Truyện Không Tên Số 14

Chương 1200




191200

Cung Vũ Ninh hơi ngượng nghịu, dù sao đây cũng là nơi riêng tư của anh, cô có phần bối rối! Hay thôi không tham quan nữa!

Hạ Lăng Sơ thấy cô không đi vào xem liền chủ động mở cửa ra, ôm lấy cô dẫn vào trong.

Cung Vũ Ninh lập tức nhìn thấy một căn phòng ngủ rộng rãi, sạch sẽ, ngăn nắp, bục ngắm cảnh lắp kính sát đất cho góc nhìn một trăm tám mươi độ, kèm thêm ban công lắp kính, thực sư vô cùng bắt mắt.

Còn có một chiếc giường màu xám hai mét rưỡi, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương nam tính dịu nhẹ, Cung Vũ Ninh cảm thấy mặt mình nóng bừng.

"Phòng anh đẹp quá." Cô khen ngợi.

"Thích không?" Giọng trầm khàn của Hạ Lăng Sơ vang lên bên tai.

Cung Vũ Ninh có thể nói là không thích sao? Nhưng cô không thể nói rõ! Nhỡ anh lại nói nếu em thích thì ngủ trên giường anh thì cô phải làm sao?

"Tầng... tầng ba là phòng khách sao?"

"Có phòng khách, cũng có phòng gym và phòng họp nhỏ, quầy bar đa năng, có điều bình thường anh rất ít khi mời bạn bè tới, cũng ít dùng." Hạ Lăng Sơ trả lời cô, anh cảm thấy hơi hụt hẫng vì ban nãy cô không trả lời câu hỏi của anh.

"Vậy chúng ta đi xuống thôi! Đưa hình anh chụp cho em xem." Cung Vũ Ninh quay người bước ra khỏi phòng ngủ của anh.

Hạ Lăng Sơ lấy laptop của mình mang xuống tầng một, giúp cô tìm một chỗ để lưu hình, anh dịu dàng nói: "Em xem từ từ, anh đi nấu ăn."

"Vâng." Cung vũ Ninh ngoan ngoãn đáp lời.

Hạ Lăng Sơ lại ra tủ lạnh giúp cô lấy một hộp sữa đặt bên cạnh: "Uống chút sữa trước đi."

Cung Vũ Ninh cảm thấy rất hạnh phúc vì có được một người đàn ông chăm sóc cô chu đáo tới vậy, có lúc thích một người sẽ thích tất cả các khoảng thời gian ở bên anh, và chỉ số hạnh phúc chính là cán cân tốt nhất để thử thách tình cảm.

Thấy Hạ Lăng Sơ xắn tay áo sơ mi bước vào bếp, Cung Vũ Ninh cảm thấy anh vô cùng đẹp trai.

Cung Vũ Ninh bắt đầu vừa uống sữa vừa xem hình cô nhấn mở tấm hình đầu tiên, Hạ Lăng Sơ chụp phần lớn là hình phong cảnh, hơn nữa những tấm hình phong cảnh này không phải hình cảnh quan du lịch có thể so sánh được, chúng đều là những hình đẹp vô cùng tự nhiên.

Các hình đều không cần chỉnh sửa cũng có thể làm hình nền máy tính, Cung Vũ Ninh khi ngắm hình cũng phát hiện ra một điều mới lạ, bạn đồng hành của Hạ Lăng Sơ đều là nam giới, có người nước ngoài cũng có người phương đông, họ đứng trên đỉnh núi tuyết và chụp hình lưu niệm.

Hạ Lăng Sơ đứng giữa họ, cười rất rạng rỡ, Cung Vũ Ninh nhìn hình của anh thực sự rất muốn trộm hình.

Cung Vũ Ninh tưởng rằng có thể nhìn thấy thế giới tình cảm trong quá khứ của anh thông qua các bức hình, nhưng cô tròn mắt tìm kiếm cũng không thấy một tấm hình nữ giới nào, đây là việc tốt! Cung Vũ Ninh nghĩ thầm.

Lật mãi lật mãi, tới cuối cùng, bỗng nhiên một tấm hình lọt vào mắt cô, cuối cùng cũng có hình nữ giới, tâm trạng cô trở nên căng thẳng.

Cô chớp mắt nhìn kĩ hơn, bỗng đỏ mặt, sao hai tấm hình này đều là cô, hơn nữa lại còn là chụp lén khi cô đang ngủ?

Anh chụp lén cô? Cung Vũ Ninh dở khóc dở cười, cũng may cô trong hình vẫn xinh đẹp, nhìn trang phục của cô chắc là chụp khi ở trên du thuyền.

Cung Vũ Ninh ngẫm nghĩ lại, hình như là chụp khi anh bị bệnh, cô chăm sóc cho anh.

Xem xong toàn bộ hình, hình nữ giới có thể tìm trong máy tính của anh chỉ có một mình cô, điểm này khiến Cung Vũ Ninh rất hài lòng.

Không hiểu sao cô có cảm giác mềm lòng, muốn ôm anh, Cung Vũ Ninh bước tới cửa bếp, nhìn bóng anh đang thái rau, cô từng bước đi về phía anh.

Khi Hạ Lăng Sơ nghe thấy tiếng bước chân, eo anh đã được vòng tay trắng ngần của cô ôm chặt, trên lưng là sự tiếp xúc thân mật của cô.

"Sao vậy?" Hạ Lăng Sơ có phần lo lắng, lẽ nào nhà anh ở lưng chừng núi khiến cô sợ hãi.

"Không có gì, tự dưng muốn ôm anh." Cung Vũ Ninh mỉm cười.

"Đói không thế?"

"Cũng không đói lắm, ăn muộn chút cũng không sao." Cung Vũ Ninh nói, sau đó thò đầu ra khỏi lưng anh hỏi: "Có cần em giúp gì không?"

"Em không cần làm gì cả, nếu thấy chán em có thể xem ti vi."

Cung Vũ Ninh biết mình ở đây sẽ làm phiền anh, cô đành nói: "Được thôi! Em có dùng máy tính của anh không?"

"Đương nhiên rồi." Hạ Lăng Sơ đồng ý.

Cung Vũ Ninh đi ra, cô đăng nhập tài khoản mạng xã hội của mình, nhìn tin tức của bạn bè và các tin nổi bật.

Khoảng bảy rưỡi, trên bàn ăn của Hạ Lăng Sơ đã bày biện kiệt tác bữa ăn của anh trong tối nay, hai phần bít tết và mỳ ý, một phần tôm hùm, cùng với trái cây và salad.

Hạ Lăng Sơ vô cùng tỉ mỉ trong thủ pháp, bày món giống như nhà hàng năm sao, và cách chế biến món ăn chắc đã đạt cấp độ bếp trưởng.

"Có cần mở một chai rượu vang không?" Hạ Lăng Sơ hỏi.

"Được thôi!" Cung Vũ Ninh cảm thấy bữa tối như thế này nên kết hợp với rượu vang.

Hạ Lăng Sơ bước tới quầy bar của tầng một, nơi đó có đặt một ít rượu vang mà anh cất giữ, anh chọn loại rượu vang ngọt mà con gái thích uống, cầm lấy hai chiếc ly đế cao bước ra.

Cung Vũ Ninh ngồi ở bàn ăn, ngửi hương thơm ngào ngạt, cô thực sự muốn ăn ngay lập tức.

Hạ Lăng Sơ rửa ly bước lại, giúp hai người rót hai nửa ly vang đỏ, ngồi xuống đối diện cô, bữa tối thơm ngon chuẩn bị bắt đầu.

Ánh mắt hai người nhìn nhau sâu lắng, Cung Vũ Ninh nâng ly trước: "Chúc chúng ta có một buổi tối vui vẻ."

"Ừ!" Hạ Lăng Sơ dịu dàng nhìn cô, chạm ly, hai người nhấp một ngụm rượu bắt đầu ăn tối.

"Xem ra sau này em cũng cần phải học nấu ăn." Cung Vũ Ninh cảm thấy trong nhà, người phụ nữ nhất định phải biết nấu ăn.

"Không học cũng không sao, sau này việc nấu nướng cứ giao cho anh là được." Hạ Lăng Sơ không muốn cô quá vất vả.

"Không được, em muốn học, những công việc mà anh yêu thích em đều muốn học." Cung Vũ Ninh có chút ương bướng nói.

Sự ương bướng của cô khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp, anh nheo mắt cười: "Được thôi, anh không cản em."

Cung Vũ Ninh vừa ăn vừa nghĩ tới hai tấm hình lúc trước, cô cười hỏi: "Tại sao lại chụp nén em."

Hạ Lăng Sơ hơi sững người, lập tức nhớ ra ở phần cuối anh có lưu hai tấm hình chụp lén cô, anh hơi bối rối: "Em không thích sao?"

Cung Vũ Ninh chớp mắt cười: "Thích chứ! Chỉ có điều lần sau chụp hình em không cần chụp khi em ngủ! Xấu lắm!"

"Không xấu chút nào, rất đẹp." Hạ Lăng Sơ khen ngợi.

"Trong máy tính của anh chỉ có hình em sao? Hình của các cô gái khác đâu?" Cung Vũ Ninh cắn đũa, có chút cự nự hỏi.

Hạ Lăng Sơ nghiêm túc trả lời: "Chỉ có mình em thôi."

"Vậy tại sao không có những cô gái khác?"

"Không chụp, đương nhiên là không có." Hạ Lăng Sơ mỉm cười trả lời cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.