19121
Lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng trong bãi đổ xe phía trước chung cư, Trình Ly Nguyệt tắt đèn, xoay đầu nhìn anh đang ngủ say, không biết có nên đánh thức anh không.
Nhưng ngồi trên xe thế này cũng không phải là cách, không thể ngồi suốt một đêm chứ! Thế nên sớm muộn gì cũng phải đánh thức anh dậy.
Trình Ly Nguyệt xuống xe trước, sau đó kéo cửa ghế phó lái ra, khẽ gọi Cung Dạ Tiêu, "Alo, Cung Dạ Tiêu, tỉnh dậy đi, đến nhà rồi."
Cung Dạ Tiêu mở đôi mắt sâu như biển ra, nhìn cô, lại nhìn lướt qua khung cảnh dừng xe, anh ôm đầu xuống xe, Trình Ly Nguyệt không định đỡ anh, nhưng bỗng nhiên cả người anh chao đảo.
Trình Ly Nguyệt vẫn giơ tay ra theo bản năng, đỡ lấy cánh tay của anh, cơ thể của Cung Dạ Tiêu rất nặng, bên cạnh chiếc siêu xe là một chiếc xe thương vụ, người Cung Dạ Tiêu đè xuống, Trình Ly Nguyệt đang đứng đối lưng với chiếc xe đó, thế là cả người phải tì lên cửa xe.
"Cung Dạ Tiêu, đừng quậy nữa, mau về nhà thôi." Trình Ly Nguyệt thấy hơi bực bội.
Bãi đậu xe hơi tối, cộng thêm việc chiếc xe thương vụ màu đen kia đã hút đi ánh sáng, vị trí họ đứng càng thêm tối hơn, vả lại, vào lúc này bãi đậu xe giống như một khu không người.
Bầu không khí thế này, thường ban cho đàn ông một vài quyền lợi làm chuyện xấu.
Ánh mắt u tối của Cung Dạ Tiêu khóa chặt cô, bàn tay to ôm eo cô, chặn cô lại chỗ cửa xe một cách tà ác, dưới ánh sáng tối, mái tóc dài xõa xuống ngực, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô có thêm một chút yêu khí, Cung Dạ Tiêu đã uống một ít rượu, trong mắt anh cô trông càng quyến rũ hơn.
Bàn tay anh siết chặt chiếc eo của cô, nhéo nhẹ, Trình Ly Nguyệt cảm thấy bản giữa anh và cô đã không còn khoảng cách nào nữa.
Cho dù cách một lớp vải, nhưng lòng bàn tay ấm nóng của anh vẫn đốt cháy làn da của cô.
Chết tiệt!
Lúc này, anh đứng rất gần, hơi thở cửa hai người quyện vào nhau, ngay cả nhiệt độ bầu không khí xung quanh dường như cũng đang tăng lên, mập mờ vi diệu.
Cô bị anh đè chặt, hô hấp ngừng lại.
Một tiếng cười khẽ, khuôn mặt đẹp trai quá đáng của anh tiền sát lại gần cô, cánh môi mỏng khẽ mở, thử hôn xuống.
Trình Ly Nguyệt muốn đẩy anh ra, hơi thở đàn ông chín chắn trên người anh pha lẫn với một ít mùi rượu phảng phất trong mũi cô, cứ như cũng chuốc say cô, hàng mi của Trình Ly Nguyệt khẽ rung rung, giơ tay ra đẩy anh theo bản năng.
Thế nhưng đôi môi nóng bỏng của anh vẫn hôn xuống đầy bá đạo, chắc biết cô sẽ từ chối nên vừa hôn là liền trở nên mạnh mẽ, khiến cô không thể từ chối được.
"Ưm…" Đầu óc Trình Ly Nguyệt trống rỗng, cô đẩy mạnh anh ra, đánh anh, nhưng người đàn ông vừa bá đạo vừa điên cuồng này không hề nhúc nhích một chút nào.
Nhưng có một điều họ không biết là, ở xéo xéo đối diện, đã có một chiếc xe màu đen dừng ở đó một lúc lâu, một chiếc ống kính dài canh chuẩn hai người đang hôn nhau, sau đó bấm xuống nút chụp hình.
Trình Ly Nguyệt cũng sắp phát điên rồi, anh thật sự không hề quan tâm đến cảm nhận của cô, cô tức đến mức đạp vào đầu gối của anh.
Một tiếng rên khẽ, Cung Dạ Tiêu khom người, khẽ mắng: "Chết tiệt!"
Trình Ly Nguyệt thừa cơ chui ra khỏi ngực anh, Cung Dạ Tiêu đứng ngơ ngác vài giây, siết chặt nắm đấm bước ra khỏi chỗ tối, từ sắc mặt nặng nề của anh có thể nhìn ra được anh đang nhịn đau, anh mở mắt thì thấy cô không đi về chung cư mà đi về hướng một con đường bên cạnh.
Cung Dạ Tiêu cau mày, mặc kệ đau đớn, sải bước đuổi theo.
Trình Ly Nguyệt đi đến bên đường, giơ tay ra bắt một chiếc taxi, không lâu sau có một chiếc dừng lại, khi cô mở cửa muốn đi vào, thì cánh tay cô bị nắm lấy, cô xoay đầu nhìn người đàn ông đang kéo cô lại.
"Buông tay ra!"
"Em đi đâu?" Trình Ly Nguyệt nheo mắt hỏi.
"Tối nay tôi về nhà ngủ."
"Em không muốn chăm sóc tôi nữa à?"
"Tôi thấy anh chẳng sao hết." Trình Ly Nguyệt từ chối ở cùng với anh.
"Không có? Em sờ thử xem." Cung Dạ Tiêu khom lưng, đặt bàn tay của cô lên trán anh.
Nhiệt độ nóng bừng khiến Trình Ly Nguyệt giật mình, chết tiệt, anh ta vẫn còn đang sốt vả lại sốt không hề nhẹ.
"Này cô ơi, rốt cuộc cô có đi hay không? Tôi còn phải đi kịp chuyến khác nữa!" Tài xế mất kiên nhẫn, hỏi.
Trình Ly Nguyệt rút tay khỏi trán anh, đóng cửa lại, nói với giọng điệu áy náy: "Thật ngại quá, không đi nữa."
"Rõ ràng là anh vẫn còn đang sốt, tại sao vẫn còn uống rượu? Anh đây là đang tự chịu tội, đáng đời!" Trình Ly Nguyệt bỗng dưng tức giận, cô ghét cái dáng vẻ tùy tiện không quan tâm đến bản thân mình của anh.
Cung Dạ Tiêu thấy dáng vẻ tức giận của cô trông hơi buồn cười, anh hé môi, tự chế nhạo: "Được, tôi thừa nhận tôi đáng đời, đã được chưa?"
"Trong nhà còn thuốc chứ? Hay là đi bệnh viện?" Trình Ly Nguyệt trầm mặt, hỏi anh.
Cung Dạ Tiêu xoay người, vứt lại một câu: "Trong nhà vẫn còn thuốc."
Lúc này Trình Ly Nguyệt có một cảm giác như đang đối diện với một thằng nhóc ranh cứng đầu.
Sau khi bóng dáng của họ biến mất chỗ cửa đại sảnh, trong bãi đổ xe, một chiếc xe mày đen lẳng lặng lái đi.
Trên xe, có hai người đàn ông, một trong hai người đó đang sắp xếp lại hình ảnh.
Người đàn ông lái xe hưng phấn, "Không ngờ chúng ta vừa nhận được nhiệm vụ mà đã có thu hoạch lớn rồi, lần này có thể kiếm không ít tiền đây."
"Xem thử đối phương có hài lòng hay không, nếu hai lòng người ta mới trả tiền."
"Chắc sẽ hài lòng chứ! Chẳng phải anh ta muốn chúng ta chụp ảnh hôn hít của Cung Dạ Tiêu và người phụ nữ này sao?"
"Lỡ đâu người ta muốn thứ càng giật gân hơn thì sao?"
"Ảnh giường chiếu? Ai dám chụp ảnh giường chiếu của Cung Dạ Tiêu chứ?"
Trong chung cư, Trình Ly Nguyệt rót một ly nước nóng đi đến trước mặt anh, đặt thuốc và nước lên bàn: "Mau uống thuốc đi."
Cung Dạ Tiêu uống thuốc, đôi con người đen láy nhìn chằm chằm cô, "Vì sao lúc nãy em không bỏ anh lại?"
Trình Ly Nguyệt lười để ý đến anh, bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện, nói với vẻ hơi tức giận: "Rõ ràng là vẫn còn đang sốt, sao lại hôn tôi?"
Dường như Cung Dạ Tiêu mới ý thức được chuyện này, anh lập tức đứng dậy khỏi sofa, đi nhanh đến trước mặt cô, nhờ vào ưu thế về chiều cao, một tay ôm lấy gáy, một tay phủ lên trán cô, xác nhận cô có bị sốt hay không.
May mà thể chất của Trình Ly Nguyệt không tồi, không bị lây bệnh, anh buồn bực: "Xin lỗi, tôi quên mất."
Nghe thấy tiếng xin lỗi này, Trình Ly Nguyệt có muốn tức cũng không tức được, nói với anh: "Anh ngủ sớm đi."
"Tối nay có thể ngủ với tôi chứ?" Cung Dạ Tiêu khẽ hỏi.
Trình Ly Nguyệt đang đi về phòng, nghe thấy thế cả người cô cứng đờ vài giây, không thèm quay đầu lại, từ chối thẳng: "Không được."
"Nếu tối nay tôi lại sốt cao nữa thì sao? Em không muốn trông chừng tôi à?"
"Cung Dạ Tiêu, hôm nay anh đã trải qua sinh nhật 28 tuổi của mình, không phải là sinh nhật 3 tuổi, chẳng lẽ anh không biết chăm sóc bản thân mình sao?" Trình Ly Nguyệt xoay người.