự việc tiếp tục phát triển tiếp, sớm muộn gì Cung Dạ Tiêu cũng sẽ đối đầu với cha ông ta, đến lúc đó mới là thời gian tốt nhất để ông ta vùng lên, bây giờ ông ta chỉ cần yên lặng chờ đợi mà thôi!

Sau khi Cung Nghiêm rời đi.

Ông cụ Cung thở dài, nhìn dáng vẻ nôn nóng của cháu trai, ông cũng đều cảm thấy mặt mày nóng bừng.

Nhưng ông cũng đã từng xem qua hình của Trình Ly Nguyệt, lần trước người của ông thu thập được hình của cô ấy, đúng thật là một cô gái có tướng mạo không tồi, nhưng đáng tiếc lại là một người phụ nữ đã từng ly hôn.

Thật ra, mối thù của ông và nhà họ Lục đã là chuyện của kiếp trước rồi, ông cụ nhà họ Lục đã chết từ lâu, đã mười mấy năm, đó là mối thù cũ đã qua, ông cũng không định tính lên người đời sau.

Nhưng ít nhiều gì cũng chẳng có thiện cảm gì vó người họ Lục.

Ông nhét hình vào lại trong túi, nói với quản gia: "Cất cái này lại, hôm khác ta phải tìm Dạ Tiêu nói chuyện."

Tập đoàn Cung Thị, văn phòng tổng tài.

Cung Dạ Tiêu mang bệnh đi họp cả một buổi sáng, trở về trong văn phòng anh xoa ấn đường, nói vói Nhan Dương, "Rót một lý nước nóng đến đây."

Nhan Dương rót một ly nước nóng mang vào, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô hỏi: "Cung Tổng, anh không sao chứ!"

"Không sao, hôm nay đã tặng hoa chưa?"

"Vẫn chưa tặng, bây giờ tặng ạ?"

"Bỏ đi." Tinh thần của Cung Dạ Tiêu có hơi chán nản, cánh tay thon dàn đặt trên cửa kính, bên ngoài ánh nắng chiếu xuống, vẽ nên một đường viền xinh đẹp hàng lông mình dày của anh.

Sau lưng, Nhan Dương hơi kinh ngạc, cô đã theo ông chủ ba năm, lần đầu nhìn thấy vẻ mặt của anh u buồn đến thế, sao vậy? Cô Trình lại làm tổn thương anh sao?

"Cung Tổng, đây là bảng hành trình một tuần của anh, trong nó buổi gặp mặt của anh và David, thật sự không thể dời lại được nữa, anh định khi nào sẽ khởi hành?"

Lúc này Cung Dạ Tiêu mới nhớ tới buổi gặp mặt đã bị dời lại một tuần với khách hàng, anh cau mày, "Sắp xếp máy bay vào tối nay."

Nhan Dương nhìn bảng hành trình, gật đầu nói: "Vâng, chuyến đi công tác lần này của anh có thể phải mất từ ba đến năm ngày, tôi sẽ làm một bảng biểu cụ thể chi tiết."

Nói xong, Nhan Dương rời đi.

Ánh mắt của Cung Dạ Tiêu lại nhìn về tòa nhà thấp đối diện.

Những gì cô làm vào tối qua đều là vì con trai? Không hề có một chút liên quan nào đến anh sao?

Bản lĩnh thoái thác của cô qua thạt rất cao cường.

Cung Dạ Tiêu nghĩ đến chuyện gì đó, đi đến trước bàn, cầm điện thoại lên gọi vào số của em gái.

"Alo anh à, em đã đưa Tiểu Trạch đến trường rồi."

"Muội Muội, bắt đầu từ tối hôm nay, em dọn vào nhà anh ở với Trình Ly Nguyệt, anh phải đi công tác vài ngày."

"Vâng! Chị Ly Nguyệt đã biết chưa?"

"Anh sẽ nói với cô ấy."

"Vâng! Dù sao em cũng có một đống thời gian. Mà ba nói sắp tới mùa hái nho, họ phải trở về rồi, kêu anh có thời gian đưa Tiểu Trạch đi đến trang trại của họ chơi."

"Ba mẹ có ở cạnh em không?"

"Hôm nay họ đi đến chỗ ông nội, lát nữa em cũng sẽ qua đó."

"Kêu ba mẹ đừng nhắc quá nhiều đến chuyện của anh và Trình Ly Nguyệt."

"Anh cứ yên tâm đi! Em và ba mẹ đều đừng về phía anh, ủng hộ anh, tất nhiên sẽ không để ông biết đâu! Bây giờ em đi chọn quà cho ông nội đây, không nói nữa nhé." Cung Muội Muội nói xong, cúp máy trước.

Cung Dạ Tiêu nắm lấy điện thoại, đi đến phía trước cửa sổ, gọi vào số của Trình Ly Nguyệt.

Trình Ly Nguyệt đang sắp xếp bản thảo trong văn phòng, chiếc di động đặt ở bên cạnh đổ chuông, cô xoay đầu nhìn thấy tên trên đó, con tim bỗng nhiên căng thẳng.

Điện thoại của Cung Dạ Tiêu.

Cô cầm tới, giả vờ bình thường, "Alo!"

"Hôm nay tôi bắt đầu đi công tác, tôi sẽ sắp xếp Muội Muội đến ở với Tiểu Trạch của em, em không có ý kiến chứ!" Giọng anh trầm thấp, ẩn chứa một chút lạnh lùng.

Trình Ly Nguyệt sửng sốt vài giây, vội vàng nói "Không có ý kiến."

"Được." Nói xong, cúp máy.

Trình Ly Nguyệt chớp mắt, anh ta sao lại thích cúp máy trước thế này.

Anh phải đi công tác? Đi bao lâu?

Vào lúc này, điện thoại của Trình Ly Nguyệt đổ chuông, cô cầm lên nghe: "Alo, xin chào."

"Ly Nguyệt, là tôi, đừng cúp máy." Giọng nói của Lục Tuấn Hiên vang lên từ đầu dây bên kia.

Trình Ly Nguyệt nín thở, Lục Tuấn Hiên tiếp tục nói: "Tôi muốn tìm cô để nói về chuyện năm xưa, có thời gian không?"

"Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả."

"Ly Nguyệt, có một chuyện tôi vẫn luôn giấu diếm cô, về cha của cô." Giọng nói của Lục Tuấn Hiên mang theo vẻ nôn nóng, "Tôi nghĩ đến lúc nên nói cho cô biết rồi."

Trình Ly Nguyệt muốn cúp máy, nhưng cô bỗng dưng ngừng lại, cô cau mày: "Chuyện gì về cha tôi?"

"Chúng ta gặp nhau nói chuyện." Lục Tuấn Hiên yêu cầu.

"Tôi sẽ không gặp mặt anh." Trình Ly Nguyệt kiên quyết từ chối.

"Chuyện này liên quan đến vụ tai nạn giao thông năm xưa của cha cô, có ẩn tình khác, cô thật sự không muốn biết sao?" Lục Tuấn Hiên nói rõ hơn.

Trái tim của Trình Ly Nguyệt bị khơi lên đến cổ họng, "Rốt cuộc anh muốn nói với tôi điều gì?"

"Buổi trưa, tôi sẽ đợi cô ở khách sạn Caesar, 12 giờ, tôi đợi cô ở cửa ra vào." Lục Tuấn Hiên nói xong, anh ta cúp máy trước.

Cứ như sợ cô sẽ từ chối.

Trình Ly Nguyệt trở nên hỗn loạn, vụ tai nạn năm xưa của cha cô có ẩn tình khác? Trong đầu cô lại nhớ về một đêm mưa vào 5 năm trước, khi đó, cô và Lục Tuấn Hiên vừa quen nhau không lâu, cha cô bị một vụ tai nạn giao thông bất ngờ cướp đi tính mạng.

Tài xế xe tải lái xe trong tình trạng say rượu, đụng vào xe của cha cô, hiện trường tai nạn hỗn loạn, cha cô bị kẹt trong ghế lái, sau đó được đưa đến bệnh viện, nhưng do vết thương quá nghiêm trọng, y sinh cũng chịu bó tay.

Khi ấy, cô được Lục Tuấn Hiên đưa đến bệnh viện từ trường học, trong lúc cha cô đang hấp hối, ông ấy giao tay cô cho Lục Tuấn Hiên, kêu hắn ta chăm sóc cô, yêu cô.

Cô đau khổ suốt một tháng trời, Lục Tuấn Hiên cũng chăm sóc cô một tháng, đồng thời cũng chuyển được số cổ phần trong tay cha cô về cho cô.

Lúc này, Trình Ly Nguyệt nhớ lại vụ tai nạn năm xưa, con tim cô bỗng trở nên rét lạnh, cảm xúc phẫn nộ đau thương dâng trào, chẳng lẽ vụ tai nạn của cha cô không phải là sự cố ngoài ý muốn mà có người cố ý mưu sát?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.