Truyện Không Tên Số 14

Chương 1224




191224

Mịn màng, trắng ngần, rất mềm mại, ngũ quan tinh tế, còn đẹp xinh hơn cả người ta trang điểm.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng Mạn thầm đố kị, cô ta cắn răng, nhướng mày nói: "Cung Vũ Ninh, tôi hỏi cô, cô và anh họ Lăng Sơ của tôi tiến triển tới đâu rồi?"

Cung Vũ Ninh bất ngờ nghe thấy câu hỏi như vậy thì có phần ngạc nhiên, cô mỉm cười: "Tôi không biết cô muốn hỏi gì."

"Cô và anh Lăng Sơ đã lên giường chưa?" Thượng Quan Ngưng Mạn nghiến răng chất vấn.

Cung Vũ Ninh hơi đỏ mặt, cho dù đối diện là cô gái cùng tuổi nhưng vẫn đề này vẫn rất khiến người ta bối rối.

"Cô trả lời tôi rồi hay chưa?" Thượng Quan Ngưng Mạn như thể đang chất vấn cô.

Cung Vũ Ninh bất giác thấy nực cười, cô hỏi ngược lại: "Cô hỏi những điều này làm gì?"

"Cô chỉ cần trả lời tôi là được!" Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn cô, muốn có đáp án.

"Đây là việc của tôi và Lăng Sơ, hơn nữa những việc này thuộc phạm vi cá nhân, hình như tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cô." Cung Vũ Ninh không muốn trả lời.

"Cô... chắc chắn là đã lên giường phải không?" Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức khẳng định suy nghĩ của mình, Cung Vũ Ninh lần trước hôn Hạ Lăng Sơ, theo cô ta nghĩ, Cung Vũ ninh vô cùng bức thiết muốn có được Hạ Lăng Sơ.

Cung Vũ Nghĩ không ngờ cô ta lại để ý tới việc này, hỏi hoài không thôi, cô nhíu mày: "Tôi không muốn trả lời câu hỏi này, ngoài hỏi những việc này ra cô còn việc gì khác không?"

"Cô nóng lòng muốn tiếp cận anh Lăng Sơ của tôi, cô sợ sau này anh ấy sẽ không cần cô nữa sao? Muốn ngủ với anh ấy trước?" Thượng Quan Ngưng Mạn chất vấn rất sỗ sàng.

Cung Vũ Ninh là người biết cách đối nhân xử thế, lúc này cũng không chịu được kiểu thăm dò như vậy: "Thượng Quan tiểu thư, hãy chú ý lời nói của cô, việc của tôi và Lăng Sơ thuộc về việc riêng tư của hai chúng tôi, không nhất thiết phải nói với cô, nếu cô cứ suy đoán xuyên tạc những việc này tức là đã xâm phạm nhân thân người khác." Cung Vũ Ninh sắc mặt bình tĩnh tỏ ý cảnh cáo.

Thượng Quan Ngưng Mạn cười nhạt một tiếng: "Tốt lắm, vậy tôi nói cho cô biết, tôi thích anh Lăng Sơ, tôi muốn làm bạn gái của anh ấy."

Cung Vũ Ninh bất ngờ nghe thấy vậy, lập tức giật mình, tròn mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Mạn ở đối diện: "Cô đùa sao? Anh ấy là anh họ cô!"

"Tôi không đùa, lẽ nào anh họ tôi không nói với cô rằng, tôi được nhận nuôi sao? Tôi không hề có quan hệ huyết thống với anh ấy, tôi thích anh ấy cũng đâu ảnh hưởng gì tới cô." Thượng Quan Ngưng Mạn lạnh lùng lên tiếng.

Trong lòng Cung Vũ Ninh bất giác có một cảm giác nói không lên lời, Thượng Quan Ngưng Mạn thích Hạ Lăng Sơ! Điều này nghe chừng rất hoang đường nhưng căn cứ mức độ Thượng Quan Ngưng Mạn ghét cô thì điều này đúng là có thể giải thích.

Thì ra nguyên nhân trực tiếp khiến cô ta ghét cô không phải vì cô đắc tội với cô ta mà là cô ta thích Hạ Lăng Sơ, coi cô là tình địch.

Cung Vũ Ninh bĩnh tĩnh nghĩ một lát rồi nói: "Đương nhiên tôi sẽ không can thiệp vào tình cảm của cô, cô thích ai đó là quyền tự do của cô."

"Vì thế hôm nay tôi tới đây chính là muốn công khai khiêu chiến với cô, tôi muốn cùng cô cạnh tranh giành tình cảm của anh Lăng Sơ, tôi sẽ cướp anh ấy từ tay cô." Thượng Quan Ngưng Mạn tự tin nói.

Cung Vũ Ninh nghe vậy chỉ thấy nực cười, đương nhiên cô không cười nhạo Thượng Quan Ngưng Mạn không có năng lực này mà là vì cô rất rõ tình cảm Hạ Lăng Sơ đối với mình, cô có lòng tin người Hạ Lăng Sơ thích là cô.

"Thượng quan tiểu thư, cô không cần tới đây nói với tôi những điều này, tôi cũng không ngăn cản cô thích ai, lát nữa tôi có việc phải ra ngoài, cô có thể về được chưa?" Cung Vũ Ninh lên tiếng hỏi.

"Cung Vũ Ninh, cô xem thường người khác quá rồi đấy! Cô không coi tình địch là tôi ra gì phải không?" Thượng Quan Ngưng Mạn tức giận, cô ta chạy tới đây chuẩn bị tranh luận một trận với Cung Vũ Ninh, nhưng không ngờ Cung Vũ Ninh nghe xong việc này hoàn toàn bình tĩnh, hoàn toàn không có ý định tranh cãi với cô ta.

Cô ta thực sự rất muốn tranh cãi với Cung Vũ Ninh một trận, chí ít về khí thế cũng không thể thua Cung Vũ Ninh.

Có đều về mặt đối nhân xử thế, Cung Vũ Ninh hơn hẳn cô ta.

"Tôi không có ý đó, tôi chỉ cho rằng việc này cô không nên nói với tôi, cô nên đi nói với Lăng Sơ, anh ấy có chấp nhận tình cảm của cô hay không là việc của anh ấy."

"Được lắm! Tôi sẽ tỏ tình với anh ấy, nhưng tốt nhất cô đừng giở trò sau lưng, không được can thiệp vào tình cảm của tôi và anh ấy." Thượng Quan Ngưng Mạn lên tiếng cảnh cáo.

Cung Vũ Ninh cạn lời nhìn cô ta: "Mỗi người đều có quyền lựa chọn tình cảm của mình, nếu như Lăng Sơ chọn cô thì tôi cũng không còn gì để nói."

"Thật chứ? Cô thực sự rộng lượng vậy sao? Cô sẽ không ngấm ngầm giở trò gì chứ?" Thượng Quan Ngưng Mạn không tin cô rộng lượng tới vậy.

"Yên tâm đi, tôi yêu anh ấy, tôi sẽ tác thành cho anh ấy." Cung Vũ Ninh gật đầu nói.

Thượng Quan Ngưng Mạn tròn mắt cười nhạt một tiếng: "Cô tốt nhất nói được làm được."

"Có lẽ cô hiểu nhầm ý tôi rồi, nếu Lăng Sơ yêu tôi, vậy thì tôi tuyệt đối không nhượng bộ." Cung Vũ Ninh đứng dậy, trong ánh mắt ánh lên khí thế mạnh mẽ.

Thượng Quan Ngưng Mạn tức giận nghiến răng, lúc này trong mắt cô ta, Cung Vũ Ninh rõ ràng đang khoe khoang tình yêu của mình với Hạ Lăng Sơ.

"Hừm! Cô đừng đắc ý như thế, tình cảm mười năm của tôi và anh Lăng Sơ nhất định sẽ thắng được hai tháng tình cảm của cô." Thượng Quan Ngưng Mạn tự tin nói.

Câu nói này đối với Cung Vũ Ninh mà nói hoàn toàn không có sức uy hiếp gì cả, nếu như yêu một người được tính bằng thời gian dài ngắn, vậy thì trên thế gian này sao vẫn có thể có loại tình cảm sét đánh chứ?

Hơn nữa, Thượng Quan Ngưng Mạn không ý thức được một điều rằng nếu như Hạ Lăng Sơ thực sự thích cô ta, yêu cô ta vậy thì với dũng khí của Hạ Lăng Sơ, anh đã sớm phá vỡ quan hệ gia tộc để theo đuổi cô ta rồi.

Cung Vũ Ninh không muốn nhắc nhở cô ta những điều này, cô đứng dậy nói: "Tôi còn phải đi ra ngoài, Thượng Quan tiểu thư hãy về trước đi!"

Thượng Quan Ngưng Mạn trừng mắt nhìn cô: "Cô dám nói xấu tôi trước mặt anh Lăng Sơ, thì hãy đợi đấy, tôi không có được thì cô cũng đừng hòng có được.

Cung Vũ Ninh lúc này vô cùng bực bội, tâm trạng vui vẻ lúc sáng đã bị lời nói của Thượng Quan Ngưng Mạn làm cho tiêu tan.

Cái gì mà cô ta không có được thì cô cũng đừng hòng có được?

"Thượng Quan Ngưng Mạn, cô đã chạy tới đây để nói với tôi muốn cạnh tranh công bằng, vậy thì cô tốt nhất hãy chỉ thể hiện tình cảm của mình, đừng làm những việc hại người." Cung Vũ Ninh nhíu mày cảnh cáo.

"Không cần cô quan tâm!" Thượng Quan Ngưng Mạn cười nhạt, lúc này cô rất muốn khiêu khích cho Cung Vũ Ninh nổi giận.

Cung Vũ Ninh thực sự không muốn để ý tới cô ta, cô bước ra ngoài cửa mời cô ta đi về.

Thượng Quan Ngưng Mạn đứng ở ngoài cửa, tự tin mỉm cười: "Cô chỉ là người ngoài, cô không tranh được với tôi đâu."

Cung Vũ Ninh cũng mỉm cười, sau đó đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa, Cung Vũ Ninh thở phào một hơi, vẻ mặt thực sự không còn gì để nói.

Chuyện quái gì thế này? Thượng Quan Ngưng Mãn bỗng dưng nhảy ra nói thích Hạ Lăng Sơ?

Hạ Lăng Sơ có biết việc này không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.