Truyện Không Tên Số 14

Chương 12




1912

Sơ yếu lí lịch của mami

Trình Ly Nguyệt nấu mì cho con trai, cậu nhóc ngoan ngoãn ăn hết, uống xong ly sữa, sau đó Trình Ly Nguyệt dẫn cậu đi tắm, tắm thơm tho rồi đưa vào căn phòng bé xinh của cậu.

Cậu nhóc vô cùng ngoan ngoãn chúc mẹ ngủ ngon, “Mami, Đừng làm việc khuya quá nhé! Trên sách nói không được thức đêm, nếu không sẽ bị già đi đó.”

“Mami biết rồi.”Lòng Trình Ly Nguyệt vô cùng cảm động, con trai tuy còn nhỏ nhưng lại chăm sóc, căn dặn cô giống một người trưởng thành vậy.

Ngay sau khi Trình Ly Nguyệt đóng cửa phòng, cậu nhóc lập tức vén chăn xuống giường, cậu ngồi trên chiếc bàn nhỏ của mình, lấy ra cái sơ yếu lí lịch Đường Duy Duy in cho cậu ngày hôm nay, lại lấy ra cây viết màu nước của cậu, cậu trườn trên mặt bàn đọc kỹ càng.

Năng lực nhận biết của cậu rất lợi hại, lúc hai tuổi đã bắt đầu biết hơn hai ngàn chữ rồi, còn bây giờ cậu ba tuổi rưỡi, kiến thức đã tương đương với học sinh lớp năm rồi.

Tuy nhiên, viết chữ là nhược điểm của cậu, có chút xiên xiên quẹo quẹo, nhưng ngưởi ta vẫn sẽ đọc được ra.

Cậu viết tên, tuổi, sở thích và công việc của mami lên tờ sơ yếu lý lịch.

Cậu phát huy khả năng của bộ óc mình, đem tất cả những từ ngữ có thể khen ngợi mami đều viết vào, ví dụ như, mami xinh đẹp, tháo vát, biết nấu cơm, biết giặt đồ chẳng hạn.

Viết xong, cậu cầm lên kiểm tra một lần, sau đó lấy trong balô nhỏ của cậu ra một quyển album hình, từ trong đó chọn ra một tấm hình Trình Ly Nguyệt tự chụp rửa ra, dùng hồ dán lên bản sơ yếu lý lịch.

Lúc này, bản sơ yếu lý lịch trên tay cậu cũng ra hình ra thù rồi.

Cậu cất kỹ bản sơ yếu lý lịch, trong lòng nghĩ ngày mai cậu có thể mang tờ giấy này đi tìm chú Cung Dạ Tiêu kia rồi, vậy là cậu có thể giới thiệu mami với người đàn ông này, sau đó, để chú ấy làm bạn trai mami.

Nhóc con đi ngủ với tưởng tượng tốt đẹp đó.

Trình Ly Nguyệt liên tục làm việc đến nửa đêm về sáng, cô đẩy cửa ra nhìn thấy cậu nhóc đắp chăn đàng hoàng, đang ngủ rất say, cô đi đến bên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, sau đó mới đi ra khỏi phòng, tắm rửa một lúc mới chuẩn bị đi ngủ.

Cô cũng mệt quá rồi, nên chỉ vừa chạm vào giường là lập tức ngủ ngay.

Sáng sớm.

Vẫn là Linda gọi điện báo đến đón mẹ con cô. Dẫn con theo đi làm, tuy không ổn thỏa cho lắm, nhưng bây giờ đang nghỉ hè, cô muốn ghi danh cho con học lớp năng khiếu thì cũng phải tự mình đi khảo sát, nhưng bây giờ cô thực sự bận không đi đâu được.

Hiện tại công việc của Đường Duy Duy rất nhàn hạ, ngoài ra, Linda còn giao cô nhiệm vụ trông chừng nhóc con, dù sao thì nếu Trình Ly Nguyệt thành công trong dự án thiết kế này thì lợi ích công ty đạt được vô cùng lạc quan.

Hôm nay, cậu nhóc đeo một cái ba lô rất ngầu, ăn mặc phối đồ cũng rất thời thượng, cùng với mái đầu đen tuyền trông rất có tinh thần.

“Wow, nhóc con lại đẹp trai hơn nữa rồi.” Đường Duy Duy sắp bị mê hoặc rồi, nhìn thấy cậu bé, cô lại có cảm giác nhìn thấy phiên bản nhí cùa Cung Dạ Tiêu.

Đùa à! Đó là nam thần trong lòng của tất cả phụ nữ đó!

“Mami hôm nay bị vẻ đẹp của con làm cho tỉnh ngủ đó.” Nhóc con vô cùng tự tin, ai bảo cậu có cái tư cách này chứ?

Đường Duy Duy bị chọc đến che miệng cười ha hả, những đứa trẻ khác nói, cô nhất định có ý kiến, nhưng mà nhóc con này nói ra câu này, lại thành là nói ra lời trong lòng cô mà!

Lúc này, điện thoại Đường Duy Duy đột ngột reo lên, cô vừa nhất máy nghe, là của ba cô gọi đến, cô nhanh nhảu trả lời, “Alô, ba hả? Có chuyện gì vậy? Ba bị thương rồi sao? Được ạ, bây giờ con qua ngay.”

Nói xong, Đường Duy Duy bị dọa đến sắc mặt trắng bệt, cô vội vàng nhìn cậu nhóc nói, “Dì đi xin phép với mami con một lúc, con không được chạy lung tung nhé.”

“Dì Đường, dì có việc khẩn cấp thì dì đi nhanh đi! Con không chạy lung tung đâu.”Nhóc con có vẻ hiểu chuyện, còn cùng cô đi đến văn phòng của mami.

Trong phòng làm việc, Trình Ly Nguyệt đang chuyên tâm hoàn thành thiết kế trên giấy vẽ, Đường Duy Duy đột ngột đẩy cửa bước vào, mắt đỏ hoe nói, “Chị Ly Nguyệt, ba em vừa xảy ra tại nạn giao thông, em phải đến bệnh viện một chuyến, em có thể xin nghỉ phép không ạ?”

Trình Ly Nguyệt hết cả hồn, vội gật đầu nói, “Được mà! Em mau đi đi!”

Đường Duy Duy về lại chỗ ngồi, cầm túi xách lên là vội vàng phóng ra hướng thang máy.

Trình Ly Nguyệt nhìn nhóc con vẫn còn ở lại trong phòng làm việc, nói dịu dàng, “Dì Đường có việc gấp phải đi khỏi, con phải ngoan nghe chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.